Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 205: Tạo thế – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 205: Tạo thế

Mong mọi người post theo mẫu trên, không sửa các code (cỡ chữ, màu chữ) lung
tung. Bài nào vi phạm có thể bị xoá mà không cần thông báo.

Thân!

“Hắc hắc, đúng là hoạn nạn thấy chân tình, tao không biết Triệu Tư Tư lại quan
tâm mình như vậy” Trương Tân cười xấu xa nói.

“Chuyện này mày định thế nào? Thằng đánh mày gửi cho tao một bức thư khiêu
chiến gì đó” Dương Minh thấy Trương Tân không có việc gì mới yên lòng. Vừa nãy
hắn cũng không chắc chắn Trương Tân giả vờ hay không. Hắn chỉ thông qua khóe
mắt giật giật của đối phương mà đoán ra.

“Thư khiêu chiến? Mẹ nó, tao nghe nói chuyện này rồi. Lão Đại, mày sẽ nghênh
chiến chứ?” Trương Tân hỏi ngược lại.

“Nếu không thì sao? Mày không thể bị đánh oan ức như vậy được” Dương Minh nói.

“Đương nhiên không thể, ý của tao là, chúng ta sẽ chơi sau lưng, đánh cho nó
một trận” Trương Tân đề nghị.

Dương Minh lắc đầu nói: “Thù nhất định phải báo, nhưng bây giờ nó nếu cho tao
một cơ hội đường đường chính chính như vậy, tao cần gì phải chơi sau lưng?”

“Cái gì? Lão Đại, không phải chứ, mày muốn so Tiệt quyền đạo với nó?” Trương
Tân kinh ngạc nói.

“Ai nói tao muốn so Tiệt quyền đạo với nó? Nó nói là muốn luận bàn chứ không
nói luận bàn gì mà” Dương Minh vô sỉ cười nói: “Mày chưa từng nghe qua cái gì
gọi là phá võ sao”

“Mẹ nó, cái này cũng được sao?” Trương Tân nghe xong cười hắc hắc.

Trương Tân vốn còn định nằm ở trạm xá mấy ngày, nhưng lại chỉ là các vết
thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi. Ngay cả bác sĩ cũng nói không có vấn đề,
Trương Tân không có cách nào là phải ra khỏi viện.

Người khác ra viện đều vui mừng, mà Trương Tân lại như bị mất tiền vậy. Hai
ngày nay, Triệu Tư Tư đối với hắn rất tốt, chỉ còn thiếu nữa bón cơm.

Tình cảm đó làm cho Trương Tân rất sung sướng, quan hệ giữa hai người đột
nhiên tăng mạnh. Trương Tân vốn định kéo dài thêm mấy ngày nữa rồi xác định
chuyện giữa hai người. Nhưng không ngờ rằng năng lực khôi phục của mình lại
cường đại như vậy, không đến hai ngày đã như không có việc gì.

Trương Tân cũng không thể nào mặt dày không đi. Như vậy sẽ làm cho Triệu Tư Tư
cảm thấy hắn có ý đồ xấu.

Vì chúc mừng Trương Tân

Ra viện, Dương Minh đề nghị tìm một khách sạn chúc mừng một phen. Nhưng Triệu
Tư Tư kiên quyết nói Trương Tân mới ra viện không thể uống rượu. Không còn
cách nào khác là phải ra quán ăn nhanh gần trường.

Nghe nói đây là một chuỗi cửa hàng ăn nhanh do người trong nước mở ra. Chẳng
qua Dương Minh ăn thế nào cũng được, hắn cảm thấy khá ngon.

Gọi món xong, mấy người tìm một bàn trống ngồi xuống.

“Chúc mừng mày bình an ra viện” Dương Minh giơ tay lên nói.

“Không… tao không sao, không cần phải như vậy chứ?” Trương Tân cười nói.

“Đương nhiên cần mà” Triệu Tư Tư cũng giơ chén lên.

