Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 201: Bài viết về hoa hậu giảng đường – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 201: Bài viết về hoa hậu giảng đường

“Lát nữa cháu dựa vào huyệt đồ trong tay, thể hiện ba mươi sáu huyệt đạo mà
bác nói cho cháu ra. ĐIều cháu cần làm là nhắm mắt cũng có thể tìm ra được vị
trí các huyệt” Phương Thiên chỉ vào người giả nói: “Ở rất nhiều tình huống chỉ
có thể dựa vào cảm giác tìm ra vị trí huyệt đạo. Ví dụ như khi mục tiêu ở cách
cháu rất xa, hoặc là cháu đang vật lộn với người. Cũng có rất nhiều lúc thời
gian không cho phép cháu phán đoán, nên nhận huyệt phải trở thành một loại cảm
giác. Nói đơn giản chính là phải thật quen thuộc, giống như nhắm mắt cũng gõ
được bàn phím máy vi tính. Tuy đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng
nếu cháu có thể quen thuộc, cũng có thể nhắm mắt mà đánh”

Dương Minh gật đầu nghe lời, không chậm trễ thời gian, lập tức bắt đầu thực
hiện việc nhận huyệt.

“Làm sát thủ, nhất định phải nhận chính xác huyệt đạo, hơn nữa phải rõ tác
dụng của nó” Phương Thiên tiếp tục nói: “Có một câu khẩu lệnh nói rõ tác dụng
của các huyệt đạo, cháu phải nhớ.

Bách hội ngã xuống đất.

Vĩ lư không về nhà.

Chương môn bị đánh trúng

Mười người chín người chết

Thái dương và Ách môn

Tất nhiên gặp Diêm Vương

Tất hạ sẽ chết người.

Huyệt bách hội ở trên đỉnh đầu, thuộc về đốc mạch, đốc mạch bị đánh trúng sẽ
bất tỉnh nhân sự. Thần đình thuộc đốc mạch, đốc mạch và thái dương, bị đánh
trúng sẽ choáng váng đầu óc. Huyệt thái dương, vị trí ở giữa mi tâm và khóe
mắt, thuộc kỳ huyệt, bị đánh trúng đầu óc choáng váng, tai mắt vô dụng. Nhĩ kỳ
môn, vị trí ở trên thiết tích, há mồm hiện ra chỗ thuộc về Thủ thiết dương tam
tiêu kinh, bị đánh trung sẽ ngất xỉu”

Dương Minh tìm được các vị trí huyệt đạo, hơn nữa còn ghi chú tác dụng của
huyệt đạo lên đó, cả người giả đầy chữ.

“Nhiệm vụ của cháu bây giờ là nhanh chóng nhớ kỹ vị trí và tác dụng của huyệt
đạo” Phương Thiên nói: “Bác sẽ làm cho cháu một người gỗ, người giả bằng nhựa
này chịu lực kém, có lẽ cháu đánh mấy cái là hỏng”

Nói xong, Phương Thiên đi ra ngoài, để lại Dương Minh một mình ở đây nghiên
cứu huyệt đạo.

Trong chốc lát, trong nhà Phương Thiên vang lên tiếng đục gõ.

Đổng Quân sau khi ăn bánh bao xong liền đứng dậy đi về. Hắn cũng biết, Phương
Thiên muốn dạy, mình phải tránh đi. Nên để lại số điện thoại di động cho Dương
Minh, nói hắn có việc gì cần có thể gọi cho mình.

Không lâu sau, Phương Thiên đã đi vào, trên người còn khiên một người gỗ đơn
giản. Tuy nói là đơn giản, nhưng tỷ lệ cũng coi như đạt.

“Nhớ thế nào rồi?” Phương Thiên nhìn thoáng qua Dương Minh đang cúi đầu không
nói, hỏi.

“Tạm được ạ” Dương Minh gật đầu.

“Được, bây giờ bác nói huyệt đạo, cháu lập tức chỉ ra trên người gỗ này cho
bác” Phương Thiên nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Cháu thử xem” Dương Minh nhìn qua người giả bên cạnh, sau đó quay đầu lại.

“Trung cấp” Phương Thiên nói.

“Dưới rốn bốn tấc” Dương Minh rất nhanh điểm ra vị trí.

Phương Thiên gật đầu: “Kỳ môn”

Dương Minh theo lời lại điểm ra.

“Hơi cao, xuống dưới một chút” Phương Thiên thản nhiên nói.

Cứ như vậy, Dương Minh qua huấn luyện đã có thể tìm ra vị trí huyệt đạo rất
nhanh, nếu có sai, Phương Thiên sẽ nhắc.

“Được, chẳng qua phản ứng vẫn hơi chậm” Phương Thiên nói: “Cháu bây giờ còn
chưa quá quen thuộc với huyệt vị. Sau khi bác đọc tên một huyệt đạo, trong đầu
cháu sẽ không tự giác suy nghĩ về huyệt đạo đó. Ví dụ như trung cấp huyệt, sau
khi bác nói xong, cháu không tự giác được nghĩ đến vị trí nó là dưới rốn bốn
tấc. Mà quá trình này nhất định phải giảm đi”

“Nói đúng ra, bác tùy tiện nói ra một huyệt đạo, cháu phải lập tức chỉ ra vị
trí đó trên cơ thể, mà không phải lo lắng vị trí đó ở đâu. Giống như bác nói
hai mắt, cháu thoáng cái là có thể nhìn ra vị trí của nó, mà không phải suy
nghĩ trước. Vị trí của hai mắt ở trên đầu, mũi ở dưới trán. Cháu hiểu ý bác
chưa”

“Cháu hiểu” Dương Minh hiểu Phương Thiên muốn hắn thoát khỏi việc đầu óc giải
thích, chẳng đây cần phải có một quá trình”

“Cháu có thể về” Phương Thiên nhìn đồng hồ trên bàn rồi nói: “Sau khi về cháu
vẫn nên ngâm tay chân, buổi sáng mỗi ngày phải liên tục tập luyện. Vừa kiên cố
lực lượng, đồng thời có thể thử tăng tốc độ xuất quyền, sau đó dùng đồng hồ
tính giờ đếm xem một giây có thể đánh ra bao nhiêu quyền. Nhiều khi tốc độ ra
quyền cũng là điểm mấu chốt để thủ thắng. Nhất là lúc cận chiến, nắm tay của
cháu nhanh hơn đối phương, vậy cháu sẽ thắng.

