Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 19: Người theo đuổi – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 19: Người theo đuổi

Trần Mộng Nghiên vốn là người lương thiện, hơn nữa mấy ngày nay thấy Dương
Minh có lòng muốn học, trong lòng nàng cũng vì hắn cao hứng. Nghe được những
lời hắn nói, rồi nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của Vương Chí Đào, rồi còn làm ra
vẻ muốn giảng sai theo như lời Dương Minh nói. Trần Mộng Nghiên không đành
lòng chứng kiến Dương Minh như vậy, buột miệng nói: “Mình đâu có nói là mình
không thích bạn!”

“Hả?” Dương Minh không nghĩ là Trần Mộng Nghiên lại tự nhiên “biểu lộ” với hắn
như vậy, miệng mở hết cỡ, chẳng lẽ thiên nga lại tự đút mình vào miệng con
cóc?

“?” Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh một cách kỳ lạ. Hắn bị gì thế? Nàng suy
nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra lời nói của mình có vấn đề. Khó trách Dương
Minh hiểu lầm. Vì vật trừng mắt nói: “Ý mình là thích cậu đến hỏi bài mình.
Nếu cậu còn nghĩ bậy, mình sẽ không để ý đến cậu!”

“Hắc hắc… ha ha. Mình đâu có nghĩ bậy. Chỉ hơi kích động thôi” Dương Minh gãi
gãi đầu, cũng cảm thấy mình đã hiểu lầm.

Trải qua vài ngày tiếp xúc, Trần Mộng Nghiên đối với Dương Minh đã hiểu thêm
vài phần. Nàng phát hiện ra, tuy cái miệng của Dương Minh rất ba hoa, nhưng
tuyệt nhiên lại không có ý xấu, hơn nữa lại là một người rất thông minh. Khi
nàng giảng bài cho hắn, chỉ cần nói chút xíu, là hắn có thể tự suy luận ra.

Mỗi lần giảng bài xong, Dương Minh đều cố ý nói chuyện với Trần Mộng Nghiên
vài câu, nhưng thường không nói quá nhiều. Nhưng vậy chẳng những không làm cho
Trần Mộng Nghiên phản cảm, ngược làm còn làm cho nàng gia tăng một chút hảo
cảm với Dương Minh.

“Đúng rồi, Nghiên Nghiên, ba của cô có phải rất khó coi không?” Dương Minh
trải qua nhiều ngày mặt dày không đổi xưng hô như vậy, Trần Mộng Nghiên rốt
cục cũng chấp nhận cái nickname “Nghiên Nghiên” này. Không có cách nào khác,
ngươi có thể chỉnh hắn một lần, mười lần, nhưng không thể chỉnh hắn một trăm
lần, ngàn lần. Mà trong lòng Dương Minh lại nghĩ rằng, Vương Chí Đào ngươi có
thể gọi nàng là “Mộng Nghiên” thì ta trực tiếp gọi là “Nghiên Nghiên” , xem ai
thân cận hơn!

“Ba của tôi? Khó coi?” Vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu, nhìn
Dương Minh, không hiểu ý của hắn nói gì. Nếu ý tứ của hắn là có kỳ phụ ắt có
kỳ tử, thì vậy ý muốn nói của hắn là mình cũng rất khó coi. Nhưng Dương Minh
luôn miệng gọi nàng là tiểu mỹ nhân, huống hồ nàng cũng biết được bản thân
mình xinh đẹp thế nào, tuy không phải là xinh đẹp như thiên tiên, nhưng cũng
rất nổi tiếng về nhan sắc. Vậy lời kia của Dương Minh là ý gì?

“Không thừa nhận ? Bạn có hỏi ba bạn tại sao đặt tên là Trần Mộng Nghiên
không?” Dương Minh hỏi.

“Tôi tên là gì, thì có liên quan gì đến bề ngoài của ba tôi?” Trần Mộng Nghiên
càng thêm mơ hồ.

“Ba bạn cũng họ Trần?” Dương Minh lại tiếp tục hỏi.

“Nhảm nhí, ba của tôi không phải họ Trần thì chẳng lẽ ba của cậu họ Trần?”
Trần Mộng Nghiên cả giận nói.

“Thật ra thì… tôi cũng có một người ba họ Trần” Dương Minh nghiêm trang nói.

“Là sao?” Trần Mộng Nghiên hỏi.

“Nhạc phụ họ Trần!” Dương Minh giải thích.

“Cậu lại nói bậy, tôi không để ý đến cậu nữa!” Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói.

“Hắc hắc, đây không phải là ý tưởng sao, chẳng lẽ bạn không đồng ý sao?” Dương
Minh cười nói.

“ Nói cho cậu biết, đừng có ở đây mà nghĩ lung tung. Nhiệm vụ của cậu bây giờ
là phải học thật tốt để đậu vào đại học. Đến lúc đó muốn cái này cũng không
muộn!” Trần Mộng Nghiên khiển trách.

