“Phải không?” Dương Minh túm tóc hắn nện đầu Liễu Hiểu Sinh vào cửa. Lực thật
mạnh làm cho cửa lõm một hố sâu, đầu Liễu Hiểu Sinh cũng bị chảy máu.
“Tao thấy mày không thuận mắt, muốn tìm người đánh mày. Có giỏi thì giết tao
đi?” Liễu Hiểu Sinh hét lớn.
“Mày thấy tao không vừa mắt? Tao trêu chọc gì mày?” Dương Minh có chút khó
hiểu. Mình không quen biết gì thằng này, không nói một câu gì, sao nó lại
không vừa mắt với mình?
“Hừ, mày không trêu chọc tao. Chẳng qua tao nói cho mày cũng không sao. Tao là
lái xe của Vân tổng. Tao không thích vẻ kiêu ngạo của mày khi tặng quà thôi”
Liễu Hiểu Sinh mắng: “Muốn giết thì mày giết tao đi”
Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, đây không phải là hoàng đế không vội mà
thái giám đã khẩn trương sao? Vân tổng chưa nói gì, mày là một thằng lái xe
lại thay người ta ra mặt? Dương Minh tin lời Liễu Hiểu Sinh nói là bởi vì mình
không gây sự gì với Vân tổng. Mà lúc mình tặng quà đã nói rất rõ ràng, đại
biểu công ty Trương thị đến. Cho nên cho dù Vân tổng khó chịu, đối tượng mà
hắn muốn trả thù phải là Trương Tân và Trương Giải Phóng chứ. Đâu có quan hệ
gì với mình?
Hiểu rõ chuyện này, Dương Minh thật sự không còn hứng trả thù người này, bỏ
tay ra, một cước đá đối phương ngã xuống đất, sau đó nói: “Cút ngay, sau này
đừng để tao thấy mày”
Nói xong, Dương Minh đi về phía xe của Trương Tân, nói: “Đi thôi”
Sau khi Dương Minh rời đi, ở cách đó không xa có một người đàn ông trung niên
đang cầm một máy quay trong tay, cười lạnh nói: “Nếu như Tôn Khiết biết mày là
một thằng dã man, mày xong đời rồi”
………
Dương Minh có chút buồn bực, cái này gọi là gì nhỉ. Mẹ nó, mấy thằng không
quan hệ lại tìm đến mình gây phiền phức.
Sau khi đưa Lam Lăng về nhà, bảo nàng đi nghỉ. Sau đó Dương Minh mới gọi điện
cho Trần Mộng Nghiên.
“Dương Minh, bạn xong việc rồi à?” Trần Mộng Nghiên nghe điện hỏi.
“Đúng vậy, mình xong việc rồi. Bọn mình đi đâu mua đồ?” Dương Minh hỏi.
“Xin lỗi, Dương Minh, hôm nay bà ngoại đến nhà mình chơi. Mình phải ở nhà với
bà một chút. Lát nữa bà về mình sẽ gọi điện cho Dương Minh, có được không?”
Trần Mộng Nghiên có ý xin lỗi nói.
“Không sao đâu, đến lúc đó Mộng Nghiên gọi điện cho mình. Vừa lúc mình và
Trương Tân cũng chưa ăn gì mấy, tìm một chỗ ăn chút gì vậy” Dương Minh nói.
Tham gia bữa tiệc khổng lồ như vậy, mọi người trong bữa tiệc đều hiểu ở đó rất
khó lo bụng. Đến đó chủ yếu là để giao tiếp, trao đổi tình cảm mà thôi.
Trương Tân cũng nghĩ như vậy. Lam Lăng là con gái, ăn chút hoa quả và đồ ăn
vặt là no. Nhưng hai người bọn hắn đang là thanh niên mà.
Trương Tân lái xe dừng ở một cửa hàng ven đường. Mỗi người một bát ô tô, ngồi
ăn.
