Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 186: Kẻ chủ mưu – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 186: Kẻ chủ mưu

“A Đạt, mày nói gì. Sao mày có thể đối với tao như vậy” Cô gái đột nhiên tức
giận, đi tới túm áo A Đạt: “A Đạt, mày sao lại nói vậy”

“Mẹ mày. Con **, cho mày tiếp Dương ca là may mắn của mày. Mày cho mày là gì?”
A Đạt tức giận đẩy cô gái ra: Mẹ nó, nếu không phải lần trước mày đi sàn nhảy
làm tao phải nợ Lượng ca ba ngàn, tao cũng không phải nhận cái việc này. Tất
cả đều là do mày”

“Sao mày có thể nói như vậy. Tao đi sàn là vì ai” Cô gái tức giận quát A Đạt.

“Ai biết được” A Đạt hừ lạnh nói: “Giả vờ đoan trang, theo tao đã không còn
trinh, còn có mặt mũi nói sao”

“Tao liều mạng với mày” Cô gái biến sắc, đánh tới A Đạt.

“Cút con mẹ mày đi” A Đạt đạp vào bụng cô gái, đó cô ta ngã xuống đất.

“Đủ rồi” Dương Minh thật sự không thể xem tiếp. Cô gái này mặc dù cũng không
phải loại tốt đẹp gì, nhưng A Đạt thật sự có chút quá đáng.

“Con mẹ nó, con điếm, Dương ca tức rồi đó, mày còn làm càn?” A Đạt trợn trừng
mắt.

“Bốp” Một cái tát vào mặt A Đạt. Người ra tay là Lam Lăng: “Anh ấy đang nói
mày. Mày sao có thể đối xử với bạn gái mình như vậy?”

“A… Dương tẩu dạy đúng ạ…” A Đạt trong nháy mắt nở nụ cười, gật đầu cúi
người nói. Cùng là phụ nữ, đứa con gái bị hắn đánh. Nhưng Lam Lăng hắn không
dám bất kính. Nói nhảm, ngay cả Lão Đại Trương Vũ Lượng cũng phải thấp mình,
hắn là cái chó gì.

“Còn không mau cảm ơn Dương tẩu” A Đạt lúc này không dám kiêu ngạo nữa, nhưng
vẫn cau mày nói với cô gái.

Cô gái không khỏi cảm thấy cảm kích. Lúc này Lam Lăng còn có thể nói giúp cô
ta, làm cho cô ta có chút xấu hổ.

“Được rồi, tao đưa điện thoại cho đàn em mày, mày bảo nó nói ra kẻ chủ mưu,
tao đỡ phí sức” Dương Minh nói với Trương Vũ Lượng: “Nhưng nếu nó không có
mắt, tao không ngại động tay động chân”

“Em sẽ nói với nó, em nói với nó” Trương Vũ Lượng vội vàng nói.

Dương Minh đưa điện thoại trả cho A Đạt: “Mày nghe đi”

“Lượng ca…” A Đạt sợ sệt nghe điện.

“A Đạt, mày không muốn sống hả? Dám nói là tao sai?” Trương Vũ Lượng đầu tiên
là chửi cho A Đạt một trận.

A Đạt buồn bực trong lòng, vừa nãy ai vừa lớn tiếng như vậy. Chẳng qua A Đạt
nào dám nói, đành phải nhận sai: “Lượng ca, em sai…”

“Ừ, chuyện này để sau. Mày bây giờ nói với Dương ca là ai đã sai mày. Nếu như
mày nói dối, tao cũng không giữ được mày. Được rồi, mày tự biết mà làm” Trương
Vũ Lượng nói xong liền dập điện thoại.

A Đạt vốn không phải người có nghĩa khí, từ việc hắn đánh cô gái là có thể
nhìn ra. Cho nên không cần Trương Vũ Lượng nói, A Đạt cũng kể hết ngọn nguồn
câu chuyện cho Dương Minh: “Là thằng em của Tiểu Quang tìm bọn em. Nó nói có
một ông anh học cùng tìm nó, chuyển cho em một bức ảnh. Bảo bọn em đến dạy một
người ở cửa khách sạn Bạch Thiên Nga, chính là Dương ca”

“Đưa ảnh cho tao xem” Dương Minh không đợi A Đạt có phản ứng đã đoạt lấy điện
thoại di động của hắn, mở thư mục ảnh ra xem.

Mẹ nó. Mắt Dương Minh đảo nhanh. Trong điện thoại di động của thằng này không
ngờ có rất nhiều ảnh của hắn và đứa con gái đang chơi nhau, còn có chút vị trí
được chụp rất lớn. Dương Minh cau mày, lén nhìn Lam Lăng một chút. Thấy nàng
cũng đang nhìn điện thoại di động trong tay mình, liền vội vàng chuyển đi.

Rốt cuộc, sau khi lướt qua rất nhiều bức ảnh AV, Dương Minh thấy được ảnh của
mình. Bức ảnh này không ngờ là mới chụp. Khung cảnh bên trong chính là khách
sạn Bạch Thiên Nga.

** chuyện phức tạp rồi đây. Dương Minh đau đầu, thằng nào muốn chơi mình? Vừa nãy mình không đắc tội ai mà. Thằng đắc tội phải là Trương Tân chứ. Nhưng hiển nhiên thằng chủ mưu là nhắm vào mình.

“Thằng thuê đang làm gì?” Việc này Dương Minh cảm thấy có chút đau đầu.

