Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 18: Đại tiểu mỹ nữ – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 18: Đại tiểu mỹ nữ

“Kim Cương? Vì sao?” Dương Minh làm ra vẻ nghi ngờ hỏi. Nhưng trong lòng lại
phỏng đoán, chẳng lẽ Triệu Oánh đã nhìn ra vấn đề đằng sau chuyện tối nay?

“Không có gì, chị cũng chỉ đoán thôi. Tóm lại em phải cẩn thận một chút!”
Triệu Oánh cũng không dám xác định, nên rất hàm hồ nói. Nàng nhớ lại tình cảnh
lúc bị cướp, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra chổ
sai. Về đến nhà vẫn còn thắc mắc, bình thường nhà ở của giáo viên chỉ cách
trường khoảng vài trăm mét, mà con đường này dẫn thẳng đến trường, nói cách
khác, mỗi ngày nơi đó sẽ có ít nhiều gì những người trong trường, hoặc là
người nhà. Những người này cơ hồ đều có thời gian chênh lệch cố định, nhưng mà
hôm nay lại chẳng thấy mặt một ai, có thể bọn cướp đã tính toán rất kỹ trước
khi ra tay, hoặc là do bọn chúng vô tình ra tay lúc không người.

Cuối cùng, là cái tên cướp mập mập, lúc bị đánh đã kêu lên: “Cương ca”. Đại ca
của chúng? Là ai? Có phải là Kim Cương không? Nghĩ đến Kim Cương, Triệu Oánh
cảm thấy rất có khả năng, bởi vì chỉ có hắn biết đêm nay mình đi dạy phụ đạo
đến khuya mới về, nên mới ở đó mai phục trước. Nhưng động cơ của Kim Cương là
gì? Triệu Oánh không hiểu rõ, bình thường nàng không đọc tiểu thuyết trên
internet nên cũng không biết cái thủ đoạn “anh hùng cứu mỹ nhân” cả!

Cho nên, Triệu Oánh cũng chỉ suy đoán, chứ không dám khẳng định. Nên cũng
không nói nhiều với Dương Minh, mà trong lòng Dương Minh cũng không hỏi nhiều,
cùng nhịp đập con tim, hai người này thật sự càng ngày càng ăn ý.

Vương Tiếu Yên trở về phòng rồi cũng không thấy đi ra, không biết là bởi vì
tức giận hay thẹn thùng, hoặc là đã nghỉ ngơi. Dương Minh cũng không hỏi
nhiều, hiển nhiên Triệu Oánh không biết được màn phát sinh giữa hai người, nếu
không đã sờm đè đầu hắn xuống hỏi tội.

Thuốc thấm vào, Dương Minh cảm thấy rất tốt, cũng đã đến lúc nên rời khỏi, nếu
không đi sẽ làm cho Triệu Oánh nghi ngờ hắn có ý đồ gì, mà trên thực tế thì
quả thật là hắn có ý gì đó. Nhưng chung quy là không thể để cho người khác
nhìn thấy mánh khóe của hắn. Vì thế Dương Minh nói: “Chị Oánh, đã trễ rồi, em
phải về trước!”

“Ừm, được. Lát nữa em lái xe về, chú ý an toàn, đừng dừng xe lại trên đường!”
Triệu Oánh dặn dò.

“Em biết” Dương Minh gật đầu, trong lòng lại cho là không đúng, dù Kim Cương
muốn trả thù, thì hắn cũng phải có thực lực.

“Cái gì?” Dương Minh nhìn chiếc xe phượng hoàng “28” của hắn bị đập thành một
đống sắt vụn, tức giận hét lên, DCM chúng mày.

Không cần nghi ngờ, dùng cái đầu gối cũng có thể đoán được, chính là hai tên
đóng giả làm cướp, đồng bọn của Kim Cương, làm ra việc này. Mẹ kiếp, đánh
không lại lão tử, sau lưng lại dùng ám chiêu! Dương Minh đi đến cái “thi thể”
của xe đạp, lần tới mà gặp chúng, nhất định phải đem ra làm xe để đạp cho chết
mẹ chúng luôn!

Mẹ kiếp, Dương Minh phải khiêng nguyên đống sắt vụn này về nhà. Đã nát tan như
vậy còn khiêng về làm gì ? Hỏi nhãm, khiêng về bán sắt vụn chứ làm gì, ít nhất
cũng được mười đồng. Dương Minh làm sao có thể bỏ qua.

Dương Minh dùng mắt tra xét khắp nơi, không phát hiện ra đám người Kim Cương.
Xem ra bọn chúng gây chuyện xong đã bỏ chạy.

