Dương Minh nhíu mày, lạnh lùng nhìn vào tên cướp đang chạy tới, đứng im không
nhúc nhích.
Tên cướp cũng nhìn thấy Dương Minh, thấy hắn không tránh như những người khác
không khỏi sửng sốt. Tuy nói mình làm cướp rất có ghề, rất ít người dám xen
vào chuyện người khác, nhưng rất ít không có nghĩa là không có. Thấy Dương
Minh cao hơn mét tám, da ngăm đen, đứng đó trừng mắt nhìn mình. Tên cướp không
khỏi hơi sợ, không dám trực diện nhắm tới Dương Minh.
Không thể chạy thẳng qua mặt Dương Minh, chỉ có thể chạy vòng qua. Dương Minh
bởi vì tâm trạng không tốt, không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng có
người không nghĩ như vậy.
Ví dụ là Kim Cương, hắn cho rằng đây là cơ hội ngàn năm có một thể hiện với
Triệu Oánh. Hắn không cho rằng Dương Minh có mị lực gì để hấp dẫn Triệu Oánh,
dù sao hai người cũng chênh nhau khá nhiều. Kim Cương cho rằng, điều duy nhất
làm Triệu Oánh động tâm đó chính là khi mình bày ra trò cướp bóc, Dương Minh
đã anh hùng cứu mỹ nhân.
Cho nên Kim Cương nghĩ rằng Triệu Oánh thích người đàn ông có tinh thần trọng
nghĩa, chỉ có người như vậy mới có thể mang đến cảm giác an toàn. Điều này
thực ra không sai, có người phụ nữ nào không thích bạn trai có thể làm mình an
toàn chứ. Nhưng mang đến cảm giác an toàn phải nỗ lực rất nhiều.
Thấy có kẻ cướp, Kim Cương cảm thấy cơ hội của mình đã tới. Đây là cơ hội ông
trời ban cho. Một giáo viên thể dục như mình còn không làm gì được một thằng
cướp sao?
Tên cướp lại không để Kim Cương vào mắt. Kim Cương mặc dù là giáo viên thể
dục, nhưng lại không to cao, mặt lại không có râu làm cho người ta nhìn qua
nghĩ là dễ bị bắt nạt.
Thằng cao to vừa nãy mình không thể trêu vào, nhưng thằng ranh mặt trắng này
mình không thể trêu vào sao? Tên cướp rất bực mình, con bà nó sao hôm nay lại
như vậy, đụng tới hai thằng không có mắt.
“Đứng lại” Kim Cương uy phong lẫm liệt quát to một tiếng.
“Anh muốn làm gì?” Triệu Oánh thấy bộ dạng của Kim Cương, vội vàng hỏi. Triệu
Oánh là một cô gái khá yếu đuối, nàng không thích gây chuyện. Điều này từ mấy
lần Dương Minh gặp nạn đã có thể nhìn ra. Ý của nàng vốn là có thể trốn thì
trốn: “Chúng ta còn có việc phải làm”
Kim Cương đắc ý vuốt tóc, giống như anh hùng trong truyện Thủy Hử, nói: “Gặp
chuyện bất bình, đáng ra tay sẽ ra tay”
Nói xong lời này, Kim Cương còn tưởng rằng Triệu Oánh sẽ kích động đến độ mắt
sáng lên. Nhưng không ngờ rằng thấy Triệu Oánh đang nhíu mày. Là giáo viên,
Triệu Oánh cũng không đề cao chủ nghĩa anh hùng này. Nàng thường dạy học sinh
để chp bọn họ khi gặp tình huống này sẽ báo cảnh sát, nhưng lại bảo bọn họ
không được nguy hiểm đến bản thân.
Kim Cương không thấy vẻ bất mãn của Triệu Oánh. Thấy Triệu Oánh cau mày, còn
tưởng nàng đang lo lắng cho mình. Do vậy Kim Cương nhiệt huyết dâng trào, lao
vọt về phía tên cướp.