“Dương ca, em cũng không biết. Bọn em chưa thấy người này. Chỉ là nó đáp ứng
xong chuyện cho bọn em ba ngàn”

Dương Minh gật đầu đột nhiên nhìn vào chiếc xe Audi A8 bên cạnh: “Chiếc xe này
thì sao?” Dương Minh hỏi như vậy là bởi vì đám người này đều mặc quần áo rẻ
tiền, hơn nữa còn vì ba ngàn mà đánh mình, vậy nhất định không phải người có
tiền. Cho nên những người này tuyệt đối không có xe Audi A8.

“Là thằng em Tiểu Quang đưa chìa khóa cho em, nó sợ bọn anh lái xe đi, nên đưa
xe này để em ngăn anh lại. Vừa lúc các anh định đi, bọn em đã tới” A Đạt giải
thích.

“Vậy sau đó bọn mày sẽ làm gì?” Dương Minh nghĩ bọn họ nhất định phải đi trả
xe nên hỏi.

“Đúng, nó nói với em, sau khi làm xong em sẽ đánh xe đến quán trà ở đường Nam
Kinh, tìm một người đàn ông gọi là Liễu Hiểu Sinh. Người ta sẽ trả tiền và
nhận lại xe” A Đạt nói.

“Hừ, nó không sợ mày trộm xe sao?” Dương Minh hỏi ngược lại.

“Anh cũng biết bọn em đều là côn đồ, dù bảo bọn em đi trộm xe, em cũng không
dám” A Đạt cười khổ nói: “Xe AudiA8 này cũng không phải người bình thường có
thể lái mà”

“Được rồi, tao biết rồi. Mày đi đến chỗ đó trả xe đi, tao đi theo sau mày”
Dương Minh nói.

“Vâng, Dương ca, em đi ạ” Vừa nói A Đạt liền đá cho thằng Tiểu Quang và Cổ
Phao trên mặt đất một cái: “Đừng có giả chết, mau đứng dậy”

Tiểu Quang và Cổ Phao nhìn nhau, không dám chậm trễ. Dương Minh và A Đạt,
Trương Vũ Lượng nói chuyện với nhau bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, không dám
nói gì, ngoan ngoãn lên xe.

AudiA8 từ từ rời khỏi bãi đỗ xe, Trương Tân đi theo phía sau.

Hai chiếc xe đi cách nhau một đoạn, giống như là cùng đường, không khiến bất
cứ ai nghi ngờ. Khi xe đến trước cửa quán trà, một người đàn ông đeo kính dâm
đã đi tới, gõ cửa.

“Liễu tiên sinh?” A Đạt thử hỏi.

“Tôi là Liễu Hiểu Sinh, xong việc rồi chứ?” Liễu Hiểu Sinh hỏi.

“Đúng vậy, mấy người kia bị tôi đánh cho một trận” A Đạt vội vàng gật đầu nói.

“Được, đây là tiền của mấy người” Liễu Hiểu Sinh đưa một chiếc phong bì tới,
sau đó nói: “Mấy người có thể đi, để lại chìa khóa xe cho tôi”

Liễu Hiểu Sinh vừa định đưa tay ra mở cửa xe, thì cảm thấy có một bàn tay nắm
lấy tóc mình, ấn vào kính.

“Liễu tiên sinh hả?” Dương Minh lạnh nhạt nói.

“Mày… mày là ai” Đầu Liễu Hiểu Sinh bị đè xuống dưới, không thể thấy rõ ai
đang đè mình, có chút kinh hoàng hỏi: “Mày muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì? Đương nhiên là trả thù” Dương Minh vẫn lạnh nhạt nói: “Liễu
tiên sinh có phải làm chuyện gì trái lương tâm không?”

“Mày… mày là người của Hàng Tử?” Liễu Hiểu Sinh hỏi.

“Hàng Tử? Hàng Tử là ai?” Dương Minh sửng sốt, xem ra thằng này có nhiều kẻ
thù đó.

“Mày không phải người của Hàng Tử? Vậy mày là ai? Ai phái mày tới?” Liễu Hiểu
Sinh cũng hơi sửng sốt. Mình chỉ có thù oán với Hàng Tử, không kết thù với ai
khác mà. Còn có ai thuê người chơi mình chứ?

“Không ai phái tao đến cả. Chỉ là Liễu tiên sinh, xem ra trí nhớ của mày không
tốt thì phải” Dương Minh hừ lạnh một tiếng.

“Có ý gì?” Liễu Hiểu Sinh khó hiểu hỏi.

“Tao tên là Dương Minh, mày nhớ chưa?” Dương Minh lạnh nhạt hỏi.

“Dương Minh” Liễu Hiểu Sinh sửng sốt: “Sao lại là mày? Con mẹ thằng A Đạt, bọn
mày thông đồng hại tao”

“Xin lỗi tiên sinh, Dương ca không phải là người mà tôi có thể trêu chọc” A
Đạt xin lỗi nói: “Anh làm tôi chút nữa bị đánh cho tàn phế.

“Con mẹ mày, mày là đồ phản bội” Liễu Hiểu Sinh mở miệng mắng to: “Thằng như
mày nếu còn đi làm côn đồ, sớm muộn gì cũng bị chém chết”

“Làm lưu manh côn đồ cuối cùng cũng kết thúc, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Tao nếu không làm như vậy thì đã chết rồi” A Đạt không thèm để ý nói. Hắn nói
cũng là sự thật. Nếu hắn tiếp tục ngang ngạnh với Dương Minh, có lẽ bây giờ
đang phải nằm trong bệnh viện.

“Hừ, được. Tao đã rơi vào tay mày, mày muốn làm gì thì làm” Liễu Hiểu Sinh hừ
lạnh một tiếng ngang ngạnh nói. “Nói đi, tao trêu chọc gì mày?” Dương Minh
hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.