“Mộng Nghiên, rất nhiều chuyện sức người không thể khống chế được. Có một số
việc nếu đã xảy ra, mình cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực mà xử lý
nói” tâm trạng Dương Minh lúc này rất kích động. Hắn muốn nói hết với Trần
Mộng Nghiên, về phần kết quả thế nào hắn không biết, bởi vì hắn không đoán
được.
“Bạn không nguyện ý? Vậy ý của bạn là mình cho bạn làm như vậy?” Trần Mộng
Nghiên cười lạnh nói.
“Đại khái là như thế…” Dương Minh ấp úng nói.
“Bạn nói cái gì” Trần Mộng Nghiên không ngờ Dương Minh lại nói như vậy, tức
giận: ‘Dương Minh, hôm nay bạn phải nói rõ mọi chuyện, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì”
“Mộng Nghiên, mình không muốn lừa bạn. Cô ấy tên là Lam Lăng, mình quen cô ấy
trong kỳ nghỉ vừa rồi” Dương Minh thở dài nói: “Mình mang cô ấy từ Vân Nam về
đây…”
Trần Mộng Nghiên lạnh lùng nhìn Dương Minh, nàng muốn nghe kẻ bạc tình nói gì.
“Thân phận cô ấy rất đáng thương. Mẹ cô ấy mất khi cô ấy còn nhỏ, bố cô ấy lại
hay đánh bạc, sau khi bán hết đồ trong gia đình liền bán cô ấy vào trung tâm
tắm hơi, ép cô ấy làm chuyện đó”
“Nói như vậy là bạn tốt bụng mang một con ** về? Trần Mộng Nghiên nghe xong có
chút tức giận. Nếu là bình thường nàng còn có thể dùng lý trí phân tích, nhưng
hôm nay nàng đang rất tức, cho nên những câu hỏi đều là châm chọc Dương Minh.
“Cô ấy với mình là lần đầu tiên…” Dương Minh kiên trì nói: “Cô ấy mới mười
sáu tuổi. Mình không muốn cô ấy phải ở đó, vì vậy đã mang cô ấy về”
“Bạn đến trung tâm xông hơi làm chuyện đó… bạn còn cho rằng mình có lý sao?”
Trần Mộng Nghiên mặc dù đồng tình với cảnh ngộ của Lam Lăng, nhưng chuyện này
không quan hệ với Dương Minh. Cậu ta không phải là đi tìm gái nên mới gặp sao?
“Mình không phải đến đố… thực ra khi đó mình rất buồn vì chuyện của Mộng
Nghiên. Không biết Mộng Nghiên nghe thằng Vương Chí Đào nói gì mà lại không để
ý đến mình” Dương Minh thở dài: “Trương Tân muốn đi Vân Nam nên mình đi cùng
cậu ta để thoải mái tư tưởng. Mộng Nghiên cũng biết mình đang ở trong trạng
thái thất tình, bị Trương Tân nói nên rất dễ dàng làm ra một ít chuyện xúc
động. Lúc ấy mình nghĩ Mộng Nghiên không để ý đến mình, nên muốn phát tiết một
chút…”
Trần Mộng Nghiên đột nhiên nghe Dương Minh nói chuyện mình nghe lời gièm pha
của Vương Chí Đào, mặt đỏ tận mang tai. Nhớ đế thái độ lúc đó của mình thì
Dương Minh buồn cũng phải. Chẳng qua dù hắn có đau lòng, chán nản đến đâu cũng
không thể đi tìm gái được chứ. Chẳng qua giọng nói của nàng đã nhẹ nhàng hơn
một chút: “Sau đó không phải mình đã gọi điện xin lỗi bạn rồi sao”
“Nhưng khi đó mình đã mang Lam Lăng về. Đó là nguyên nhân mà mình vẫn giấu
Mộng Nghiên. Mình cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Mình rất thích bạn,
mình không muốn mất Mộng Nghiên. Nhưng mình cũng không thể mất Lam Lăng” Dương
Minh giải thích.
“Được rồi, việc đã đến nước này mình sẽ không hỏi trong lòng Dương Minh mình
và Lam Lăng ai quan trọng hơn. Mình chỉ muốn biết quyết định của bạn. Bạn lựa
chọn ai?” Trần Mộng Nghiên quyết định cho Dương Minh cơ hội cuối cùng. Theo
lời hắn nói thì sai lầm này không thể trách hắn hết.