Bốn người chạm cốc, Trần Mộng Nghiên mới hỏi: “Trương Tân, bạn muốn xử lý
chuyện này như thế nào? Nói cho giáo viên, hay cứ thế quên đi?” Trần Mộng
Nghiên là một sinh viên tốt, cứ xảy ra chuyện gì trong đầu nàng đều sẽ nghĩ
báo cho trường. Lúc ấy nếu như không phải Trương Tân ra sức ngăn cản, chuyện
này có thể động đến trường.

“Không có việc gì, Dương Minh không phải đã đáp ứng trả thù cho mình sao”
Trương Tân nói ra một nửa, đột nhiên thấy Dương Minh đang trừng mắt nhìn mình,
liền biết mình nhiều lời.

Dương Minh sợ Trần Mộng Nghiên lo lắng, cho nên chuyện nhận được thư khiêu
chiến của Nhâm Kiện Nhân, cũng chỉ có mình Trương Tân biết. Bây giờ Trương Tân
lỡ mồm như vậy, muốn giấu cũng không thể.

“Cái gì? Dương Minh? Bạn muốn nhận lời khiêu chiến của Nhâm Kiện Nhân kia?”
Trần Mộng Nghiên kinh ngạc. Nàng vốn tưởng rằng Dương Minh sẽ không đáp ứng
chuyện nhàm chán này, không ngờ rằng nghe Trương Tân nói là Dương Minh muốn đi
đối chiến.

“Đúng thế, mình định dùng cơ hội này dạy cho nó một bài học” Nếu Trần Mộng
Nghiên đã biết, Dương Minh cũng không thể giấu.

“Dương Minh, bạn đang nói gì vậy. Bạn có biết mình đang làm gì không? Sao bạn
có thể dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để đối phó hắn?” Trần Mộng Nghiên trách:
“Huống hồ người ta lại là vận động viện chuyên nghiệp Tiệt quyền đạo, sao bạn
đấu lại hắn chứ?”

“Tiệt quyền đạo rất giỏi sao? Thằng Lưu Triệu Quân kia không phải cũng bị mình
đánh cho không đứng dậy nổi sao” Nếu như là trước kia, Dương Minh có lẽ còn có
thể cho rằng Tiệt quyền đạo xã có chút thực lực, nhưng bây giờ hắn căn bản
không coi bọn họ vào đâu. Dương Minh thậm chí dám nói một chiêu là hạ gục Nhâm
Kiện Nhân.

“Dương Minh, sao bạn lại ngông cuồng như vậy”

Trần Mộng Nghiên nghe xong, nhíu mày trách: “Nếu hôm đó là cuộc tỷ thí chính
thức, bạn sao có thể là đối thủ của người ta?”

“Tỷ thí chính thức?” Dương Minh cười cười, lúc trước hắn đã thảo luận vấn đề
này với Trương Tân. Dương Minh an ủi: “Không có gì đâu, mình tự biết mà. Mộng
Nghiên, bạn yên tâm, mình sẽ không có việc gì đâu. Huống hồ hắn cũng đã nói là
luận bàn. Đến hôm đó nhất định có không ít người đến xem, hắn không thể nào
làm gì mình”

“Ai” Trần Mộng Nghiên thở dài, biết mình không thể nào khuyên được Dương Minh.
Dù sao còn có vài ngày nữa mới đến hôm đó, Trần Mộng Nghiên quyết định tìm cơ
hội nói chuyện với Dương Minh.

“Bọn mày nghe gì chưa? Khóa chúng ta có một người tên Dương Minh muốn khiêu
chiến với xã trưởng Nhâm Kiện Nhân của Tiệt quyền đạo xã” Hai thằng nam sinh
ngồi cách bàn Dương Minh không xa đang bàn tán xôn xao.

“Mẹ nó, tao đương nhiên là có nghe qua. Thằng Dương Minh kia không ngờ lại
ngưu như vậy? Dám một mình đấu với xã trưởng Tiệt quyền đạo xã?” Nam sinh giáp
nói.

“Tao cũng cảm thấy thế. Chẳng qua không biết chừng là hắn muốn ra vẻ” Nam sinh
Ất nói.

“Phì” Dương Minh phun nước ngọt ra bàn, là hắn * sao. Mình có chủ động khiêu
chiến đâu?

