“Để anh ta vào” Bạo Tam Lập nói.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Dương Minh đĩnh đạc đi vào: “Báo ca, đang làm à?”
“Dương ca, hoan nghênh, hoan nghênh. Không có gì, một thằng ngu sàm sỡ bạn gái
tôi, tôi chuẩn bị cho nó tắm biển thôi” Bạo Tam Lập cười nói.
“Ồ, vậy anh mau mang thằng chó đó đi. Hai ta lâu không gặp, phải nói chuyện
mới được” Dương Minh nói.
“Hiển nhiên. Đúng rồi Dương ca, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến chỗ tôi thế
này?” Bạo Tam Lập hỏi.
“Không, chị họ và bạn gái tôi kéo tôi đến đây, đi gặp một người khách” Dương
Minh nói: “Xong việc, tôi tiện đường đến thăm anh một chút”
“Thì ra là vậy” Bạo Tam Lập gật đầu, sau đó nói với đàn em bên cạnh: “Mấy
thằng mày mau xử lý thằng chó này, đừng để nó ở đây làm mất hứng của tao và
Dương ca”
Lúc này, Quách Kiện Siêu đã xác định người đến chính là Dương Minh vừa mới ăn
cơm với mình, không cần biết mình và Dương Minh có mâu thuẫn hay không, bây
giờ giữ mạng quan trọng hơn. Quan trọng nhất là Dương Minh này hình như rất có
địa vị. Ngay cả Báo ca là Lão Đại xã hội đen mà cũng gọi hắn là Dương ca. Vì
vậy Quách Kiện Siêu vội vàng kêu lên: “Dương Minh, cứu tôi….”
“Mẹ nói, tên Dương ca mà mày cũng dám gọi sao?” Một đàn em đá một cước vào
mông Quách Kiện Siêu.
“A…..” Quách Kiện Siêu đau đến độ nước mắt sắp rơi ra.
“Ồ?” Dương Minh ra vẻ kinh ngạc ngồi xuống, sau đó trợn trừng mắt nói: “Đây
không phải Quách phó tổng sao. Sao anh lại ở đây?”
“Dương…. ca, cứu tôi” Quách Kiện Siêu không dám gọi thẳng tên: “Tôi không
muốn chết”
“Chết? Báo ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Minh ra vẻ khó hiểu hỏi:
“Mau thả Quách phó tổng ra, người là là bạn của bạn gái và chị họ tôi”
“Báo ca, chuyện này tốt nhất anh đừng xen vào. Thằng chó này định cưỡng hiếp
bạn gái tôi, cũng không phải chuyện nhỏ. Tôi nếu như thả nó đi, vậy Bạo Tam
Lập tôi đâu còn mặt mũi nào nữa” Bạo Tam Lập nghiêm mặt nói.
“Báo ca, không còn đường sống sao? Không thể nể mặt tôi sao?” Dương Minh dò
hỏi.
“Dương ca, anh cũng là xã hội đen, hẳn nên hiểu rõ, xã hội đen chúng ta coi
trọng nhất là mặt mũi. Thằng chó này không phải bà con thân thích gì với anh.
Anh muốn ra mặt cho nó cũng cần tìm một lý do chứ?” Bạo Tam Lập nói rất có lý.
Mày cho dù muốn cứu người cũng cần có lý do chứ.
“Nó là đàn em của tôi” Dương Minh do dự một chút rồi nói.
“Đúng đúng, em là đàn em của Dương ca. Báo ca, anh nể mặt Dương ca, tha cho em
đi” Quách Kiện Siêu nghe thấy Dương Minh xin cho mình, kích động đến độ không
biết làm sao cho tốt. Dương Minh nhận hắn làm đàn em, đối với hắn không khác
gì âm thanh của chúa trời.
“Vậy sao?” Bạo Tam Lập nhìn Quách Kiện Siêu một cái.