Tên cướp hiển nhiên không phải kẻ yếu, cướp có ai lương thiện đâu. Nhất là tên
cướp như hắn vừa đoạt đã chạy, thể lực còn tốt hơn cả giáo viên thể dục.
Thấy Kim Cương lao tới, tên cướp không hề dừng lại, đá một cước vào chỗ kín
Kim Cương, trực tiếp đá trúng.
Kim Cương mới đầu còn chưa phát hiện, còn định đánh cho tên cướp một quyền,
đột nhiên chỗ kín đau nhức, đau đến độ hắn khom người xuống, không kêu được
một tiếng.
Triệu Oánh thấy Kim Cương bị đánh không thể không xen vào. Nàng mặc dù không
thích Kim Cương, nhưng hai người là đồng nghiệp. Nên Triệu Oánh vội vàng
khuyên can: “Được rồi, đừng đánh, tôi sẽ gọi cảnh sát…”
Tên cướp hiển nhiên rất bất mãn với người dám đứng ra xen vào chuyện người
khác. Kim Cương sau khi ngồi sụm xuống, hắn vẫn điên cuồng dùng đầu gối đánh
vào giữa mặt Kim Cương.
“Con mẹ mày, đừng xen vào chuyện người khác. Còn nhiều chuyện, ông đánh cả
mày” Tên cướp hiển nhiên đang rất tức, vừa nói, vừa đẩy ngã Triệu Oánh.
“Dương Minh, có người đẩy ngã cô Triệu, mình đã báo cảnh sát…” Trần Mộng
Nghiên rút điện thoại di động vừa mua ra, gọi điện báo cảnh sát.
Kim Cương, Dương Minh có thể mặc kệ, nhưng Triệu Oánh thì không thể. Kim Cương
bị đánh chết cũng đáng. Nhưng Triệu Oánh… Dương Minh không đành lòng để nàng
chịu bất cứ thương tổn nào.
Không cần Trần Mộng Nghiên nói, Dương Minh đã lao về phía tên cướp. Con mẹ nó,
ông đã tha cho mày, không ngờ mày dám động tay động chân với chị Oánh tao, còn
định đánh cô ấy? Vậy xin lỗi, tao chỉ có thể đánh mày.
Dương Minh túm tóc tên cướp: “Mày muốn chết hả?”
Tên cướp đang rất hưng phấn, đột nhiên cả người nhẹ bẫng, chân cách mặt đất.
Ngay sau đó da đầu đau nhức như bị xé rách. “Mau thả tao ra” Tên cướp khản
giọng hét lên. Hắn cảm thấy mình nếu không được thả ra, da đầu sắp rách đến
nơi.
Dương Minh một cước đá vào mông tên cướp, làm hắn ngã xuống mặt đất, ôm đầu
lăn lộn.
“Chị Oánh, chị không sao chứ?” Dương Minh quan tâm hỏi.
“Không… chị không có việc gì… Kim Cương hắn….” Triệu Oánh không thể
không quan tâm hỏi. Nhìn thấy Kim Cương quỳ mọp trên mặt đất, trông rất ghê
người.
Dương Minh thấy Triệu Oánh không ngờ lại quan tâm đến Kim Cương, trong lòng
chua xót, lạnh lùng nói: “Hắn không chết đâu, không có thực lực còn muốn ra vẻ
ta đây, đúng là một thằng ngu”
Trần Mộng Nghiên báo cảnh sát, trung tâm cảnh sát cũng đã nhận được tin từ
người khác. Bọn họ nói cho Trần Mộng Nghiên là đã phái người tới. Quả nhiên
không lâu sau một chiếc xe cảnh sát đã chạy tới. Từ trên xe có hai cảnh sát đi
xuống, tiến hành tra hỏi chuyện đã xảy ra. Dương Minh, Triệu Oánh và Trần Mộng
Nghiên là người làm chứng và đương sự, đương nhiên được ưu tiên hỏi.
Nhưng Kim Cương bị thương, một cảnh sát đã liên hệ gọi xe cấp cứu. Sau đó
Triệu Oánh và Kim Cương đi đến bệnh viện. Chỉ còn lại Trần Mộng Nghiên và
Dương Minh.
