“Tôi?” Dương Minh cười nói: “Ha ha, không nghề nghiệp”
Dương Minh đọc một số truyện trên mạng, thấy rất nhiều nhân vật chính khi bị
người hỏi hắn làm gì đều nói mình không nghề nghiệp. Như vậy chẳng những ra vẻ
cao thâm khó lường, hơn nữa một khi bị biết ra, cũng sẽ không xấu hổ. Vì tôi
vốn không nghề nghiệp, đâu có lừa ai.
“Em họ em năm nay mới vào đại học, ha ha, đâu có sự nghiệp như các anh” Dương
Lệ đột nhiên xen miệng nói. Dương Lệ thấy Dương Minh biểu hiện quá bình tĩnh,
trong lòng có chút tức giận. Mình mang hắn đến đây nhưng lại có hiệu quả ngược
lại, sao có thể làm cho hắn đóng làm bạn trai Tôn Khiết lừa mọi người chứ? Cho
nên Dương Lệ không nhịn được mà tiết lộ thiên cơ.
Dương Minh nhíu mày, thầm nghĩ: “Cô nóng quá đó. Tôi còn muốn giả làm con sói,
đã như vậy, tôi cũng sẽ không cần để ý nữa”
Tôn Khiết cũng khó hiểu nhìn Dương Lệ. Cô nói như vậy không phải làm lộ ra thì
gì.
Mà Quách Kiện Siêu lại vui mừng ra mặt, ra vẻ đã hiểu.
“Hả? Ha ha, em vừa nói đùa, em thấy anh Dương đây cũng họ Dương, nên thuận
miệng gọi là em họ thôi mà” Dương Lệ ra vẻ mình nhỡ lời, vội vàng giải thích,
thực ra càng vẽ càng đen tối.
Dương Minh lạnh lùng hừ một tiếng, tiện tay cởi nút áo ngực ra, lộ ra bộ ngực
cường tráng bên trong, đĩnh đạc dựa vào ghế, châm điếu thuốc trong tay nhét
vào miệng, đúng là vẻ xã hội đen: “Được rồi, chị họ. Em biết chị xem thường
đám người như em. Chẳng qua em và Tôn Khiết thực lòng yêu nhau. Cô ấy không
nói gì, chị cũng không nên nói gì chứ”
Vừa nói, Dương Minh một tay cầm điếu thuốc, tay kia ôm lấy vai Tôn Khiết. Do
vừa nãy ít nhiều cũng đã bị hắn sờ đùi mình, nên bây giờ Tôn Khiết không bài
xích với hành động này của Dương Minh, cũng không lộ ra sơ hở gì, mỉm cười với
mọi người, trông rất hạnh phúc.
Dương Lệ choáng váng, Quách Kiện Siêu cũng choáng váng, Hoa tổng và Liêu phó
tổng cũng choáng váng. Bọn họ bình thường cũng là người có cấp độ, có bao giờ
thấy được người côn đồ tục tĩu như Dương Minh. Nhìn vẻ côn đồ của hắn, mọi
người đều cảm thấy là lạ. Những người này tốt xấu gì cũng coi như có văn hóa,
nên hết sức khinh thường thân phận của Dương Minh. Nhưng bởi vì Tôn Khiết ở
đây nên cũng không tiện mở miệng châm chọc. Vẻ khinh bỉ trong mắt tên Hoa tổng
càng nhiều hơn.
Tên côn đồ này là ai chứ, tự cho rằng mình chính là xã hội đen sao, thực ra
chỉ là một hạt bụi dưới đáy xã hội mà thôi.
Quách Kiện Siêu vốn còn tưởng rằng Dương Minh chỉ là tạm thời lấy ra làm vật
thế mạng. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Dương Minh, hơn nữa còn có thân
thể cường tráng, cho thấy rõ là một tên lưu manh côn đồ. Cho dù kiếm thằng giả
làm bạn trai cũng phải kiếm một thằng nào đó hợp cách chứ? Cho nên không thể
không nói có lẽ tên Dương Minh này đúng là bạn trai của Tôn Khiết.
