Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 170: Tôi biết tôi không nói – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 170: Tôi biết tôi không nói

Vốn dĩ Dương Minh không muốn ngủ, vì mỗi lần làm xong thì Lam Lăng luôn líu
ríu bên tai hắn, nói rất nhiều chuyện, Dương Minh cũng đồng ý nghe, dù sao đó
cũng là chuyện phát sinh của người yêu, hơn nữa lại nói về phong tục của dân
tộc thiểu số, làm cho Dương Minh rất tò mò.

Nhưng đàn ông thì không giống như đàn bà, khi làm tình, đàn ông khi hưởng thụ
thể xác và tinh thần, còn phải trả giá về thể lực rất nhiều, còn đàn bà chỉ
nằm ở dưới, nên thể lực tiêu hao không bao nhiêu.

Cho nên, khi đàn bà làm tình xong, luôn lăn qua lăn lại, rất là khó ngủ, cẩn
thận phân tích biểu hiện của hắn, thái độ củ hắn, rồi khao khát đến tương lai.
Đây là cái phản ứng có từ lâu đời, từ trước đến giờ đều như vậy.

Lam Lăng là một người như vậy, nàng cũng biết, Dương Minh mỗi lần xong đều
nghe nàng nói chuyện, nhưng hôm nay Dương Minh thật sự quá mệt, bắt một tên
cướp xong, thể xác và tinh thần chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Lam Lăng không đành lòng quấy rầy Dương Minh nghỉ ngơi, nàng lại không ngủ
được, vì thế ngồi dậy, chuẩn bị tìm việc để làm. Nhìn đống quần áo do Dương
Minh nén dưới đất, Lam Lăng liền dọn chúng lại, chợt phát hiện ra ống quần của
Dương Minh có dính máu, nên nghĩ là của tên cướp kia.

Nhìn trái nhìn phải, Lam Lăng chuẩn bị đem đồ của Dương Minh đi giặt sạch, dù
sao ở đây cũng có máy giặt hiện đại, sau khi giặt xong, phơi ở ban công một
chút là khô liền.

Lam Lăng mang quần của Dương Minh đi vào phòng vệ sinh, sau đó thò tay vào túi
quần, lấy đồ bên trong ra một ít tiền lẻ, cái điện thoại, trong đó còn có một
phiếu mua sắm.

Lam Lăng không để ý, đang muốn để qua một bên, nhưng lơ đãng thoáng thấy được
hai chữ “Tình nhân”làm hấp dẫn ánh mắt của Lam Lăng.

“Áo thun tình nhân, 69.00 một bộ”Mặt trên là viết ngày tháng của hôm nay, cách
đây vài giờ trước kia Dương Minh đến.

Lam Lăng nhất thời ngơ ngắc, ngây ngốc nhìn tờ phiếu …

Anh ấy gạt mình, quần áo anh ấy mới mua hôm nay, mặc dù không ai tin rằng quần
áo mới mua liền đem về nhà cả, anh ấy vì sao lại gạt mình?

Lam Lăng cắn môi, thần sắc vô cùng mê mang, những năm gần đây, từ sau khi bà
ngoại biến mất, Dương Minh là người đối xử tốt với nàng nhất, nên Lam Lăng đã
đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao cho Dương Minh.

Bị người mình yêu thương nhất lừa dối, tư vị này tuyệt đối rất khó chịu, Lam
Lăng mặc dù ngây thơ, nhưng tuyệt đối không phải đứa ngốc, nàng có thể đoán
được cái gì đó.

Lam Lăng run rẩy cầm áo sơ mi của Dương Minh lên, nhẹ nhàng đưa lên ngửi, một
mùi hương nhàn nhạt, hiển nhiên không phải loại quần áo mới mua, mà mùi này
không phải của mình, điều này không cần phải nói nữa.

Có lẽ đàn ông không chú ý đến chuyện này,nhưng đàn bà lại vô cùng mẫn cảm,
nhất là đối với cái mùi không phải của mình, Lam Lăng nhất thời cầm cái áo mà
ngây ngốc.

Anh ấy yêu mình không? Lam Lăng có thể khẳng định rằng, Dương Minh yêu mình,
biểu tình trìu mến này, không thể nào là giả vờ được, nhất là Lam Lăng có thể
cảm nhận được tấm lòng của Dương Minh, tuyệt đối anh ấy yêu mình.

Nhưng chuyện bây giờ là thế nào? Chẳng lẽ, anh ấy còn người khác ở ngoài? Lam
Lăng nhắm mắt lại, không dám nghĩ nữa…

Có lẽ, anh ấy còn có lý do khác? Có lẽ, chuyện không như mình tưởng tượng? Lam
Lăng an ủi chính mình, nàng thật sự không biết cuộc sống về sau mà không có
Dương Minh sẽ trở nên thế nào nữa.

Mặc dù trước khi gặp Dương Minh, Lam Lăng cũng không cảm thấy cuộc sống có bao
nhiêu khổ, nhưng, trải qua cuộc sống hạnh phúc rồi, bắt phải quay về cuộc sống
trước kia, thì sẽ vô cùng đáng sợ.

Lam Lăng thở dài, quyết định đem chuyện này chôn chặt trong lòng, ít nhất, bây
giờ không phải là thời cơ tốt để nhắc đến chuyện này, nàng còn không xác định
Dương Minh có hành vi vượt rào hay không, dù sao Tâm Cổ vẫn còn đang treo trên
đầu hắn, hắn còn không biết Tâm Cổ kia có tác dụng phụ là gì mà!