Dương Minh kể lại chuyện vừa rồi, những người xung quanh cũng thấy cảnh tên
kia ăn cướp. Cho nên Dương Minh đương nhiên thành người hùng.
“Số tiền này là của ai?” Một người cảnh sát rút ra một tệp tiền trong túi tên
cướp, đếm thì thấy có một ngàn, cầm trong tay hỏi mọi người xung quanh.
Thấy không ai trả lời, cảnh sát nhíu mày. Tình huống bây giờ, cảnh sát rất hy
vọng người bị hại có thể đứng ra. Nhưng sự thật thường không phải như vậy. Rất
nhiều người bị hại sợ kẻ cướp nhớ mặt, sau này sẽ trả thù. Nên thà chịu mất
tiền cũng không dám ra mặt.
“Đây là tiền của tôi, các người muốn làm gì. Cảnh sát tùy tiện bắt người sao”
Tên cướp thấy không ai trả lời, rất đắc ý, vì vậy lớn tiếng kêu oan.
Dương Minh nhíu mày, không biết làm gì cho đúng.
Lúc này, chỉ thấy một cô gái gầy yếu mặc áo trắng chen qua đám người xung
quanh, sau đó đi đến trước mặt cảnh sát, thở hổn hển nói: “Là của tôi, hắn
cướp tiền của tôi”
Một tháng nay, Lâm Chỉ Vận buôn bán đồ dùng học tập cho học sinh, lãi được hơn
một ngàn. Hôm nay là ngày bố ra viện, nàng chuẩn bị đi mua mấy bộ quần áo mới
cho bố. Không ngờ đến vừa mới rút một ngàn từ máy Atm, quay người đã bị tên
cướp đoạt lấy. Lâm Chỉ Vận muốn đuổi theo cũng không kịp. Nàng là một cô gái,
vốn đã không chạy nhanh bằng đàn ông, huống chi là tên cướp chuyên nghiệp,
không đuổi kịp. Lâm Chỉ Vận vừa mệt vừa tức.
Lúc nàng đuổi tới nơi, vừa lúc nghe được câu hỏi của cảnh sát, vì vậy vội vàng
chen qua đám người.
Tên cướp có chút ngạc nhiên. Hắn thấy cô gái này dám thừa nhận mình bị cướp.
Vì vậy hung hăng trừng mắt nhìn nàng, muốn dọa nàng làm nàng câm miệng.
Mẹ mày làm gì? Dương Minh thấy tên cướp trừng mắt lên, liền trừng mắt nhìn
hắn: “Mày nhìn gì?”
Cảnh sát bên cạnh cũng phát hiện ra động tác của tên cướp, cảnh cáo: “Anh
thành thật cho tôi”
Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận, rất sửng sốt. Đây không phải là cô gái mà mình
gặp trên xe bus lần trước sao? Hắc hắc, cô ta là người bị hại, có lẽ còn có
thể biết được tên của cô ấy.
Lâm Chỉ Vận thấy tên cướp không ngờ lại bị Dương Minh đánh ngã, cũng sửng sốt,
sau đó không khỏi thởi dài. Mình sao lúc nào cũng gặp anh ta vậy? Nghĩ muốn
quên chuyện đó đi, thực sự khó như vậy sao?
Khi Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên đang dựa vào người Trần Mộng Nghiên,
không biết tại sao nàng lại cảm thấy ghen. Tâm tư của con gái đều kỳ diệu như
vậy. Rõ ràng mình đã nghĩ sau này không quan hệ gì với hắn. Nhưng cũng không
hy vọng thấy cô gái khác ở bên hắn.
“Tiền này là của cô?” Cánh sát cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Chỉ Vận. Lâm
Chỉ Vận vội vàng gật đầu.
“Là của tôi, tổng cộng là một ngàn, ở đây còn có giấy biên lai” Vừa nói, Lâm
Chỉ Vận liền đưa biên lai rút tiền cho cảnh sát vừa hỏi.