Đối với việc Dương Minh muốn dùng viên phỉ thúy quý giá đó làm quà mừng thọ
Lưu Duy Sơn, Trương Giải Phóng khá kinh ngạc, lại bội phục Dương Minh. Ở tuổi
Dương Minh lại không yêu tiền.
Thực ra Dương Minh sao lại không yêu tiền chứ. Tiền có ai là không thích? Chỉ
là so sánh với tình nghĩa, tiền không đáng gì. Cũng bởi vì chuyện này mà
Trương Giải Phóng mới thật sự cao hứng vì Trương Tân có người bạn là Dương
Minh. Ông tin rằng, nếu như con mình tương lai có gặp khó khăn, Dương Minh
nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Bởi vì chuyện quan trọng, Trương Giải Phóng phải tự mình đến ngân hàng. Nếu
không ngân hàng cũng không thể nào tùy tiện cho người khác lấy đồ. Trương Giải
Phóng cẩn thận lấy viên phỉ thúy trong két ra, sau đó đặt vào một chiếc hộp
tinh xảo đã chuẩn bị trước, rồi mới đưa cho Dương Minh. Ông dặn dò Trương Tân:
– Con nhất định phải đi từ từ một chút, thứ này rất quý giá, đừng để bị xóc
mà hỏng nó.
Trương Tân và Dương Minh nghe xong không khỏi cười khổ. Không phải quá cẩn
thận chứ? Chẳng qua Trương Tân vẫn gật đầu nghe lời.
Đứng bên dưới tòa nhà, Dương Minh gọi điện cho Lam Lăng, bảo nàng xuống. Sau
đó ba người cùng nhau đi đến khách sạn Bạch Thiên Nga.
Trước cửa khách sạn Bạch Thiên Nga đã đỗ đầy các loại xe sang trọng đắt tiền.
Xe bình thường như Trương Tân đúng là không đáng gì.
Trương Tân đỗ xe, Dương Minh cầm món quà đi vào khách sạn. Ở cửa khách sạn có
học trò của Lưu Duy Sơn phụ trách nhận quà và đăng ký. Nhưng bởi vì phỉ thúy
trong tay quá quý giá, Dương Minh sợ xảy ra chuyện nên quyết định tự tay tặng
quà cho Lưu Duy Sơn.
Có bài học lần trước, Dương Minh không thể không cẩn thận làm việc. Tuy nói
Dương Minh không tin học trò Lưu Duy Sơn sẽ tham lam trộm phỉ thúy. Nhưng biết
mặt không biết lòng. Đây chính là viên phỉ thúy giá trị hai trăm vạn, khó đảm
bảo người ta không động lòng.
“Mời để quà ở chỗ tôi là được” Một học trò của Lưu Duy Sơn tên là Hậu Thụy
ngăn đám Dương Minh lại, chỉ vào chiếc hộp trong tay hắn mà nói.
“Không cần, tôi tự mình tặng cho Lưu lão” Dương Minh lắc đầu nói.
“Lưu lão rất bận sao có thời gian” Hậu Thụy thấy Dương Minh không lớn, lại mặc
quần áo sinh viên, nên cho rằng hắn là đang là học trò của Lưu Duy Sơn. Hiển
nhiên không cho rằng hắn có thể tặng một món quà quý giá. Thấy Dương Minh từ
chối, hắn cảm thấy rất mắt mặt, rất khó chịu.
“Tặng một món quà sao lại tốn thời gian chứ” Dương Minh lạnh nhạt nói.
“Không tốn thời gian? Người này tặng một món, người kia tặng một món, bữa tiệc
cần gì phải tiến hành nữa” Hậu Thụy hừ lạnh nói: “Mau lên, cậu tên gì, tôi
đăng ký cho cậu”
“Vậy sao người kia có thể cầm quà trong tay?” Dương Minh chỉ một người béo ú
vừa đi vào hỏi
“Người đó? Người ta là Vân tổng của Vân thị châu báu, Món quà của người ta ít
nhất cũng phải hơn vạn, tự nhiên phải đích thân tặng cho Lưu lão” Hậu Thụy
khinh bỉ nói: “Cậu cho rằng mình là ai? Cậu có thể so sánh với người ta sao?”
