Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 157: Ảo tưởng – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 157: Ảo tưởng

“Xong rồi, xong rồi, rất ngon” Liêu phó tổng gật đầu.

Dương Lệ và Tôn Khiết không nói gì, nhưng cũng gật đầu.

“Được rồi, chúng ta đi hát thôi. Tôi đã đặt một phòng KTV trên tầng, chúng ta
đến đó hát thư giãn một chút” Hoa tổng nói.

Nhìn mặt Tôn Khiết đã hơi đỏ lên, Dương Minh lắc đầu. Hiểu nhiên đây là tác
dụng của thuốc, chỉ là không biết bao giờ sẽ phát tác.

Cũng khó trách Tôn Khiết không đề phòng. Bình thường nàng ăn cùng những người
có thân phận nhất định, không phải là quan chức thì là giám đốc của công ty,
xí nghiệp, ai lại không biết xấu hổ làm ra chuyện xấu xa như vậy. Hơn nữa thân
phận của Tôn Khiết, ai dám làm gì nàng, trừ phi là không muốn sống.

Chẳng qua thực sự là có người không muốn sống. Người này chính là Quách Kiện
Siêu. Quách Kiện Siêu rốt cuộc vẫn còn khá nóng nảy. Hai mươi chín tuổi đã là
phó tổng của một tập đoàn, khó tránh khỏi kiêu ngạo. Hơn nữa bị Hoa tổng xúi
bẩy, mới bất chấp hậu quả dùng cách này.

Cũng là do hắn nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần làm Tôn Khiết thích thú,
người phụ nữ này sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Quách Kiện Siêu rất tự tin vào công
phu trên giường của mình, vô cùng thành thạo. Lúc học trung học, hắn đã là
khách quen của các quán mát xa nên đã học được công phu trên giường.

Năm đó lúc học đại học, Quách Kiện Siêu đã lừa hoa khôi của lớp đến khách sạn,
chơi nàng. Lúc đầu con quỷ nhỏ còn khóc lóc, Quách Kiện Siêu chơi cô ả ba
ngày, kết quả thái độ của con quỷ cái này thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cho nên Quách Kiện Siêu rất tự tin vào mình. Đúng thế, chiêu này đúng là có
tác dụng với một số cô gái, nhưng không có nghĩa là toàn bộ.

KTV của Bất Dạ Thiên rất xa hoa, nghe nói toàn bộ nhập khẩu từ Hàn Quốc, Tv
cũng dùng loại năm hai inch lớn nhất thế giới. Hoa tổng đặt một phòng lớn, có
hai phòng nghỉ và phòng vệ sinh. Nói cách khác hát mệt có thể vào đó nghỉ.
Đương nhiên giá cả cũng rất đắt, hơn cả phòng ở khách sạn năm sao.

Dương Minh không có hứng thú với ca nhạc trẻ, mà thích các bài hát cổ xưa.

Thấy Quách Kiện Siêu và Dương Lệ đều chọn các bài hát trẻ, Dương Minh cảm thấy
nhức tai.

Cầm lấy điều thuốc trên bàn, ngậm vào trong miệng.

“Muốn hút thì ra ngoài mà hút. Em muốn mọi người chết ngạt sao?” Dương Lệ mất
hứng nói: “Đang hát, bực chết đi được”

Dương Minh thật muốn tát cho nàng một cái, người khác không nói gì, cô nhiều
chuyện làm gì. Cô nghĩ rằng tôi muốn ở đây nghe tiếng hát như vịt kêu của cô
sao.

Dương Minh đứng dậy, đi ra bên ngoài, chẳng qua mới đi được một nửa hắn lại
quay vào. Ở đây có phòng vệ sinh, việc gì phải ra ngoài. Dương Minh cũng không
bật đèn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, nhìn ra bên
ngoài.

Giờ phút này bên ngoài đã sáng đèn. Dương Minh nhìn nơi được xưng là Hongkong
của Trung Quốc, không khỏi cảm khái. Từ lần đó khi mình vô ý giúp một lão già,
mình đạt được dị năng này. Sau đó, mình thực sự giống như các nhân vật chính
trong các tiểu thuyết YY, diễm ngộ không ngừng, nhưng cũng gặp nhiều phiền
phức.

Đó là thay đổi của đời người sao? Mình gặp gỡ nên thay đổi, cuộc sống đã khác.
Nếu như trước kia không đạt được dị năng, Dương Minh có quả quyết theo đuổi
Trần Mộng Nghiên không. Dù sao mình không có sự tự tin đó. Mà nếu mình không
theo đuổi Trần Mộng Nghiên sẽ không kết thù với Vương Chí Đào, vậy sẽ không
gặp phải Lâm Chỉ Vận. Tương tự, không có dị năng, Dương Minh cũng không thể
nào chép bài hết bài của Trương Tân được. Triệu Oánh cũng không gọi hắn đến
phòng làm việc, cũng sẽ không bổ túc cho hắn.

Tất cả đều là do dị năng mang đến. Kể cả đi cùng với Dương Lệ cũng vậy. Nếu
như mình không có dị năng vậy nhất định không đỗ vào đại học. Dương Lệ sẽ
không để mình đến nhà làm gì.

Dương Lệ hát hai bài, hơi men bốc lên, nhắm mắt lại ngủ. Liêu phó tổng bời vì
có chuyện đột xuất nên đã rời đi. Lúc gần đi còn nói xin lỗi với Tôn Khiết.
Bởi vì Dương Minh không có ở đó nên bảo nàng nói lại với Dương Minh.

