Dương Minh và Điền Đông Hoa nói chuyện phiếm một lát. Điền Đông Hoa bây giờ đã
khá quen thuộc với Dương Minh nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều.
“Lão Điều, sao mày lại chuyển đến học ở Tùng Giang?” Dương Minh hỏi: “Nhà mày
ở Đông Hải hình như cũng có thế lực phải không? Không phải vì chuyện mày đánh
gãy chân người chứ?”
“Ha ha, nhưng nhà thằng bị tao đánh cũng ngưu, là cấp trên cho nên trường cũng
không có cách nào. Tao cũng không muốn trường khó xử nên chủ động chuyển” Điền
Đông Hoa cười nói: “Không nhắc đến nữa”
Dương Minh gật đầu: “Đúng, mày cứ định như thế này mãi sao? Không định đi học
sao?”
“Tao cũng không theo được chương trình. Chương trình của hai trường khác nhau
mà. Hơn nữa bây giờ tao cũng chẳng còn tâm trí nữa, cũng không muốn học, tốt
nghiệp rồi nói” Điền Đông Hoa nói.
Khoảng bốn giờ Trương Tân mới tỉnh lại, vừa nghe sẽ đi uống rượu hắn tỉnh lại
ngay, đi rửa mặt rồi cùng đám Dương Minh ra ngoài.
“Đi đâu? Đi xe không?” Trương Tân hỏi.
“Xe gì mà xe, gọi taxi, đến lúc đó uống say hết ai lái về được” Điền Đông Hoa
ngăn cản.
“Đi ăn lẩu” Dương Minh đề nghị. Trưa ăn thịt nướng, tối sẽ ăn đồ nước.
“Được, tao không có vấn đề gì” Điền Đông Hoa không kén ăn, gật đầu nói.
Trương Tân có cùng suy nghĩ với Dương Minh nên đồng ý ngay. Vì vậy ba người
bắt một xe taxi đi thẳng đến quán lẩu Hoàng Nguyên nổi tiếng gần Tùng Giang.
Điền Đông Hoa ở Đông Hải đã nghe nói đến quán này, hôm nay lần đầu tiên được
nếm thử đương nhiên rất mong chờ. Phòng ở đây đều được đặt trước, ba người
không nói chuyện làm ăn gì, chỉ cùng bạn ra ăn nên không cần lấy phòng riêng.
Vì vậy tìm một chỗ trong nhà hàng rồi ngồi xuống.
Ba người đầu tiên là ăn no bụng, sau đó gọi ít rượu uống. Uống một lát đến tầm
vẫn chưa tận hứng, Dương Minh đề nghị đi hát.
Điền Đông Hoa nghe xong hưng phấn nói: “Hắc, tao vốn được xưng là Ca thần đó,
rốt cuộc cũng có cơ hội biểu diễn”
Dương Minh và Trương Tân lập tức đứng dậy trốn ra thật xa. Bởi vì Điền Đông
Hoa mà uống say sẽ kêu rất to, mọi người đều nhìn sang phía này. Dương Minh và
Trương Tân ra vẻ không quen biết hắn, vội vàng trốn sang bên.
“Hai thằng kia? Lát nữa cho bọn mày biết thế nào là Ca thần” Điền Đông Hoa
đứng dậy.
Dương Minh và Trương Tân mặt tái lại.
Dương Minh dẫn hai người đến KTV Bất Dạ Thiên, vừa lúc đến thăm Bạo Tam Lập.
Lần trước khi Dương Minh ra mặt, rất nhiều đàn em của Bạo Tam Lập đều nhận ra
Dương Minh. Một tên bảo vệ đứng cửa thấy Dương Minh vừa đến, vội vàng chào:
“Dương ca. Đến”
“Ừ, tìm một phòng cho tôi, phòng nhỏ thôi” Dương Minh không phải một người
thích khoe khoang. Chỉ có ba người lấy phòng to có khi lại cảm thấy trống
trải.