“Bố tôi là Trương Giải Phóng của Trương thị ngọc thạch, chúng tôi thay mặt ông
đến đây” Trương Tân không nói gì đột nhiên mở miệng nói. Vân thị châu báu, hắn
đương nhiên đã nghe qua. Đó là một công ty châu báu rất lớn ở đây. Nhưng kinh
doanh chủ yếu lại là các sản phẩm từ phỉ thúy, thường xuyên chèn ép Trương
Giải Phóng. Trương Tân vừa nghe nói người này có thể trực tiếp đi vào, hiển
nhiên không chịu yếu thế.
“Ồ? Trương thị ngọc thạch?” Vân tổng cũng nghe được lời Trương Tân nói, nhìn
Trương Tân đầy giễu cợt, nói: “A, mấy đứa cũng đến bắt quan hệ với Lưu lão?
Chẳng qua ánh mắt Lưu lão rất cao, món quà bình thường tốt nhất đừng bỏ ra cho
mất mặt.
“Đến lúc đó rồi biết” Trương Tân hiển nhiên rõ ràng Dương Minh định tặng vật
gì, loại chuyện làm cho nhà mình được vinh dự, Trương Tân sao chịu lạc hậu
chứ.
Hậu Thụy cũng là người trong giới ngọc thạch, cũng đã nghe qua tên Trương Giải
Phóng. Mặc dù quy mô không nhỏ, nhưng một công tử như hắn sao có thể so sánh
với Vân tổng chứ. Hừ lạnh một tiếng rồi để bọn Dương Minh vào.
Dương Minh lạnh nhạt nhìn tất cả. Hắn vốn không muốn nổi tiếng. Thân phận của
hắn bây giờ cũng không tương xứng với viên phỉ thúy này. Vậy nếu như lời
Trương Tân nói, Dương Minh sẽ đỡ tốn công hơn nhiều. Đến lúc đó nói là thay
mặt Trương Giải Phóng đưa tới là được.
Dương Minh rất cảm kích Trương Giải Phóng. Trước khi Dương Minh phát tài, hắn
chỉ là một thằng bạn nghèo của Trương Tân mà thôi. Khi đó Trương Giải Phóng
dùng tiền của mình mời hắn đi Vân Nam.
Chỉ từng đó thôi đã khiến Dương Minh cảm kích.
Cho nên, trong nháy mắt trong đầu Dương Minh suy nghĩ một chuyện. Mình tạm
thời không cần nhờ Lưu Duy Sơn cái gì, nhưng việc kinh doanh của Trương Giải
Phóng lại có thể dùng đến. Đã như vậy, sao không xuôi dòng đẩy thuyền, đem
viên phỉ thúy này thành Trương Giải Phóng tặng, cũng có thể giúp ông ta thông
cửa quan hệ với Lưu lão. Tin rằng Lưu lão nể mặt mình sẽ chiếu cố Trương Giải
Phóng một chút.
Có chủ định, Dương Minh quyết định làm cho tên Vân tổng chó má kia bị phải mất
mặt một lần.
Thân phận của Lưu Duy Sơn trong giới trang sức và học thuật đều rất nổi tiếng,
rất nhiều học trò. Nhưng hôm nay đến đây nhiều nhất lại là những người kinh
doanh trang sức. Lưu Duy Sơn bình thường ngoại trừ điêu khắc một ít ngọc
thạch, còn có một thân phận nổi tiếng khác là nhà thẩm định trang sức. Mặc dù
bây giờ trang sức ngọc từ tay Lưu Duy Sơn đi ra càng lúc càng ít, nhưng ngọc
thạch được ông giám định làm cho giá trị trong nháy mắt tăng lên không ít. Cho
nên Lưu Duy Sơn đương nhiên là đối tượng mà các người này cần nhờ.
Cả khách sạn Bạch Thiên Nga đều được Lưu Duy Sơn thuê, chỗ trống rất nhiều.