“Đúng vậy, thực ra em là đàn em của Dương ca” Quách Kiện Siêu nói.
“Ừm, vậy sao vừa nãy mày không nói sớm” Bạo Tam Lập hét lên hỏi.
“Em… em sợ Dương ca mất mặt, không dám nói” Quách Kiện Siêu phản ứng rất
nhanh, nói có tình có lý.
“Được, hôm nay nể mặt Dương ca, tạm thời tha cho cái mạng chó của mày” Bạo Tam
Lập do dự một chút rồi nói: “Chẳng qua, mày nhớ kỹ cho tao. Bây giờ mày là
người của Dương ca, tao không muốn, cũng không dám đụng đến mày. Nhưng nếu có
một ngày Dương ca không cần đến mày. Như vậy hôm đó sẽ là ngày giỗ của mày”
“Vâng vâng, em cả đời đều là đàn em của Dương ca. Báo ca yên tâm, em không bao
giờ dám làm chuyện không đúng với Dương ca” Quách Kiện Siêu vội vàng nói.
“Được, chẳng qua chuyện vừa rồi tao đã ghi lại. Lần này có Dương ca nói cho
mày, nên tao tạm thời cất nó lại, đây coi như một ước thúc cho mày. Nếu như
sau này mày dám làm chuyện gì làm Dương ca mất mặt, tao sẽ công bố nó. Tao
nghĩ không có công ty nào chấp nhận nhân viên của mình lại là một thằng gay”
Bạo Tam Lập uy hiếp.
“Không dám, không dám, Quách Kiện Siêu sau này nhất định là một con ngựa của
Dương ca và Báo ca, không dám trái lời” Quách Kiện Siêu cam đoan.
“Được rồi, vậy bỏ qua cho mày lần này. Dù sao ông cha ta vẫn nói oan gia nên
giải không nên kết mà. À, mày là phó tổng hả? Sau này tao sẽ có việc nhờ đến
mày” Bạo Tam Lập nói. “Báo ca, anh yên tâm. Sau này anh bảo em lên núi đao,
xuống biển lửa, chỉ cần một câu mà thôi” Lời này của Quách Kiện Siêu là thật
lòng. Hắn sao dám nói một chữ không. Không chỉ mạng mình nằm trong tay người
ta, mà còn cả chứng cứ nữa, từng đó đủ để cho mình chết.
“Được rồi, mày đi đi, đừng ở đây bẩn mắt tao. Tao và Dương ca còn có chuyện
muốn nói” Bạo Tam Lập không nhịn được phất tay đuổi Quách Kiện Siêu đi.
Chờ Quách Kiện Siêu rời đi, hai người Dương Minh và Bạo Tam Lập nhìn nhau
cười.
“Dương ca, cậu âm hiểm thật. Lần này họ Quách nhất định cảm kích cậu rơi nước
mắt. Sau này cậu nói, hắn không dám không nghe” Bạo Tam Lập nở nụ cười.
“Nhờ Báo ca hỗ trợ” Dương Minh cũng cười nói.
“Anh em với nhau, nói vậy làm gì” Bạo Tam Lập khoát tay: “Đi, Địch Lôi đang
đợi, bốn người chúng ta phải say một trận”
Đến tận đây, Dương Minh đã chôn một quả lựu đạn bên cạnh bố con Vương Chí Đào.
Suy nghĩ này chỉ xuất hiện khi hắn thấy Bạo Tam Lập. Lời của Hoa tổng đã đánh
động hắn. Đó chính là nắm lấy nhược điểm một người, như vậy người này sẽ không
thể không nghe hắn nói.
Quách Kiện Siêu chính là một quả lựu đạn của Dương Minh chôn trong tập đoàn
Hùng Phong. Mặc dù bây giờ tạm thời có lẽ không cần, nhưng sau này nhất định
có tác dụng rất lớn. Hắn cũng không sợ Quách Kiện Siêu phản bội. Đối với người
nhát gan như Quách Kiện Siêu, mạng và tiền đồ là quan trọng nhất.