“Vậy ý của bạn là, nếu mình đậu vào đại học sẽ khiến bạn tự hào hơn?” Dương
Minh vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi.

“Cái đó và mình có quan hệ gì?” Trần Mộng Nghiên hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là có quan hệ. Bạn là con gái của nhạc phụ. À không, là con gái
của nhạc phụ tương lai!” Dương Minh nói.

Trần Mộng Nghiên bó tay, trên đời còn sót lại một tên mặt dày như vậy sao? Có
một vấn đề mà cứ xào đi xào lại mãi.

“Nếu bạn có thể vào cùng trường đại học với mình. Thì lúc đó mới xem xét” Trần
Mộng Nghiên lúc này cũng không muốn cùng Dương Minh lảm nhãm về vấn đề này
nữa, vả lại cũng coi như cấp cho Dương Minh một động lực học tập. Dù sao cũng
chỉ là xem xét, cũng không phải hứa hẹn gì.

“Vậy ý của bạn là nếu mình đậu vào cùng trường đại học với bạn thì bạn sẽ đáp
ứng mình?” Dương Minh cũng không ngu, xem xét với đáp ứng là hai khái niệm
hoàn toàn khác nhau.

“Ai nói là đáp ứng, mình chỉ nói là xem xét. Xem xét cho cậu một cơ hội theo
đuổi mình!” Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh “quần” dữ quá, không thể không lùi
từng bước, cho hắn từng điểm ích lợi.

“Được, cứ đặt chổ trước đi. Mình đã đặt chổ đầu tiên, mình không đồng ý cho
người khác theo đuổi bạn!” Dương Minh lại bắt đầu chơi chữ.

Trần Mộng Nghiên trở mình xem thường, người khác theo đuổi tôi cũng phải cần
cậu đồng ý sao? Cậu là cha mẹ của tôi à? Nghĩ đến cha mẹ, đột nhiên nàng nhớ
đến vấn đề của Dương Minh, liền hỏi : “Cậu còn chưa nói ba mình vì sao lại khó
coi?”

“Đúng rồi, bạn không nhắc mình cũng quên mất, đều bị bạn đổi chủ đề cả!” Dương
Minh ngượng ngùng cười nói.

Tôi đổi chủ đề? Trần Mộng Nghiên vốn định giải thích, nhưng vẫn nhịn lại. Nàng
sợ một khi mở miệng, Dương Minh lại đụng chạm đến vấn đề mẫn cảm kia.

“Có phải ba bạn họ Trần không?”

Lúc này Trần Mộng Nghiên rất ngoan, chỉ gật đầu không dám nói gì khác.

“Theo sách dạy coi bói bằng tên chữ nói rằng, Trần Mộng Nghiên, ý là người họ
Trần ngay cả nằm mơ cũng đều muốn xinh đẹp, bởi vì có thể thấy được, ba của
bạn khẳng định rất khó coi!” Dương Minh giải thích một cách dứt khoát.

“?” Trần Mộng Nghiên đơ luôn, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nghe người nào
giải thích tên của nàng như vậy!

Vương Chí Đào thấy kế của mình không thành, thầm nghĩ: Dương Minh, cái này là
mày tự tìm phiền toái, đừng trách tao độc ác!

“A Bưu phải không ? Tôi là Vương Chí Đào!” Vương Chí Đào đi đến một góc khuất,
gọi một cuộc điện thoại.

“Vương thiếu gia, có gì dặn dò?” Đầu dây bên kia là tài xế A Bưu cung kính
nói.

“Còn nhớ việc lần trước tôi nói với ông rằng lớp tôi có một tên giả làm học
sinh không? Ông tìm vài người, giờ nghỉ trưa dạy dỗ hắn một trận” Vương Chí
Đào nói.

“Không thành vấn đề. Tôi dẫn người đến trường rồi gọi cho cậu” A Bưu nói.

“Tìm mấy người lợi hại một chút. Đừng để hắn tàn phế, giáo huấn một chút là
được” Vương Chí Đào do dự một chút rồi nói.

Vương Chí Đào cất điện thoại, trở về lớp, nhìn Dương Minh bằng cặp mắt thương
xót. Câu dẫn đàn bà của lão tử, tao cho mày biến thành đầu heo.

Giờ phút này Dương Minh vẫn không ý thức được tình trạng của mình, cùng Trần
Mộng Nghiên nói nhãm một hồi, rồi chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm trưa.

Lúc Dương Minh xoay người rời khỏi phòng học, điện thoại của Vương Chí Đào
cũng reo lên.

“Tất cả đã chuẩn xong!” Vương Chí Đào nghe được giọng của A Bưu, khóe miệng lộ
ra nụ cười âm hiểm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.