“Mẹ nó, thằng Liễu Hiểu Sinh kia đúng là đồ cặn bã” Trương Tân vừa ăn vừa
mắng.
“Còn nói nữa, đều do mày làm liên lụy đến tao” Dương Minh cười khổ nói: “Không
nói nữa, bữa này mày phải mời tao”
“Hai ta có gì phải nói vậy chứ, cần gì phải phân chia như vậy. Tao mời bữa
này” Trương Tân cười gian nói: “Vừa nhớ đến chuyện lúc nãy lại thấy buồn cười.
Thằng đó không ngờ lại ra mặt cho chủ, còn tìm sai cả đối tượng trút giận chứ”
“Mày cười đi. Tao nói cho mày, mấy ngày tới mày cẩn thận một chút. Thằng Liễu
Hiểu Sinh kia sẽ tìm mày đó” Dương Minh trừng mắt nhìn Trương Tân, nói.
“Hắc hắc, tìm đến cũng là tìm mày. Ai bảo mày làm cho nó hôm nay bị hại”
Trương Tân không thèm để ý cười nói.
“Mồm quạ đen” Dương Minh cũng không quan tâm. Ai có thể ngờ được lời Trương
Tân nói lại biến thành sự thật.
………..
Vân tổng có tên là Vân Nghiễm Đô, lần trước khi tham gia bữa tiệc mà Hoa tổng
mời, quen biết Tôn Khiết. Ngay lập tức bị khí chất đặc biệt và vẻ đẹp của nàng
mê hoặc, thề không phải Tôn Khiết không cưới. Sau này hắn còn biết bối cảnh
cường đại của Tôn Khiết, chẳng những không lùi bước còn tăng cường theo đuổi,
muốn có được Tôn Khiết vào tay.
Chỉ là Tôn Khiết vẫn lạnh nhạt với Vân Nghiễm Đô, ngoại trừ quan hệ kinh
doanh, gần như không có quan hệ gì. Hai người chỉ hiếm gặp nhau trên thương
trường. Với những lời mời mang tính chất riêng tư, Tôn Khiết chưa bao giờ đáp
ứng. Đến tận bây giờ, Vân Nghiễm Đô đều cho rằng điều kiện của mình khá được,
mới hơn bốn mươi tuổi đã có tài sản hơn triệu. Cả thành phố Tùng Giang này có
mấy người được như hắn chứ.
Cho nên Vân Nghiễm Đô rất tự tin vào mình, hắn cho rằng phụ nữ càng không dễ
có được, một khi có càng thêm nóng bỏng. Nhưng hôm nay nghe được Hoa tổng nói
Dương Minh lại là bạn trai của Tôn Khiết. Điều này đối với Vân Nghiễm Đô không
khác gì sấm giữa trời quang.
Thời gian này, Vân Nghiễm Đô ngày nào cũng mơ đến lúc mình ở bên cạnh Tôn
Khiết, giấc mộng đó lại bị vô tình phá nát.
Cho nên Vân Nghiễm Đô rất tức giận, lập tức sai lái xe Liễu Hiểu Sinh của mình
tìm một ít thằng côn đồ cho Dương Minh một bài học. Khi hắn nhận được điện của
Liễu Hiểu Sinh, nói hành động đã thất bại, Vân Nghiễm Đô vô cùng buồn bực.
Dương Minh. Thằng chó chết, một thằng côn đồ sao lại có thể đạt được Tôn Khiết
chứ? Vân Nghiễm Đô ném mạnh điện thoại di động xuống đất, đến độ điện thoại
bung ra, cả máy hóa thành mảnh nhỏ.
Nhất là vừa nãy Vân Nghiễm Đô nghe Hoa tổng nói, Dương Minh và Tôn Khiết chơi
nhau trong toilet ở KTV hơn nửa tiếng, càng làm hắn phát điên. Tài liệu về
Dương Minh, hắn đã có toàn bộ. Chỉ là một thằng sinh viên xuất thân trong gia
đình công nhân. Hắn dù như thế nào cũng không nhìn ra Dương Minh có thể hấp
dẫn Tôn Khiết thế nào, nhưng điều này lại là sự thật.
