Các chiêu thức của Nhâm Kiện Nhân đối với Dương Minh mà nói chỉ là hào nhoáng
bề ngoài. Đúng là có một vài chiêu làm cho người ta bị thương, nhưng không thể
lấy mạng.
Nhưng Dương Minh thì khác, những thứ mà Dương Minh học từ Phương Thiên, chỉ
cần một chiêu là có thể làm cho Nhâm Kiện Nhân đi gặp Diêm Vương. Chẳng qua
Dương Minh không thể nào làm như vậy. Giết người trước công chúng như thế này,
Dương Minh còn chưa ngu đến mức đó. Cho nên Dương Minh chỉ muốn thắng, không
sử dụng sát chiêu.
Nói thật về đánh nhau, Dương Minh cũng hiểu rõ mình chưa chắc là đối thủ của
Nhâm Kiện Nhân. Lần trước đánh bại Lưu Triệu Quân chỉ là do may mắn. Chiêu
thức của mình toàn là lưu manh đánh nhau, nhưng vẫn còn kém xa so với người
được học chính quy.
Dương Minh cũng không chắc mình có thể thắng, cho nên mới làm nhiều việc khiến
Nhâm Kiện Nhân mất bình tĩnh. Bây giờ xem ra mục đích của hắn đã đạt được.
Nhâm Kiện Nhân đã không nhịn được nữa, nhưng cũng không dám lập tức ra tay.
“Được, chúng ta bắt đầu thôi” Dương Minh gật đầu nói.
“Mày xác định hết chuyện rồi chứ?” Nhâm Kiện Nhân sợ Dương Minh, nên mới lo
lắng hỏi một câu.
“Làm hết rồi, không còn gì nữa” Dương Minh nói.
“Thật chứ?” Nhâm Kiện Nhân sợ Dương Minh dối trá, không thể không xác định một
chút.
“Tao nói mày đó, đàn ông làm việc phải sảng khoái một chút. Sao mày lại ướt
át, bẩn thỉu như vậy?” Dương Minh xua tay nói.
Mẹ nó. Nhâm Kiện Nhân cảm thấy mình lập tức bốc khói đến nơi? Mình lắm chuyện,
ướt át? Nó dám nói mình như vậy.
Nhâm Kiện Nhân hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tấn công. Hắn không biết thực lực
của Dương Minh, vì vậy đá ra một cước dò xét.
Đối với chiêu này của Nhâm Kiện Nhân, Dương Minh không để ở trong lòng, dễ
dàng tránh được, chẳng qua cũng không phản công. Bởi vì hắn biết Tiệt quyền
đạo không chỉ có tấn công, mà có cả chiêu thức phòng thủ. Bây giờ thực lực của
kẻ địch rất mạnh, khó đảm bảo lúc mình tấn công không lộ ra sơ hở.
Sau khi đánh ra liên tiếp mấy quyền, đá mấy cước, Nhâm Kiện Nhân thấy Dương
Minh ngoại trừ né tránh cũng không tấn công, không khỏi nóng nảy. Nhưng hết
lần này đến lần khác bên dưới lại truyền đến những câu nói:
“Đây là Tiệt quyền đạo? Cũng chỉ có vậy mà thôi”
“Đúng vậy, không có gì đặc biệt. Tao thấy là quyền thối”
Nhâm Kiện Nhân nghe được rất tức, thấy Dương Minh vẫn mãi không ra tay, hắn
cũng không muốn chờ đợi nữa, trực tiếp nhảy đến trước mặt Dương Minh. Nhưng
lại nghe được Dương Minh nói: “Tao sắp ra tuyệt chiêu, mày cẩn thận”
“Cái gì?” Nhâm Kiện Nhân ngẩn người, chẳng qua thấy Dương Minh đứng im tại chỗ
tưởng rằng lại bị Dương Minh lừa, liền tiếp tục tấn công. Nhưng lại đột nhiên
thấy trong tay Dương Minh không biết từ lúc nào có thêm một viên gạch lớn đang
ném thẳng vào đầu mình.
