Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 185: Chương 186 – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 185: Chương 186

Dương Minh nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Những người này không
phải vô tình đỗ xe ở đó, là cố ý đến gây chuyện. Hơn nữa mục tiêu hình như là
mình. Thằng đeo vòng cổ vừa nhìn điện thoại di động liền nói câu đó, như vậy
có thể kết luận được.

Chẳng qua mình hình như không gây thù chuốc oán với ai mà? Chỉ là tình huống
bây giờ không cho phép Dương Minh suy nghĩ nhiều như vậy. Ba thằng đã vây lấy
Dương Minh.

“Chờ chút, ai bảo bọn mày tới?” Dương Minh quyết định hỏi kẻ chủ mưu đã. Hắn
không cho rằng những người này là do Vương Chí Đào phái tới. Vương Chí Đào
biết chiêu này vô dụng đối với mình, đám lưu manh bình thường không thể nào
làm gì được mình. Mà Kim Cương càng là không thể. Thằng đó trốn mình còn không
kịp, sợ mình lại đòi hắn chiếc xe đạp.

Vì vậy tính toán một chút, người mình kết thù gần nhất chỉ có thằng Lưu Triệu
Quân, phó xã trưởng của Tiệt Quyền đạo xã. Nhưng thằng này không phải bị Vương
Chí Đào chơi sao? Sao còn dám ra ngoài chứ? Huống hồ nó làm sao biết hôm nay
mình đến khách sạn Bạch Thiên Nga chứ?

Cho nên Dương Minh cũng không xác định người sai mấy thằng này là Lưu Triệu
Quân.

“Hắc hắc, mày chọc vào ai cũng không biết, xem ra mắt mày bị mù rồi” Thằng đeo
khuyên tai cười nói.

“Anh, đừng nói nhiều với nó, đánh nó đi” Thằng đeo vòng cổ không muốn nói
nhiều, tiện tay rút một ống tuýp đánh vào Dương Minh. Hai người còn lại thấy
thế cũng đều lấy ra vũ khí của mình mà đánh Dương Minh.

Dương Minh mặc dù giỏi đánh nhau, nhưng còn chưa đạt đến tình trạng kim cương
bất hoại, ống tuýp đánh tới bị tay hắn đẩy ra, nhưng cổ tay hắn vẫn hơi đau.

Ngăn cản một kích này, Dương Minh rất nhanh đá ra một cước trúng vào bụng dưới
thằng đeo vòng cổ, đánh cho đối phương lảo đảo. Bởi vì hai người cách quá xa,
lực của Dương Minh không thể dồn toàn bộ lên người đối phương, cho nên một
kích này cũng không mang lại thương tích quá lớn.

Dương Minh thầm hối hận mình không ra tay trước. Mấy thằng ranh này rõ ràng
đều là đám côn đồ lưu manh, đánh nhau với bọn chúng, cũng giống như mình mấy
năm trước, đều có hung khí, xuống tay tàn nhẫn.

Nếu như đối phó một người, Dương Minh rất dễ dàng, dù là hai thằng cũng không
sao. Nhưng ba thằng đều cầm côn, Dương Minh phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Hai tay không thể chống bốn tay, huống hồ là sáu tay. Dương Minh vừa tránh
khỏi một côn, sau lưng đã bị thằng đeo khuyên tai đánh mạnh vào, làm Dương
Minh chút nữa lảo đảo.

“Mẹ mày” Trương Tân không biết xuống xe từ lúc nào, từ sau xe lấy ra một chiếc
cà lê dùng để sửa xe, đập vào thằng đeo khuyên tai.

“A… khụ khụ” Thằng này ôm bụng ngồi xuống mặt đất kêu lên đau đớn. Mà Dương
Minh lại nhân cơ hội này đấm vào mắt phải hắn. Một đấm này tập trung toàn bộ
sức lực của Dương Minh, trực tiếp đánh vào mắt hắn, có lẽ thằng này sẽ bị chấn
động không nhẹ.

Quả nhiên bị trúng đòn hiểm, thằng này quỳ mọp xuống mặt đất kêu cha kêu mẹ,
hiển nhiên đầu óc bị chấn động.