“Đạo lý này rất đơn giản. Cháu khi còn bé đã xem “Thánh đấu sĩ” rồi chứ? Lúc
tác chiến Tinh Thỉ có thể thắng là nhờ tốc độ ra quyền của hắn nhanh hơn đối
thủ. Tuyệt chiêu của hắn gọi là gì? Đúng rồi, gọi là Thiên mã lưu tinh quyền.
Đương nhiên tốc độ đạt đến trình độc của hắn là vô nghĩa, bác chỉ ví dụ thôi”

Dương Minh nghe xong toát mồ hôi: “Thánh đấu sĩ? Đó là bộ phim thập niên chín
mươi mà”

Phương Thiên nhìn vẻ khó hiểu của Dương Minh, liền cười nói: “Bác lúc trong
trại giam chẳng có việc gì nên xem Tv. Ha ha”

Dương Minh không thể nào mang người gỗ này về trường học, không có cách nào
đành hẹn Phương Thiên cứ mỗi tối sẽ đến luyện tập.

…………

“Dương Minh, mày lên BBS của trường chưa?” Quốc khánh vừa chấm dứt, Trương Tân
đã vội vàng hỏi Dương Minh.

“BBS của trường? Sao thế?” Dương Minh nhớ lúc mới khai giảng trên tờ đăng ký
có một mã số, không để ý đến.

“Bên trên có một tấm cạc, là về hoa hậu giảng đường mới nhất” Trương Tân nói:
“Không biết là do ai chụp, chụp bức ảnh của mỹ nữ đó, đang tìm tài liệu về mỹ
nữ đó”

“Hả?” Dương Minh mặc dù đã có hai bạn gái nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với mỹ
nữ trong trường, dù sao có thằng con trai nào không thích gái đẹp.

“Mày thấy chưa?” Dương Minh vừa hỏi vừa mở máy tính ra.

“Chưa, tao cũng vậy. Lúc lên tầng nghe một thằng dê già trong lớp nói” Trương
Tân nói: “Mày vào cột Bát quái”

Dương Minh theo lời tiến vào bảng Bát quái, sau đó hỏi: “Ở đâu?”

“Ở trên đỉnh, đó… đúng… chính là bài này. Mẹ nó, số lượt đọc đã hơn ba
mươi nghìn?” Trương Tân sợ hãi kêu.

Dương Minh mở bài viết, tốc độ mạng của trường thật nhanh, ảnh nhanh chóng
được load hết. Bức ảnh này đều là dùng máy điện thoại di động chụp nên không
rõ lắm, cũng không có chi tiết cụ thể, xem ra là một thằng háo sắc nào đó chụp
lén.

“Đây không phải là chị dâu sao?” Trương Tân chỉ vào bức ảnh đầu tiên nói.

Bức ảnh đầu tiên là Trần Mộng Nghiên, mà địa điểm chụp là ở gần lớp học, hiển
nhiên là bị chụp trộm. Chẳng qua góc chụp rất tốt, Trần Mộng Nghiên đang ngẩng
đầu không biết nhìn gì.

Người đưa lên còn cố ý ghi chú: “MM này có hy vọng trở thành hoa hậu”

Dương Minh lắc đầu, xem ra mỹ nữ đi đâu đều được người chú ý. Tiếp tục kéo
xuống phía dưới, Dương Minh không ngờ thấy Chu Giai Giai.

Con đượi này cũng là một trong những lựa chọn hoa hậu giảng đường sao? Chẳng
qua từ dáng người thì Chu Giai Giai cũng không kém Trần Mộng Nghiên là bao.

“Đây không phải Chu Giai Giai sao. Hôm đó lúc ăn cơm, chúng ta cũng thấy MM
này” Trương Tân chỉ vào ảnh Chu Giai Giai hưng phấn nói.

Nhìn bộ dạng của hắn, hiển nhiên không nhớ cô gái này từng mắng mình. Chẳng
qua cũng khó trách, nhiều bạn trên mạng như vậy, ai có thể nhớ hết.

Dương Minh lại kéo xuống bên dưới xem một chút. Những bức ảnh trong bài không
phải đều là mỹ nữ, có những người rất bình thường, không có gì đáng xem. Chẳng
qua có một bức ảnh trông rất quen mắt. Dương Minh cũng không nghĩ gì, thứ nhất
là bức ảnh không rõ, hai là cùng học một trường rất có thể gặp qua ở đâu đó.
Nên nhìn quen quen cũng là chuyện bình thường.

Dưới cùng bài viết, người viết hô hào mọi người tiến hành tìm tòi, thu thập
tài liệu về các mỹ nữ. Nhìn những phản hồi, hầu hết đều là: “Anh muốn em làm
bạn gái anh” “Thật đẹp, anh thích”….

“Lão Đại, công bố tài liệu về chị dâu ra, mày nghĩ như thế nào?” Trương Tân
cười trêu: “Mày dám” Dương Minh trừng mắt nhìn hắn, đóng bài viết lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.