Hắn không cho rằng Hoa tổng lại nói sai, mà trên thực tế Hoa tổng cũng không
lừa hắn. Chỉ là Dương Minh quả thực có quan hệ với Tôn Khiết, nhưng hai người
lại không phải bạn trai bạn gái gì hết.
“Thư ký Vương, đi mua một chiếc máy mới cho anh” Vân Nghiễm Đô dùng điện thoại
nội bộ gọi cho thư ký.
“Vân tổng, lần trước mua hai chiếc điện thoại di động, chỗ em còn một cái, lập
tức mang tới cho anh” Vương thư ký biết Vân Nghiễm Đô hay rơi điện thoại, nên
lần trước mua một lần hai cái.
“Được, em lập tức mang tới cho anh” Vân Nghiễm Đô ngắt điện.
Năm phút sau, một nữ thư ký chân dài xinh đẹp đầy quyến rũ đi lên, đặt chiếc
điện thoại di động mới lên bàn Vân Nghiễm Đô. Sau đó khom lưng nhặt những mảnh
vỡ của điện thoại lên, lấy Sim ở bên trong ra.
Cái mông tròn trịa của nữ thư ký đung đưa làm cho Vân Nghiễm Đô nóng lên,
không khỏi đi tới, một tay vén váy nữ thư ký lên, sau đó cởi quần mình xuống.
“Vân tổng chờ chút nữa ạ. Em lắp máy cho anh đã…” Nữ thư ký duyên dáng nói.
“Hắc hắc, trước hết không cần điện thoại di động gì hết. Em hầu hạ anh trước
đã” Vân Nghiễm Đô cười dâm nói.
“A… a” Nữ thư ký kêu lên: “Không chịu được, anh, mau lên, dùng sức mạnh lên”
“Em là một con điếm” Vân Nghiễm Đô cười hắc hắc nói: “Nếu Tôn Khiết cũng dâm
như em thì tốt quá”
Nửa tiếng sau, những tiếng rên rỉ trong phòng mới ngừng lại. Vân Nghiễm Đô kéo
quần lên, cầm lấy điện thoại di động mà nữ thư ký đưa cho mình, sau đó phất
tay bảo nàng ra ngoài.
Nữ thư ký dọn qua mảnh vỡ của chiếc điện thoại và rửa qua tinh dịch của hai
người trên cơ thể mình, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Vân Nghiễm Đô mở điện thoại di động lên, lắp sim vào gọi điện.
“Thiên vương địa hổ” Điện thoại vang lên, đối phương trực tiếp nói ra một câu
khó hiểu.
“Quả phụ chết” Vân Nghiễm Đô cũng cẩn thận nói.
“Tìm ai?” Đối phương lại hỏi.
“Hắc quả phụ” Vân Nghiễm Đô nói.
“Chào mừng đến với công ty báo thù Hắc quả phụ. Có cần gì giúp không?” Đối
phương thấy đúng ám hiệu, mới yên tâm nói.
“Tôi muốn phế một người” Vân Nghiễm Đô nói.
“Hai tay mười năm vạn, hai chân hai mươi vạn, bốn chân ba mươi vạn” Đối phương
rành rọt nói: “Đây là giá cơ bản. Nếu như là người của công chúng, giá cả bàn
lại”
“Không là người của công chúng, chỉ là một sinh viên đại học” Vân Nghiễm Đô
nói: “Tôi muốn phế ba chân của nó”
“Ba chân?” Đối phương sửng sốt, sau đó cười nói: “Ha ha, tôi hiểu rõ ý anh. Ba
chân bên dưới, tổng cộng năm mươi vạn”
“Được đồng ý” Vân Nghiễm Đô không hề suy nghĩ đáp ứng. Năm mươi vạn đối với
hắn mà nói quá đơn giản.