Dương Minh, Trương Tân và Lam Lăng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Bữa tiệc
vẫn chưa bắt đầu, đang là thời gian khách mời đi vào, Lưu lão vẫn chưa xuất
hiện.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, một người dẫn chương trình từ phía sau đi ra,
trong đại sảnh lập tức trở nên yên ắng. Bởi vì người này vừa ra đại biểu cho
bữa tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Quả nhiên chỉ lát sau Lưu Duy Sơn và một cô gái trẻ và bà vợ đi ra. Chẳng qua
khi Dương Minh thấy cô gái kia, hắn rất kinh ngạc.
Đúng thế cô gái đó rất đẹp, có một sức hấp dẫn của người phụ nữ thành thục.
Chẳng qua làm Dương Minh chú ý không phải điều đó. Cho dù Dương Minh háo sắc
nhưng cũng không đến mức thấy gái đẹp là há hốc mồm ra.
Làm cho Dương Minh kinh ngạc đó là cô gái ấy không ngờ lại là Tiếu Tình. Nàng
sao lại ở bên cạnh Lưu Duy Sơn? Trong đầy Dương Minh đầy nghi hoặc, chẳng lẽ
bọn họ là họ hàng?
Ngay khi Dương Minh kinh ngạc, dẫn chương trình đã đưa micro cho Tiếu Tình.
Tiếu Tình bước lên sân khấu, sau đó mỉm cười nói với mọi người: “Cảm ơn mọi
người dù rất bận đã đến tham dự sinh nhật bố tôi, tôi rất cảm kích. Tiếp theo,
tôi tuyên bố, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu”
Sau khi nói xong liền chắp tay cảm ơn mọi người, đặt micro lại vị trí, lui lại
bên cạnh Lưu Duy Sơn. Với địa vị của Lưu Duy Sơn căn bản không cần tự mình nói
những lời này, chỉ phất tay mỉm cười với những người bên dưới là đủ rồi.
Người dẫn chương trình lại nói rất nhiều lời chúc phúc. Nhưng Dương Minh không
nghe thấy. Hắn đang không thể nào tưởng tượng được Tiếu Tình lại là con gái
Lưu Duy Sơn? Điều này sao có thể chứ?
Mình chỉ nghe Lưu Duy Sơn nhắc ông ta có con trai, nhưng chưa nói có con gái?
Huống hồ Tiếu Tình họ “Tiếu” Lưu Duy Sơn lại họ “Lưu” sao lại là bố con chứ?
Tuy nói thời kỳ trước kia có rất nhiều người sửa họ, nhưng dù sao tình huống
này cũng ít.
Tiếp theo đến thời gian khách mời tặng quà. Đám khách này khác với người bình
thường. Bọn họ trên cơ bản đều là giám đốc của các công ty trang sức nổi tiếng
trong nước. Nhận quà của những người này, Lưu Duy Sơn rất thoải mái. Những
người này đều cầu ông ta không ít, hơn nữa những người đó rất giàu, cho nên
đối với món quà của bọn họ, ông không từ chối.
Mà Lưu Duy Sơn cũng biết Dương Minh là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu như
sớm nói cho hắn biết sinh nhật của mình, hắn nhất định sẽ chuẩn bị món quà
mừng thọ đắt giá. Lưu Duy Sơn không muốn Dương Minh lãng phí. Bởi vì ông cảm
thấy mình rất hợp với Dương Minh. Nói như thế nào nhỉ, cảm giác giống như
người thân vậy. Nếu như có khả năng, Lưu Duy Sơn còn muốn quan hệ gần gũi với
Dương Minh thêm chút nữa. Cái đó khác hẳn với quan hệ lợi ích cùng những người
này. Cho nên Lưu Duy Sơn mới không coi Dương Minh là người ngoài, tối hôm qua
mới nói cho Dương Minh biết là lễ mừng thọ mình.
Vì thể hiện sự quý trọng của món quà, các khách mời đều mở hộp ra. Thứ nhất là
làm cho Lưu Duy Sơn thấy được “Thành ý” của mình, thứ hai là so sánh với người
khác. Cho nên bữa tiệc mừng thọ Lưu Duy Sơn đã trở thành sàn đấu của bọn họ.