Quách Kiện Siêu vốn đang ôm hi vọng, nhưng trong nháy mắt lại rơi xuống đáy
vực. Dương Lệ đâu biết được, mình vốn định phá hoại, nhưng lại không thành mà
đang có dấu hiệu giả thành thật.
Dương Minh vốn là một tên côn đồ, cho nên nói ra rất có một bộ. Quách Kiện
Siêu ngoài mặt không nói gì. Nhưng trong lòng đang rất tức giận, mình đường
đường là phó tổng tập đoàn Hùng phong, lại không bằng một tên côn đồ sao?
Nhìn vẻ mặt của Dương Minh, Quách Kiện Siêu tức chỉ muốn đánh cho một phát.
Nếu không phải Hoa tổng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn, sợ rằng Quách
Kiện Siêu đã mở miệng châm chọc.
Mặc dù Liêu phó tổng vẫn duy trì không khí trên bàn tiệc. Nhưng Quách Kiện
Siêu không hăng hái mấy, cho nên tiệc rượu không đạt đến cao trào.
Mà Dương Minh, cũng không cần biết, có gì ăn đó, ăn no bụng thì thôi. Dù sao
cũng chẳng phải người quen của hắn. Người khác muốn nghĩ gì thì kệ họ.
“Tôi đi vệ sinh” Hoa tổng đứng dậy, cũng len lén nháy mắt ra hiệu cho Quách
Kiện Siêu.
Quách Kiện Siêu lập tức hiểu ý, cũng đứng dậy: “Vừa lúc tôi cũng muốn đi, cùng
đi vậy”
Khóe miệng Dương Minh lóe lên một tia cười lạnh. Động tác này sớm đã bị Dương
Minh để ý. Cho nên Dương Minh ra vẻ như không nhìn về phía phòng vệ sinh mấy
lần.
Trong phòng vệ sinh.
“Tức chết em. Anh Hoa, anh cảm thấy thằng côn đồ này có phải là bạn trai Tôn
Khiết không?” Quách Kiện Siêu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khó nói, có thể, mà cũng có thể là không. Chẳng qua khả năng không phải lớn
hơn” Hoa tổng phân tích: “Thân phận của Tôn Khiết là gì, sao có thể có bạn
trai là côn đồ chứ? Hơn nữa người này còn là em họ Dương Lệ. Nói cách khác còn
nhỏ hơn Tôn Khiết ba tuổi. Em cho rằng có thể không?”
“Ừm, không sai, em nghĩ không gì là không thể” Quách Kiện Siêu nghe Hoa tổng
phân tích, vẫn hơi lo lắng: “Được rồi, kế hoạch chúng ta nói từ trước có làm
nữa không?”
“Sao, chú em, sợ sao?” Hoa tổng cười nói.
“Sợ? Em sợ gì chứ? Chẳng lẽ sợ thằng côn đồ kia?” Quách Kiện Siêu cười lạnh
nói.
“Đương nhiên không phải thằng côn đồ đó. Anh nói là nhà Tôn Khiết” Hoa tổng
lắc đầu.
Lời này xem ra đánh trúng tâm lý Quách Kiện Siêu, hắn lập tức trầm mặc. Chẳng
qua lập tức trở nên hung ác: “Đàn bà chưa gì thì không sao, chỉ cần làm cho nó
thích khi ở trên giường, còn sợ nó không nghe mình sao?”
“Ha ha, vậy mới đúng” Hoa tổng cười âm hiểm nói: “Vậy anh chúc mừng chú mày
lập tức trở thành con rể Tôn gia”
“Hắc hắc. Anh Hoa yên tâm, nếu em có ngày đó, nhất định sẽ không quên ơn anh”
Quách Kiện Siêu bình thường cũng không phải người điên cuồng. Nhưng chuyện hôm
nay lại là nhược điểm của hắn. Cho nên hắn căn bản không chú ý đến sắc mặt của
Hoa tổng.