Hơn tám giờ tối, Dương Minh mới đi ra khỏi Bất Dạ Thiên, rút điện thoại ra,
nhìn một chút. Cuộc điện trong phòng vệ sinh lúc nãy không ngờ là của Lam
Lăng. Dương Minh đột nhiên run lên.
Tâm cổ. Dương Minh không ngờ lại quên trên cơ thể mình còn có Tâm cổ. Vừa nãy
mình và Tôn Khiết mới…. xúc động là ma quỷ. Tâm cổ trên người mình sẽ không
phát tác chứ?
Dương Minh nơm nớp lo sợ gọi điện cho Lam Lăng.
“Dương Minh, anh đang ở đâu đó. Em nhớ anh. Vừa nãy sao anh không nghe điện?”
Giọng nói của Lam Lăng không có gì là không ổn. Điều này làm Dương Minh thở
phào nhẹ nhõm.
“Anh vừa ra ngoài về, không có nghe” Dương Minh giải thích.
“Ồ, mai anh đến gặp em không?” Lam Lăng làm nũng nói: “Người ta vừa hết, không
cần dùng bao”
“Ừm, ngày mai anh qua, hôm nay không được, muộn rồi, anh phải về nhà” Dương
Minh bị Lam Lăng làm cho ngứa ngáy khó chịu.
“Được rồi, vậy em tắt máy đây, nhớ anh” Lam Lăng hôn Dương Minh chụt một cái
qua điện thoại mới dập máy.
Dương Minh thở dài một hơi, không biết có phải là mình đã phản bội Lam Lăng
không. Mặc kệ, dù sao cũng đã làm, hối hận cũng vô dụng, đến lúc đó hãy nói.
Dương Minh tự an ủi mình, không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Về nhà, Dương Minh thấy vẻ mặt của Dương Phụ không tốt. Dương Minh kỳ quái
hỏi: “Bố, bố sao vậy?”
“Bố bảo con đến chỗ Lệ Lệ hỏi về phương pháp học tập, sao con lại không biết
tiếp thu?” Dương Phụ có chút tức giận nói: “Đại Minh, con đã không còn bé. Chị
họ dạy kiến thức xã hội cho con là đúng, sao con có thể thích làm gì thì làm?”
“Bố, con làm việc biết chừng mực, là chị họ gọi điện nói hả?” Dương Minh có
chút tức giận. Nhất định là hôm nay Dương Lệ thấy không làm nhục được mình,
nên gọi điện đến tố cáo hắn.
“Ai, Đại Minh, chị họ con, ít nhất đã ra ngoài xã hội. Lệ Lệ nói cũng là vì
tốt cho con” Dương Phụ thở dài.
“Bố, con biết rồi, bố không cần quan tâm. Con tự biết xử lý chuyện của mình.
Cách xử sự của chị họ không phù hợp với con. Bố xem, không có chị họ, con
không phải vẫn làm rất tốt ở chỗ chú Trương sao ạ” Dương Minh nói.
“Cũng phải. Được rồi, bố không nói con nữa” Dương Phụ lắc đầu: “Sắp vào đại
học rồi, mai con ra phố mua ít quần áo đi. Con nhìn quần áo của mình kìa, toàn
đồ học sinh, không hợp với sinh viên đâu”
“Mua quần áo?” Dương Minh sửng sốt: “Mua quần áo gì ạ, sinh viên không phải
học sinh sao ạ?”
“Như vậy sao được” Dương Mẫu cũng đi tới nói: “Thanh niên phải có dáng vẻ của
thanh niên, đã nói chuyện yêu đương rồi sao mặc quần áo trẻ con được nữa. Mai
con và Trần Mộng Nghiên cùng đi mua đi. Lát mẹ đưa tiền cho con”