“Vâng, có ngay ạ” Bảo vệ dẫn mấy người Dương Minh vào trong, nói một câu với
lễ tân: “Bạn Báo ca, muốn một phòng nhỏ”
Lễ tân lập tức bố trí một phòng hào hoa, hơn nữa còn mang lên một đĩa hoa quả.
Khi Dương Minh định trả tiền, bảo vệ liền nói: “Dương ca, anh đến chỗ Báo ca
còn cần phải trả tiền sao. Điều này mà để Báo ca biết còn không mắng chết em”
Dương Minh gật đầu biết những người này rất nghĩa khí, mày khách sáo với nó,
nó lại cảm thấy mày không coi nó là bạn. Cho nên hắn không từ chối, nói:
“Được, lát tôi đi cảm ơn Báo ca”
Điền Đông Hoa đã tây tây, vào trong phòng liền bắt đầu hát cùng ba cô gái.
Trương Tân cũng không ngồi yên, trực tiếp chơi với một cô gái.
Dương Minh không có hứng thú tìm gái, huống hồ tâm trạng của hắn hôm nay cũng
không tốt. Mặc dù Lam Lăng đã giải thích rõ về Tâm cổ nhưng hắn cũng không thể
quá phóng túng, không thể tùy tiện đi tìm gái.
Dương Minh không có thời gian nói chuyện với cô gái này, bảo cô ta phụ trách
hát. Cô gái này mặc dù có chút tức giận với thái độ lạnh nhạt của Dương Minh,
nhưng cô ta mới nghe bảo vệ dặn những người này là khách quý của Báo ca, không
thể đắc tội.
Cho nên cô ta không dám oán than, ra vẻ cao hứng mà hát. Chẳng qua Điền Đông
Hoa uống nhiều nên rất hào phóng. Mặc dù tiền phòng và tiền phục vụ của các cô
gái đã có người thanh toán nhưng hắn vẫn rút ví trong túi quần ra, cho mỗi một
cô gái hai trăm.
Cứ như vậy sẽ không một ai oán trách gì.
Dương Minh cười cười xoay người đi ra khỏi phòng. Hắn cũng không định uống
rượu, chuẩn bị đi gặp Bạo Tam Lập chút. Hai người từ chuyện lần đó đến giờ vẫn
không liên lạc gì với nhau. Có một lần Bạo Tam Lập gọi điện cho Dương Minh,
định nói gì đó lại thôi. Dương Minh cũng không để ý đến.
Dương Minh tìm được phòng bảo vệ lần trước mình đã vào, gõ cửa. Bên trong
truyền ra giọng của một người đàn ông: “Ai?” Sau đó cửa mở ra, chính là thằng
đàn em cùng Bạo Tam Lập xử lý Quách Kiện Siêu lần trước. Hắn thấy Dương Minh
lập tức nói: “Dương ca, anh đến. Báo ca đang ở bên trong”
Dương Minh gật đầu đi vào trong. Bạo Tam Lập đang nghe điện thoại, thấy có
người đẩy cửa tiến vào liền mắng: “Ai không biết quy củ thế? Không phải đã nói
rồi sao? Tao gọi điện thì không được vào?”
“Báo ca, là tôi” Dương Minh bị hắn quát không khỏi giật mình.
Ngẩng đầu lên thấy là Dương Minh, Bạo Tam Lập cười nói: “Dương ca, là cậu à.
Xấu hổ quá” Bạo Tam Lập vội vàng đứng lên, sau đó nói với đầu bên kia điện
thoại: “Được rồi, chuyện này nói sau, tao đang có khách” Sau đó dập điện
thoại.
Bạo Tam Lập vừa dập điện, điện thoại lại vang lên. Bạo Tam Lập ra vẻ xin lỗi
với Dương Minh, lại nghe điện. Thì ra là người bên dưới gọi lên, nói cho hắn
biết Dương Minh tới. Lúc trước Bạo Tam Lập đang nói chuyện với người khác nên
không gọi được.
Bạo Tam Lập ra vẻ đã hiểu, dập điện, sau đó xoay người nói với Dương Minh:
“Dương ca, sao cậu lại tới đây?”