“Mộng Nghiên, bạn không nên làm khó mình, hai người đối với mình đều quan
trọng như nhau” Dương Minh kiên quyết nói: “Hơn nữa còn một nguyên nhân quan
trọng làm mình không thể nào bỏ Lam Lăng… huống chi mình cũng có tình cảm
với cô ấy”
“Phải không? Vậy bạn còn đứng ở đây làm gì? Mau đi tìm Lam Lăng của bạn đi”
Trần Mộng Nghiên vừa xấu hổ vừa giận. Tên xấu xa, nếu đã không thể bỏ, vậy còn
nói với người ta làm gì.
“Nhưng mình không muốn mất Mộng Nghiên” Dương Minh nhấn mạnh từng chữ một.
“Không muốn mất mình?” Trần Mộng Nghiên ngẩn người, cười châm chọc: “Dương
Minh, bạn có phải đang nằm mơ không? Chẳng lẽ ý của bạn là để cả mình và Lam
Lăng đều là bạn gái của bạn? Bạn hai tay ôm hai người sao?”
“Đại khái… là ý này” Dương Minh xấu hổ gãi gãi đầu nói.
“Sao bạn không đi chết đi?” Trần Mộng Nghiên nghe xong tức giận: “Suy nghĩ của
bạn thật quá quắt, mình không chấp nhận được”
“Mộng Nghiên, bạn nghe mình nói hết đã. Nguyên nhân quan trọng nhất mà mình
không thể rời khỏi Lam Lăng đó là mình trúng Tâm cổ của mẹ cô ấy” Dương Minh
không hề dấu diếm nữa, hắn đã quyết định dù như thế nào cũng phải có được Trần
Mộng Nghiên. Cho nên nói cho nàng biết bí mật của mình cũng không sao.
“Dương Minh, bạn không phải nói mẹ cô ấy chết rồi sao?” Trần Mộng Nghiên nhìn
Dương Minh với ánh mắt tưởng người ta là ngu sao.
“Là trước khi mẹ cô ấy chết đã lưu lại trên người Lam Lăng. Lam Lăng là người
Miêu tộc, mẹ cô ấy là cao thủ cổ thuật nổi tiếng của Miêu tộc” Dương Minh nói.
“Người đàn ông có quan hệ với Lam Lăng sẽ trúng phải loại Tâm cổ này. Một khi
bỏ rơi Lam Lăng sẽ bạo thể mà chết”
Dương Minh nói ra đặc điểm của Tâm cổ với Trần Mộng Nghiên, cũng như ân oán
của bố mẹ Lam Lăng.
“Thật hay giả?” Trần Mộng Nghiên có chút nghi ngờ. Nàng sống trong nền khoa
học giáo dục hiện đại nên không hiểu những sự thần bí đó. Chẳng qua cũng không
phải không tin, dù sao năng lực tiếp nhận cái mới của người trẻ tuổi cũng khá
mạnh.
“Mình việc gì phải lừa Mộng Nghiên…” Dương Minh cười khổ nói; “Sau này bạn
nhìn thấy Lam Lăng sẽ biết”
“Sau này? Có ý gì?” Trần Mộng Nghiên dần dần cũng lấy lại lý trí.
“Cô ấy đi rồi, bà ngoại cô ấy đến tìm, mang cô ấy về Vân Nam, nói là muốn
truyền cho cô ấy một ít bản lĩnh, có lẽ là cổ thuật, ngắn thì một năm, lâu thì
ba năm” Dương Minh buồn bực nói.
“Đi rồi?” Trần Mộng Nghiên rất vui vẻ, chẳng qua nghe nói Lam Lăng vẫn sẽ về,
lại có chút buồn bực.