“Bốp” một tiếng, mặt Nhâm Kiện Nhân chảy máu.
“Hắc hắc, thằng ngu, đã nói với mày tao muốn ra tuyệt chiêu, mày cho rằng mình
là truyền nhân Kim chung tráo sao?” Dương Minh ném gạch, khinh thường cười
nói.
Mọi người bên dưới sửng sốt, lúc này mới bắt đầu mà đã phân thắng bại rồi sao,
không khỏi thấy đôi chút thất vọng. Ngay lập tức có người chỉ trích chiêu thức
của Dương Minh quá vô lại, sao lại mang gạch lên đài?
Chẳng qua tiếng phản đối lại vang vọng toàn trường.
“Dương Minh đã nói trước, chiến thuật của mình chính là phá võ. Trước đó đã
nói chiến thuật của mình ra, sao có thể gọi là vô lại? Đây là biểu hiện cao
thượng, thắng rất anh dũng”
“Không sai, hơn nữa vừa rồi tao cũng thấy, Dương Minh trước khi xuất chiêu đã
lên tiếng nhắc nhở nói mình sẽ ra tuyệt chiêu. Nhưng Nhâm Kiện Nhân không
nghe, vậy trách được ai chứ. Người ta cũng đã nhắc nhở mày, mày thua cũng
đáng”
“Tao thấy đây là sự thông minh của Dương Minh, đấu trí với Nhâm Kiện Nhân. Cậu
ta không luyện Tiệt quyền đạo, nhất định không phải đối thủ của Nhâm Kiện
Nhân, cho nên chỉ có thể dùng cái đầu”
Có mấy người dẫn đầu phản đối, mọi người lập tức đứng về phía Dương Minh. Bởi
vì người ta có lý, mà sự thật đúng là như vậy.
Vì vậy Nhâm Kiện Nhân đáng thương chẳng những đầu chảy máu nằm trên mặt đất,
còn phải hứng chịu những lời châm chọc, một câu đồng tình cũng không có.
Đến tận lúc này, Dương Minh mới thở phào, xem ra kế hoạch đã thành công.
Từ sau khi bị Vương Chí Đào hãm hại, hắn đã thành thục hơn rất nhiều, suy nghĩ
cũng cẩn thận hơn.
Vừa phải dùng vũ lực, nhưng rất nhiều lúc đầu óc mới là quan trọng nhất.
Cho nên cuộc tỷ thí này, Dương Minh đã bàn mưu với Trương Tân thật lâu, rốt
cuộc nghĩ ra màn kịch dùng gạch phá võ này.
Trước khi ra trận nhìn như rất bình thường, nhưng thực ra là những bước rất
quan trọng. Thứ nhát có thể biến trận tỷ thí thành màn kịch, như vậy dùng gạch
phá võ cũng không quá đột ngột. Từ tâm lý học đó chính là làm mọi người dễ
dàng chấp nhận. Thứ hai cũng là chuyện quan trọng nhất, đó chính là khi Dương
Minh ném áo khoác xuống dưới, Trương Tân nhặt lên bỏ một cục gạch to đã chuẩn
bị từ trước vào. Sau khi Dương Minh làm nóng người xong, có thể lấy cớ ra
nhiều mồ hôi nên lạnh, và mặc lại áo.
Vì vậy mới có trò hề là Dương Minh làm nóng cơ thể và câu đối trên người. Mà
câu đối trên người cũng quan trọng, nếu như không có thứ này, mọi người có thể
cảm thấy chiêu của Dương Minh quá hèn mọn, bỉ ổi.
Cho nên nhìn đây như một trò hề lộn xộn, nhưng thực ra từng khâu đan xen vào
nhau, mỗi khâu đều rất quan trọng, không thể thiếu bất cứ thứ gì.
Dương Minh giống như một vị vua chiến thắng, đứng trên đài vẫy tay với mọi
người.