“Đi uống rượu với bạn cùng phòng, sau đó đi hát, tiện đường đến thăm anh”
Dương Minh cười nói: “Không mang phiền phức đến cho anh chứ?”
“Cậu nói cái gì vậy, anh em đến đây chơi là do quý tôi, sao phiền phức gì chứ”
Bạo Tam Lập lớn tiếng nói.
“Ha ha vậy tôi không khách khí. Đúng, Báo ca, gần đây thế nào?” Dương Minh
hỏi.
“Ôi, không nhắc đến nữa, đánh hai lần với thằng chó Vu Hướng Đức. Đáng lẽ lần
nào tôi cũng chiếm ưu thế, nhưng tôi vừa nhận được một tin không tốt, Vu Hướng
Đức mời Áo Viên là thế lực bên ngoài vào, có thể sẽ hợp sức đối phó tôi. Dù
sao thế lực ở Tùng Giang bây giờ rất hỗn loạn. Tôi và Vu Hướng Đức là thế lực
lớn ở thành Nam và thành Bắc. Thằng chó đó chỉ cần đối phó được tôi rất có thể
làm Lão Đại xã hội đen Tùng Giang” Bạo Tam Lập nói tiếp.
“Dù sao Tùng Giang cũng là thành phố hàng đầu, mặc dù không phồn hoa bằng Đông
Hải nhưng mấy năm qua kinh tế cũng rất phát triển, các tụ điểm giải trí rất
phát đạt. Cho nên rất nhiều người đều thèm thuồng miếng thịt béo Tùng Giang
này”
“Từ sau khi Hồ Tam bị phán tội tử hình, thế lực xã hội đen Tùng Giang vẫn chưa
hình thành quy mô lớn nào, dù sao cũng không ai dám ngồi lên đỉnh. Nhưng chính
sách quốc gia mấy năm nay đã mềm hơn, xã hội đen không ngừng xuất hiện. Chỉ
cần không quá đáng quá, tin rằng chính quyền cũng không chủ động dây vào. Nó
cũng muốn có một cục diện ổn định, nếu tình huống không quá xấu thì còn có thể
ẩn nhẫn”
Huống chi bây giờ đã khác xa so với mấy năm đầu thập kỷ, xã hội đen lúc trước
hoành hành bá đạo. Nhưng bây giờ đã khác rồi, không còn ai đi làm mấy chuyện
đó. Đi bắt nạt mấy cửa hàng nhỏ thì được bao tiền chứ? Phái mấy thằng đàn em
làm người trông coi các tụ điểm kiếm được nhiều hơn, dễ hơn lại không sợ xảy
ra chuyện”
“Về phần các chuyện sàm sỡ phụ nữ càng không thể có. Bây giờ còn ai dám cưỡng
dâm nữa chứ. Gái đầy ra đó thoải mái mà chọn, tình một đêm với con gái nhà
lành cũng có”
“Chẳng qua xã hội đen bây giờ đều nhìn chằm chằm vào các ngành giải trí và đất
đai. Ai có thể làm Lão Đại Tùng Giang, người đó sẽ là người giàu nhất thành
phố này”
“Vu Hướng Đức thấy bên này không ngừng lớn mạnh, không thể ngồi yên được, muốn
mượn lực lượng bên ngoài diệt trừ tôi. Hừ, thằng chó đó cũng không nghĩ xem xã
hội đen Đông Hải dựa vào cái gì mà giúp nó? Không tự lượng sức mình”
Dương Minh gật đầu, Bạo Tam Lập phân tích rất có lý, xã hội đen bên ngoài cũng
rất thèm thuồng Tùng Giang.
“Vừa nãy Địch Lôi có gọi điện cho tôi, nói có việc muốn bàn với tôi. Theo tin
tức nhận được, Vu Hướng Đức đã hợp tác với bên kia muốn đối phó với tôi” Bạo
Tam Lập thở dài nói: “Sau khi thành công sẽ cùng nhau phân chia lợi ích Tùng
Giang một cách công bằng” “Phân chia công bằng?” Dương Minh sửng sốt: “Thằng
Vu Hướng Đức có phải ngu không”