Chỉ còn có thằng đeo vòng cổ sẽ dễ hơn nhiều. Thằng này thấy đồng bọn chỉ
trong nháy mắt đã bị đánh như vậy, cũng có chút sợ hãi. Nhìn Dương Minh và
Trương Tân đang ép tới, lớn tiếng kêu lên: “Bọn mày đừng tới đây, mày biết Lão
Đại tao là ai không?”

“Con mẹ mày. Còn dám dọa người? Vừa nãy hỏi là ai sai mày đến sao không nói?”
Trương Tân trừng mắt giơ cờ lê lên.

“Đừng đừng… Lão Đại của tao là Lượng ca, Trương Vũ Lượng. Bọn mày đánh tao,
Lão Đại tao nhất định không bỏ qua cho bọn mày” Thằng này hét lớn.

“Trương Vũ Lượng?” Dương Minh vừa nghe thấy Trương Vũ Lượng là Lão Đại thằng
này, không khỏi sửng sốt: “Là nó phái mày tới?”

“Không… à đúng. Đúng, là Lượng ca sai tao tới” Thằng này vừa định nói không,
nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Minh, lại tưởng rằng Dương Minh sợ Lão
Đại của mình nên vội vàng sửa lời.

Không đúng? Dương Minh kinh ngạc. Chẳng lẽ thằng Trương Vũ Lượng uống nhầm
thuốc kích dục nên dám phái người tới đánh mình.

“Hy vọng thằng chó nghe uy danh của Lão Đại mà thả mình về nhà. Con mẹ nó nếu
sớm biết thằng này nguy hiểm đến vậy, sẽ không nhận việc này. Thằng chó đừng
nhìn ra tao lừa mày đó”

Hiện tượng quái dị lại một lần nữa xuất hiện, mọi người trước mặt không nói
gì, nhưng Dương Minh lại thật sự “thấy hắn đang nói chuyện” Dương Minh lần nữa
nhìn thấy được suy nghĩ của người khác.

Chẳng qua bây giờ Dương Minh không thể nghĩ đến. Dương Minh lạnh lùng nói:
“Tao ghét nhất bị người khác lừa mình. Cho mày một phút, gọi điện thoại cho
Lão Đại Trương Vũ Lượng của mày. Nó sẽ nói cho mày biết Dương Minh tao là
người như thế nào. Tao kiên nhẫn có hạn đó”.

“Hả?” Thằng này sửng sốt, không ngờ rằng Dương Minh thấy được mình là đang lừa
người. Hơn nữa còn bảo mình gọi điện cho Lão Đại Trương Vũ Lượng? Chẳng lẽ hắn
có lai lịch rất lớn?

Thằng này do dự một chút rồi gọi cho Trương Vũ Lượng: “Lượng ca, em là A Đạt”.

“A Đạt? Mày tìm tao có chuyện gì?” Không biết là bởi vì giọng nói của Trương
Vũ Lượng quá lớn, hay là A Đạt bật loa ngoài, nên Dương Minh nghe thấy rõ hết.

“Lượng ca, em và Tiểu Quang bị người đánh.” A Đạt nói.

“Con mẹ nó, thằng nào to gan như vậy? Bọn mày ở đâu nói cho tao biết, tao lập
tức dẫn người tới” A Đạt từng tháng nộp không ít tiền cho Trương Vũ Lượng. Đàn
em đang gặp khó khăn, Trương Vũ Lượng hiểu nhiên khá gấp.

“Lượng ca, thằng đó hình như quen anh…” A Đạt vội vàng nói.

“Biết tao? Mẹ kiếp biết tao còn không nể mặt tao? Mày có nói với thằng đó tên
của tao không?” Trương Vũ Lượng vừa nghe liền tức giận.

“Nói ra, nhưng hình như càng không tốt hơn” A Đạt sợ sệt nói.

“Mẹ nó, mày đang ở đâu? Tao qua ngay” Trương Vũ Lượng rất tức giận. Mình tốt
xấu gì cũng là nhân vật có danh, không ngờ lại có người không nể mặt.