Nếu là vở kịch, hiển nhiên phải có phần kết, có kết thúc mới là tốt nhất. Vì
vậy khi Dương Minh phất tay, trong nhà thi đấu lại vang lên ca khúc mừng chiến
thắng như trong các cuộc tranh tài thế giới vậy.
“Ồ. Đẹp trai quá” Rất nhiều nữ sinh bên dưới đều nhìn Dương Minh với ánh mắt
kích động.
“Cảm ơn mọi người…” Dương Minh giơ tay lên vẫy với mọi người bên dưới, nói:
“Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Không phải tôi quá mạnh, mà là đối thủ quá yếu.
Mọi người đừng hâm mộ tôi”
Trần Mộng Nghiên bên dưới tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, không
phải quá tự đại sao? Chẳng qua Dương Minh thắng, Trần Mộng Nghiên vẫn thở phào
một hơi. Phải biết rằng lúc nãy tim nàng treo tận trên đầu.
Một góc trong nhà thi đấu, một nữ sinh từ đầu đến cuối vẫn theo dõi trận đấu
với ánh mắt bình tĩnh.
“Giai Giai, sao bạn lại không lo lắng? Bạn không sợ Dương Minh thua sao?”
Vương Tuyết khó hiểu hỏi.
“Hắn sẽ không thua” Chu Giai Giai cười nói: “Dương Minh là người không bao giờ
chịu thua”
“Bạn hiểu rõ hắn như vậy?” Vương Tuyết cười hỏi.
“Có lẽ vậy, hoặc là hắn đã thay đổi” Chu Giai Giai lắc đầu.
“Hắn thay đổi? Tốt quá, bạn rốt cuộc có thể quên hắn?” Vương Tuyết thở dài một
hơi.
“Không phải, mình nói là hắn càng thêm hấp dẫn mình” Chu Giai Giai nhìn Vương
Tuyết một cái.
“Hả?” Vương Tuyết lắc đầu khó tin.
………….
Dương Minh đang định rời đi, đột nhiên một đám tay cầm máy ghi âm, máy quay
phim, thậm chí cầm điện thoại di động đi lên: “Chào bạn Dương Minh, mình là
phóng viên đài truyền hình trường. Mình muốn phỏng vấn bạn một chút, có được
không?”
“Tôi là phóng viên báo trường…”
“Tôi là phóng viên của đài truyền thanh trường…”
“Chờ chút, phỏng vấn thì có thể, nhưng phải từng người một” Trương Tân bảo vệ
Dương Minh, ra vẻ người đại diện nói tranh.
Dương Minh có chút buồn cười, Trương Tân lắm chuyện quá, việc này không có
trong kế hoạch. Đây là do hắn tùy cơ ứng biến.
Thực ra là Trương Tân thấy Dương Minh đánh bại Nhâm Kiện Nhân, nỗi tức giận
trong lòng được giải phóng. Nhờ vào Dương Minh nên ngưu một chút, vì vậy mới
tích cực như vậy.
“Bây giờ bắt đầu trả lời các câu hỏi của phóng viên. Mọi người xếp hàng, từng
người hỏi một. Mỗi người chỉ được hỏi hai câu, thời gian của bạn Dương Minh có
hạn, xin thông cảm cho” Trương Tân nói.
Đám phóng viên nghe xong có chút buồn cười, chẳng qua không ai biểu hiện ra.
Dương Minh chính là một tin tức nổi bật, nhất định phải phỏng vấn. Nghĩ đến
nhiệm vụ mà xã trưởng, trạm trưởng… giao cho mình, đám phóng viên sinh viên
xếp thành hành, tiến hành phỏng vấn Dương Minh.
“Xin hỏi bạn Dương Minh, bạn nghĩ như thế nào mà dùng phương pháp đó đối phó
Nhâm Kiện Nhân?” Phóng viên Giáp không thể đợi được hỏi.
Thực ra vấn đề mà phóng viên Giáp hỏi đều là điều mọi người muốn hỏi. Cho nên
bọn họ đều lấy sổ, lấy máy ghi âm ra, chăm chú chờ Dương Minh đáp lại.