Hoa tổng và Quách Kiện Siêu rất khinh bỉ hành động này của Liêu phó tổng. Một
thằng côn đồ mà thôi, việc gì phải coi trọng như vậy. Hai người thấy Liêu phó
tổng đã đi, mà Dương Lệ cũng ngủ thiếp đi, rất vui mừng. Bây giờ Dương Minh
lại không có ở đây. Vậy nếu như Tôn Khiết… vậy Quách Kiện Siêu..

Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Tôn Khiết cảm thấy người mình càng lúc càng nóng, có một cảm giác rất kỳ quái.
Cảm giác này Tôn Khiết biết rất rõ, là tình dục. Nàng cũng không phải là nữ
sinh luôn cấm dục, bình thường cũng hay tiết một chút. Cho nên lúc này lại có
cảm giác đó, làm cho Tôn Khiết kỳ quái.

Ở nơi này, mình không thể nào có cảm giác đó. Tôn Khiết nhíu mày, khép chân
lại, cố gắng bắt mình không nghĩ đến cái đó. Nhưng càng không nghĩ thì càng
nghĩ đến nó. Tôn Khiết liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, không nhịn được mà
đưa tay xuống dưới.

Quách Kiện Siêu hiển nhiên thấy biểu hiện của Tôn Khiết, nhìn Hoa tổng một
cái. Hai người đều vui mừng ra mặt.

Thấy Tôn Khiết hô hấp càng lúc càng dồn dập, Quách Kiện Siêu “tốt bụng” hỏi:
“Tôn Khiết, em làm sao vậy?”

Tôn Khiết cắn răng lắc đầu. Nàng cố gắng áp chế dục vọng trong lòng mình,
nhưng lại không có tác dụng. Trước kia khi Tôn Khiết có cảm giác, cũng có thể
khống chế được bản thân. Nhưng loại dục vọng này chẳng những không khắc chế
được, mà hình như càng lúc càng mãnh liệt.

“Ở đây có phòng nghỉ, có muốn vào nghỉ một lát không?” Quách Kiện Siêu tiếp
tục “Tốt bụng” đề nghị.

Tôn Khiết thật sự không chịu được, nếu như không giải quyết, nàng sẽ chết mất.
Tôn Khiết nhìn thoáng qua phòng nghỉ, do dự một chút rồi đi về phía phòng vệ
sinh. Dù sao trong phòng vệ sinh cũng tiện hơn phòng nghỉ một lát. Không sợ
người khác nhìn thấy mình để lại các thứ.

Tôn Khiết bật đèn, đi vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại. Sau đó không thể chờ
được nữa mà vén váy lên, cởi quần lót ra, một tay giữ váy, một tay đưa vào chỗ
kín mà co rút.

Dương Minh thiếu chút nữa chết đứng, cô nàng Tôn Khiết này mạnh quá đáng.
Trong phòng vệ sinh ở KTV mà lại không coi ai ra gì tự mình thủ dâm. Chẳng lẽ
cô ta không phát hiện ra bên cạnh còn có người sao?

Thực ra cũng không thể trách Tôn Khiết. Dương Minh lúc vào đây thì không bật
đèn, cho nên mọi người không chú ý đến hắn. Hơn nữa bây giờ Tôn Khiết đang bị
dục vọng làm mờ hai mắt, muốn mau phát tiết. Hai mắt nàng nửa nhắm nửa mở, căn
bản không nghĩ ra bên trong còn có người.

“Mẹ nó, không ngờ lại vào phòng vệ sinh” Quách Kiện Siêu rất khó chịu mắng:
“Không phải vào tự thủ dâm đó chứ? Cứ như vậy không phải uổng công sao?”

“Hắc hắc, chú em, sao nóng thế?” Hoa tổng bình tĩnh, lắc đầu nói: “Thuốc này
tự mình giải quyết sẽ không được, cô ta càng sờ mó, dục vọng càng mạnh hơn.
Không biết chừng còn chủ động ra nhờ chú mày chơi đó”

“Thật sao?” Quách Kiện Siêu mừng rỡ: “Vậy em yên tâm rồi”

“Đương nhiên, đồ của nước Mỹ mà” Hoa tổng gật đầu. Hắn nói không sai, thuốc
này tuy nói là chỉ có năm mươi đồng, chẳng qua lại là một thứ thuốc kích dục
thuộc hàng cấm lưu hành. Phụ nữ uống phải thứ thuốc này ý chí sẽ rất tỉnh táo,
nhưng thân thể không thể khống chế.

Thật đúng như Hoa tổng nói, Tôn Khiết bây giờ có cảm giác này. Nàng cảm thấy
trong chỗ kín đang rỉ nước. Dù nàng làm như thế nào vẫn có một cảm giác khó
hiểu, làm cho nàng rất khó chịu.

Thật sự muốn tìm đàn ông với mình sao. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Tôn
Khiết. Tôn Khiết không khỏi giật nảy mình. Mình, tuy thường xuyên có dục vọng,
nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng một người đàn ông. Hôm nay mình sao vậy?”

Chẳng qua lý trí của nàng lập tức bị lửa dục thiêu cháy. Trong đầu Tôn Khiết
không nhịn nổi mà xẹt qua một loạt các người đàn ông. Tôn Khiết không thích
thú gì với đàn ông, nhất là đám người theo đuổi nàng như Quách Kiện Siêu. Cho
nên những người này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, không dừng lại bao lâu.
Đúng, Tôn Khiết ngoại trừ người thân đều rất chán ghét đám đàn ông. Đám đàn
ông đều không phải người tốt. Bọn họ đều tham tài sản nhà mình.

Nhưng cuối cùng, hình ảnh của Dương Minh hiện lên sau cùng, Tôn Khiết ngạc
nhiên phát hiện hình ảnh này không lập tức biến mất mà ngược lại như in hằn
trong đầu vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.