Ba người Trương Tân, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư kỳ quái nhìn Dương Minh:
“Chuyện này sao bọn họ lại biết?”

“Sao mình biết được?” Dương Minh cười khổ nói: “Hai ngày nay, chúng ta vẫn ở
cùng một chỗ, tin tức này sao lại truyền nhanh như vậy”

Không đợi Dương Minh hiểu được chuyện gì xảy ra, lại có hai thằng nam sinh
ngồi bên phải bàn Dương Minh.

“Lão Lục, mày nghe nói không, có một thằng cùng khóa chúng ta dám đi khiêu
chiến xã trưởng Nhâm Kiện Nhân Tiệt quyền đạo xã” Một nam sinh nói.

“Cái gì mà là khiêu chiến. Theo nguồn đáng tin, hai người bọn họ là vì tranh
một cô gái” Nam sinh gọi là lão Lục thần bí nói: “Nghe nói cô gái đó rất xinh
đẹp, là ứng cử viên cho ngôi hoa hậu giảng đường sắp tới”

“Thật hay giả?” Nam sinh đầu tiên hỏi.

“Tao đã nhìn thấy trên BBS, tóm lại chuyện này nhất định có vấn đề” Lão Lục
nói: “Tao không tin có người không một lý do gì, chỉ đơn thuần là luận bàn võ
nghệ mà đi khiêu chiến”

“Chẳng qua thằng Dương Minh đó cũng ghê nhỉ, không ngờ dám khiêu chiến Nhâm
Kiện Nhân?” Nam sinh kia hỏi.

“Chuyện này ai mà biết được, cũng có khi nguyên nhân là do Nhâm Kiện Nhân” Lão
Lục nói.

……….

“Trời ạ” Dương Minh nghe xong mấy người này nói, ngây ngốc. Rốt cuộc đã có
chuyện gì? Mình còn không nói là sẽ ứng chiến, sao cả trường đều biết?

THực ra điều này là do Nhâm Kiện Nhân và Lưu Triệu Quân chủ động tạo thanh
thế. Bọn họ muốn Dương Minh xấu mặt, muốn cho mọi người hiểu lầm là Dương Minh
tự rước nhục mà đi khiêu chiến với Tiệt quyền đạo xã. Đến lúc đó nếu như Dương
Minh thua, vậy sẽ mất mặt.

Cho nên, sau khi về phòng, Lưu Triệu Quân liền liên lạc với mấy thằng bạn cùng
phòng lên BBS phát tán. Ba người thành hổ, bốn người thành tiên, năm người
biến thành thần thoại Ả rập.

Vì vậy BBS càng truyền càng quá đáng, mỗi người đều post suy nghĩ của mình lên
đó, vì vậy tin tức cứ thể xuất hiện. Trên diễn đàn trong nháy mắt đưa ra rất
nhiều ân oán giữa Dương Minh và Tiệt quyền đạo xã. Mà chuyện Dương Minh cùng
người theo đuổi hoa hậu giảng đường chính là như vậy mà sinh ra.

Đương nhiên, trong đó cũng có không ít chuyện là thật, ít nhất Dương Minh đánh
Lưu Triệu Quân là có thật.

Dương Minh vốn không coi chuyện này vào đâu, nhưng nghe nhiều người bàn tán về
mình như vậy, lại còn nói là do mình chủ động đi khiêu khích Tiệt quyền đạo
xã, Dương Minh rốt cuộc hiểu được chuyện này không bình thường. Điều này rõ
ràng là tin tức đến từ một phía. Vốn là mình đáp ứng lời khiêu chiến, lại biến
thành mình tự gây chuyện.

Tương lai nếu xảy ra chuyện gì, trường học nếu truy cứu, người bị thiệt chính
là mình.

Cho nên chuyện đầu tiên khi về phòng, Dương Minh lập tức bật máy tính lên BBS,
vừa tìm, không ngờ có hơn trăm chủ đề về mình, các bài trả lời có vô số.

Dương Minh mở vài chủ đề nhiều người tham gia, cau mày…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.