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên đã dịu đi, vội vàng đổi đề tài. Hắn muốn cho
Trần Mộng Nghiên thấy mình rất áy náy, như vậy mới có thể làm cho nàng dễ dàng
tiếp nhận: “Mộng Nghiên, lúc ấy thằng Vương Chí Đào nói gì với bạn vậy? Bạn
không biết lúc đó mình đau khổ đến thế nào đâu. Nếu không phải đáp ứng với
bạn, sẽ cùng thi vào trường đại học Tùng Giang, thì có lẽ mình không thể nào
kiên trì nổi. Khi đó đầu mình toàn hiện lên hình ảnh của bạn”
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói cả kinh. Đúng thế, mình lúc ấy sao lại
không nghĩ tới sẽ là đả kích trầm trọng đối với Dương Minh như thế nào. Rất có
thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích của hắn trong kỳ thi đại học. Nàng vừa oán
giận tên Vương Chí Đào quá hiểm độc, vừa áy náy với Dương Minh, nên xấu hổ
nói: “Xin lỗi… mình không nên dễ dàng tin Vương Chí Đào nói. Hắn có bức ảnh
chụp bạn trên người trùm khăn tắm, bị cảnh sát bắt đi lúc ở Thiên Thượng Nhân
Gian. Hắn nói là bạn đi chơi gái nên bị cảnh sát bắt. Nhưng mình thấy đó là do
hắn chỉnh sửa vu oan”
Dương Minh kinh ngạc, quả nhiên chuyện đó là do thằng Vương Chí Đào chủ mưu.
Vương Chí Đào, tao gần đây không định truy cứu mày, không ngờ mày lại ác độc
như vậy. Được rồi, không việc gì phải nói, mày sắp…
Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn không giấu Trần Mộng Nghiên nữa.
Chuyện về Lâm Chỉ Vận sớm muộn gì cũng rõ ràng. Đến lúc đó nếu như Trần Mộng
Nghiên biết mình vẫn lừa nàng, tất nhiên sẽ tức giận. Vì vậy tốt hơn hết là
bây giờ nói ra. Giống như lần này vậy, nói xong liền lựa lời để Trần Mộng
Nghiên tha thứ.
“Mộng Nghiên, còn có một chuyện mà mình vẫn giấu bạn” Dương Minh ra vẻ hối
hận.
“Chuyện gì?” Tim Trần Mộng Nghiên đập mạnh, không phải lời Vương Chí Đào nói
là thực chứ? “Thực ra bức ảnh mà Vương Chí Đào đưa cho Mộng Nghiên, người trên
đó đúng là mình, nhưng mình bị Vương Chí Đào hãm hại” Vì vậy Dương Minh đã kể
lại chuyện mình được mời đến Thiên Thượng Nhân Gian ăn cơm, bị đánh thuốc, mơ
mơ màng màng quan hệ với Lâm Chỉ Vận, suýt nữa bị kết tội hiếp dâm.
Trần Mộng Nghiên nghe xong trong lòng rất giận tên xấu xa Trần Mộng Nghiên. Về
nhà nhất định phải nói cho bố xem có thể đem hắn ra công lý không.
“Bạn nói với mình điều này làm gì? Ý của bạn không phải là muốn cho mình biết
nếu như có một ngày bạn gặp phải cô gái đó, bạn cũng muốn cô gái ấy làm bạn
gái đó chứ?” Trần Mộng Nghiên thông minh hơn người, rất nhanh hiểu được ý của
Dương Minh.
“Nam tử hán đại trượng phu có những việc không thể không làm. Mình hại cô ấy,
mình phải bồi thường cho cô ấy” Dương Minh kiên quyết nói.
“Còn có chuyện gì muốn nói với mình nữa không?” Trần Mộng Nghiên thở dài một
hơi, không thể phủ nhận khả năng chịu đựng của nàng đã mạnh lên, ít nhất tâm
trạng lần này không quá xúc động.
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, trong lòng thầm vui, chẳng lẽ là có
cửa sao: “Không có gì giấu Mộng Nghiên nữa… có thì chỉ là Mộng Nghiên sờ sờ
cái đó của mình ở trong rạp chiếu phim”
“Im ngay” Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh, sau đó chỉ ra cửa: “Bạn
có thể đi”
“Hả?” Dương Minh sững sờ, sao còn bảo mình đi chứ? Nhìn bộ dạng vừa nãy của
Trần Mộng Nghiên, không phải nàng đã hết giận sao? Theo lý mà nói phải tiếp
nhận mình, gì mà chưa đến hai câu đã về trạng thái ban đầu.