Lam Lăng cất mọi thứ vào trong quần của Dương Minh, kể cả tờ phiếu mua sắm.

Cất vào, thu dọn mọi thứ, Lam Lăng cầm quần áo về phòng ngủ.

Sau đó, nàng làm như không có gì, đi đến giường, nằm xuống cạnh Dương Minh,
tay trái nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Dương Minh, hưởng thụ giờ phút ôn tồn này.

Dương Minh tỉnh dậy, phát hiện đã hơn hai giờ chiều, nhìn Lam Lăng đang ngủ
say, khóe miệng Dương Minh lộ ra nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng
một cái, sau đó mới nhẹ nhàng dời tay của nàng đang đặt trên người, Dương Minh
ngồi dậy mặc quần áo vào, có lẽ bời vì cảm thấy áy náy với Lam Lăng, Dương
Minh ra ngoài mua chút đồ ăn, chuẩn bị tự mình xuống bếp làm cho Lam Lăng một
bữa cơm.

Dương Minh không phải là đại thiếu gia gì, từ nhỏ đi học đã biết nấu cơm, nên
tay nghề cũng tạm được. Một dĩa khoai tay chiên, một phần đậu hũ chiên, nhìn
cũng khá là ngon.

Thật ra thì … Lam Lăng không ngủ, gặp chuyện như vậy, con gái ai có thể ngủ
được? Thấy Dương Minh tỉnh dậy, Lam Lăng vội vàng nhắm mắt, khi thấy Dương
Minh hôn mình, tâm tình nàng đê mê, nhất thời tràn ngập sự ngọt ngào.

Chẳng qua, nàng thấy Dương Minh không nói một câu, rời cửa, trong lòng không
khỏi mất mác. Lam Lăng chưa kịp phục hồi tinh thần, chợt nghe thấy tiếng mở
cửa, Dương Minh đã trở lại.

Phòng bếp vang lên tiếng độ, hoài nghi của Lam Lăng, nháy mắt đã biến mất,
nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với mình, vậy không được
sao?

Có một câu nói, tuy ta biết, nhưng ta không nói …

Lam Lăng hiện tại cũng như vậy, nàng đã rõ ràng, một khi nói ra hoài nghi
trong lòng, như vậy thì quan hệ giữa hai người có còn hòa hợp không? Và có xảy
ra thêm chuyện gì không?

Nàng không muốn mất tất cả mọi thứ, cho nên giả bộ không biết là biệt pháp tốt
nhất, tuy rằng Lam Lăng không muốn như vậy, nhưng nàng không xác định được
Dương Minh có thật sự trả giá vì tình yêu dành cho nàng.

Dù sao sự kết hợp của hai người cũng chỉ là ngẫu nhiên, không có liên quan đến
tiền bạc. Nếu Dương Minh không muốn lấy gì từ nàng, Lam Lăng cũng không có
biện pháp, hiện tại chỉ có Tâm Cổ là thứ duy nhất trói buộc Dương Minh.

Đương nhiên, cái này chỉ là suy nghĩ của Lam Lăng, cho dù không có Tâm Cổ,
Dương Minh cũng sẽ quý trọng Lam Lăng.

Dương Minh làm đồ ăn xong, sau đó rón rén đi đến bên cạnh Lam Lăng, nàng vội
vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng bởi vì đã thức rồi, nên lông mi vẫn giật giật.

Ánh mắt của Dương Minh cực tốt, đương nhiên có thể thấy được chi tiết nhỏ, vì
thế giả bộ không biết gì, nói : “Gì? Còn chưa tỉnh sao?”

Lam Lăng nhắm mắt lại, vẫn không nhắm mắt, hờ hững với lời nói của Dương Minh.

“A, thì ra tiểu bảo bối của anh vẫn đang ngủ, vậy anh nên làm gì giờ
nhĩ?”“Dương Minh ôm lấy Lam Lăng, sau đó chuyển người qua, đột nhiên mặt đối
mặt với nàng.

Lam Lăng hí mắt, đang muốn quan sát động tĩnh của Dương Minh, bỗng nhiên thấy
nguyên một cái mặt to đùng của hắn trước mắt, liền phá lên cười : “Ha ha ha,
đừng làm rộn, em dậy là được rồi …”

“Hả? Tiếc quá, anh còn muốn chơi trò này lâu một chút”Dương Minh làm bộ như
rất hối tiếc.

“Dương Minh hư, anh biết rõ người ta tỉnh rồi, còn chọc ghẹo người ta”Lam Lăng
đỏ mặt nói.

“Đâu có, anh có lòng tốt làm đồ ăn, gọi em dậy ăn cơm, em còn giả bộ gạt
anh”Dương Minh làm bộ ủy khuất.

“Được rồi, em sai, được chưa, anh đối với em tốt nhất”Lam Lăng ngửi được mùi
đồ ăn, nước miếng muốn chảy ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Lam Lăng ở nhà một mình, mỗi ngày ăn cơm đều chỉ
đối phó, đi ra ngoài ăn thì căn bản là ăn không hết, Lam Lăng lại cảm thấy
đắt, nàng vốn là người tiết kiệm, cho nên mỗi ngày chỉ ăn một chút dưa muối,
đáng thương muốn chết…

Dương Minh cũng thấy vậy, quyết định cải thiện thức ăn của Lam Lăng.

Lam Lăng giữa trưa vẫn chưa ăn gì, đã đói bụng muốn chết rồi, ngay cả quần áo
cũng không mặc, liền phóng vào phòng bếp, chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.