Về đến nhà, cha mẹ của Dương Minh không chút lo lắng, vì hắn trước đó đã nói
với gia đình là, buổi tối sẽ đi học bù.

Xe đạp bị hư, Dương Minh không dám nói là do đánh nhau bị trả thù, mà biện đại
ra một lý do, nói là buổi tối lúc về nhà, thì đằng sau có một chiếc xe tông
trúng, bản thân thì bị thương chút xíu, nhưng chiếc xe đạp đã thành sắt vụn,
còn chiếc xe kia thì chạy luôn. Cứ như vậy, ngay cả mắt kính hư cũng có thể
giải thích.

Dương phụ Dương mẫu nhìn thấy bụng Dương Minh bị thương, nên cũng không nghi
ngờ, chỉ nổi điên lên, mắng thằng tài xế thiếu đức kia, rồi lại vì Dương Minh
không sao nên cảm thấy may mắn. Rồi an ủi nói, trên đường nhiều nguy hiểm, xe
đạp hư cũng không sao, dù sao trường cũng gần nhà, đi bộ cũng được.

Tuần này, Dương Minh mỗi tối đều đến chổ Triệu Oánh học toán, Kim Cương cũng
không dám tiếp tục làm phiền. Triệu Oánh giao cho hắn một đống bài tập, phần
nhiều là hắn đều làm được, chỉ có một chút khó khăn, Dương Minh đều đi hỏi
Trần Mộng Nghiên.

Vừa mới bắt đầu, Trần Mộng Nghiên có chút khó chịu. Nhưng mấy lần sau, nàng
phát hiện Dương Minh đích thật là đến hỏi bài, hơn nữa vấn đề rất hóc búa,
không giống như là tìm cách tiếp cận nàng.

Khi Trần Mộng Nghiên chứng kiến Dương Minh mỗi lần gặp khó khăn đều đến nhờ
nàng giảng giải, biết hắn trong thời gian này chăm chú học tập. Vì vậy Trần
Mộng Nghiên cũng dễ chịu hơn, lần nào cũng chăm chú giảng bài cho hắn.

Dương Minh rất cao hứng, ban ngày thì tiểu mỹ nhân giảng bài cho hắn, buổi tối
thì đại mỹ nhân phụ đạo cho, thích đến độ có thể viết thành một quyển sách.
Nhưng có một người không vui, đó là Vương Chí Đào, thấy lão bà của mình mỗi
ngày đều cùng với thằng khác ở chung một chổ, bỗng nhiên sinh tức giận.

Vừa mới bắt đầu, Vương Chí Đào suy nghĩ, Dương Minh bất quá là muốn tìm một
người để giảng bài cho hắn, vậy bây giờ mình sẽ kiếm người khác để giảng cho
hắn là được.

Thử Quân thở phì phò như con trâu đi đến trước mặt Dương Minh: “Sau này ngươi
có vấn đề gì cứ tìm ta, ta sẽ trả lời giúp cho. Không cần cảm ơn!” Sau đó quay
về chổ của mình đợi Dương Minh đến hỏi bài.

Chờ hồi lâu không thấy Dương Minh đến, quay lại nhìn thấy Dương Minh đang đi
đến chổ Trần Mộng Nghiên. Thử Quân này nhất thời hét lên: “Dương Minh, tao có
hảo tâm giảng bài cho mày, sao mày lại không đến?”

Dương Minh không nhìn hắn, thuận miệng mắng: “Đầu bò, tưởng mày là mỹ nữ như
Nghiên Nghiên sao?”

Trần Mộng Nghiên bên cạnh nghe Dương Minh nói thế, nhưng lại không chút tức
giận, nói với hắn : “Dương Minh! Sao cậu lại có thể tùy tiện mắng người như
thế. Dù sao người ta cũng có lòng tốt mà!”

“Lòng tốt? Rõ ràng là con chó của Vương Chí Đào, thấy mình suốt ngày cứ dính
vào bạn, nên muốn dùng chiêu này để tách ra đó mà!” Dương Minh khinh thường
nói.

Trần Mộng Nghiên cảm thấy buồn cười, người ta cho dù muốn tách ngươi ra, nhưng
cũng giảng bài cho ngươi vậy, sao có thể gây tổn hại được!

Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không nói gì, vì thế làm ra vẻ thương tâm
nói: “Mình biết, bạn khẳng định là không thích mình đến hỏi bài, Vương Chí Đào
tìm được người kia, nếu mình đi hỏi hắn, hắn sẽ cố ý giảng sai cho mình! Thôi
được rồi, dù sao mình cũng không phải là học sinh gì. Sau này sẽ không làm
phiền bạn nữa!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.