“Chờ chút, Lượng ca, thằng đó tên là Dương Minh…” A Đạt bổ sung.

“Gì?” Trương Vũ Lượng vừa nghe, lập tức im phăng phắc, vẻ kiêu ngạo vừa nãy đã
biến mất hoàn toàn. Chẳng qua lửa giận được chuyển sang người A Đạt: “Dương
Minh, con mẹ mày, thằng ranh không có mắt à. Dương ca mà cũng dám chọc, đánh
chết mày cũng đáng kiếp”.

Thằng A Đạt ngu như bò này lại gây chuyện cho mình, không có việc gì đi trêu
chọc Dương Minh làm gì, còn dám nói ra tên của mình, vậy không phải làm phiền
mình sao. Chẳng may Dương Minh cho rằng mình sai thằng A Đạt thì nguy to.
Không được, phải mau giải thích một chút, chuyện này không thể bỏ qua được.

“Lượng ca… em…” A Đạt nghe giọng của Trương Vũ Lượng, tim tê dại. Xong
rồi, người trước mặt không ngờ còn ghê hơn cả Lượng ca.

“Mày câm mồm, mau đưa điện thoại cho Dương ca, tao nói chuyện với Dương ca”
Trương Vũ Lượng quát.

“Dương… ca, Lượng ca tìm anh…” Giọng nói của A Đạt trong nháy mắt thay
đổi, sợ hãi đưa đến cho Dương Minh.

“Alô?” Dương Minh cầm điện thoại, lạnh nhạt nói.

“Dương ca, em là Vũ Lượng” Trương Vũ Lượng nhiệt tình nói.

“Trương Vũ Lượng, có chuyện gì vậy? Có một thằng đàn em của mày nói, mày sai
hắn đến gây phiền phức cho tao?” Dương Minh hỏi.

“Thằng chó chết đó” Trương Vũ Lượng sốt ruột, giận dữ mắng: “Dương ca, anh nói
em đang sống tốt thế này, có cần phải tự tìm chết không?”

“Hì hì” Lam Lăng đứng bên nghe thấy lời Trương Vũ Lượng nói, không khỏi phì
cười.

“Mày cười cái gì, con điếm” Đứa con gái trừng mắt nhìn Lam Lăng một cái.

“Hả?” Dương Minh nghe thấy liền nhíu mày. Lam Lăng là bảo bối của hắn. Có
người dám nói nàng là con điếm? Dương Minh nhấc chân định đá cho đứa này một
cái.

Dương Minh cũng không phải là kẻ lương thiện với mọi người, hắn chỉ lương
thiện với người phụ nữ của mình. Về phần các cô gái khác, cút sang một bên.

Nếu có người trêu chọc Dương Minh, bình thường Dương Minh sẽ không so đo với
cô ta. Nhưng nếu như chọc vào người phụ nữ mà Dương Minh yêu, thì dù đó là nam
hay nữ, Dương Minh đều cho một trận. Đó cũng là nguyên nhân mà năm đó Dương
Minh tìm người cho Chu Giai Giai một bài học.

Bây giờ một đứa dám chửi Lam Lăng, đó chính là làm trái quy định của Dương
Minh. Dương Minh hiển nhiên sẽ không nương tay.

Chẳng qua không đợi Dương Minh ra tay, A Đạt đã nhảy dựng lên, tát một cái vào
mặt cô gái, mắng: “Con điếm, dám nói Dương tẩu, mày không muốn sống sao? Xem
tối nay tao làm gì mày. Mau xin lỗi Dương ca và Dương tẩu mau”

Chỉ là biểu hiện của A Đạt không làm cho Dương Minh thấy thích, ngược lại càng
làm cho Dương Minh chán ghét hắn. Dương Minh còn có chút đồng tình với cô gái
kia.

Dù là lúc nào, Dương Minh cảm thấy mình không được dùng người phụ nữ mình yêu
để lấy lòng kẻ thù của mình. Nhưng đã như vậy, Dương Minh cũng sẽ không tự
mình cho cô gái kia một bài học.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.