“Hai người chúng ta đâu cần nói những lời này. Anh xem trọng chú” Hoa tổng mặc
dù đang cười, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Vậy thuốc đó… không bị xét nghiệm ra sao?” Hết cười, Quách Kiện Siêu đột
nhiên có chút lo lắng.
“Đương nhiên là không, kỹ thuật mới nhất của nước Mỹ, FBI cũng không tra ra”
“Ồ. Như vậy đi, em về trước, lát nữa anh vào sau. Nếu không sẽ làm bọn họ nghi
ngờ” Quách Kiện Siêu cao hứng nói.
Nhìn Quách Kiện Siêu rời đi, Hoa tổng cười lạnh nói: “Kỹ thuật nước Mỹ, đó là
thuốc tao mất năm mươi đồng là mua được. FBI không tra ra được, đến bệnh viện
nào cũng có thể xét nghiệm ra. Thằng ranh, sau này tao nắm nhược điểm của mày,
còn sợ mày không nghe lời sao?”
Trong Tử đinh hương.
“Dương Minh, thái độ của em là thế nào. Những lời chị nói, em quên rồi sao?”
Dương Lệ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Em bây giờ, không phải đúng như những gì chị nghĩ sao?” Dương Minh cười lạnh
nói.
“Liệu hồn, chị mách với chú hai” Dương Lệ uy hiếp.
“Được, vậy em sẽ nói chuyện chị ép em phải giả làm bạn trai cho Tôn Khiết với
bác cả” Dương Minh cười nói.
“Em” Dương Lệ đang định nói gì đó thì cửa phòng đã mở ra, Quách Kiện Siêu cười
cười đi vào.
Dương Lệ và Tôn Khiết đều cảm thấy kỳ quái. Người này lúc đi ra còn buồn bã,
sao về lại cười tươi hớn hở như vậy? Chỉ thấy Quách Kiện Siêu lấy một chai
rượu trên tủ xuống, sau đó nói: “Hôm nay không khí của bữa tiệc không đạt đến
cao trào. Tôn Khiết, hay là em đổi sang dùng rượu vang”
“Không muốn chết tốt nhất đừng uống” Dương Minh lạnh nhạt nhắc Tôn Khiết một
câu.
“Chết? Có ý gì?” Tôn Khiết sửng sốt.
Dương Minh nhíu mày, năng lực suy nghĩ của cô gái này sao lại kém như vậy.
Chẳng qua Dương Minh không thể nào nói ra mình lúc nãy đã “nhìn” thấy được.
Chẳng qua hắn lanh trí, thuận miệng nói: “Em lái xe, uống rượu sao được”
Thấy Dương Minh nhíu mày, tâm lý háo thắng trong lòng Tôn Khiết lại dấy lên,
nhỏ giọng nói: “Không sao, uống một chén rượu vang cũng có sao đâu” Giọng nói
có chút châm chọc, ý là: “Là cậu sợ chết hả?”
Dương Minh thấy Tôn Khiết coi lòng tốt của mình như vậy, rất tức. Mẹ nó, tôi
vì tốt cho cô, tự cô muốn uống, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng đừng trách
tôi không nhắc.
Quách Kiện Siêu lấy hai cái chén chân cao trong tủ ra rót cho Dương Lệ một
cái, một chén còn lại đưa cho Tôn Khiết. Chỉ là trong chén của Tôn Khiết đã bị
Quách Kiện Siêu cho một ít bột trong suốt vào trong đó. Đèn trong phòng khá
tối, không cẩn thận sẽ không nhìn ra. Huống chi Quách Kiện Siêu lại trực tiếp
rót đầy. Cho nên Tôn Khiết căn bản không phát hiện ra trong đó có vấn đề.
Nhưng Dương Minh lại lạnh lùng thấy hết. Nhớ lại câu nói cuối cùng của Hoa
tổng.
Chén rượu vang đối với Tôn Khiết không tính là gì. Tửu lượng của nàng rất cao,
những người phụ nữ trên thương trường, sao lại không biết uống rượu chứ.
Quách Kiện Siêu thấy Tôn Khiết đặt chén không lên bàn, trong lòng rất cao
hứng: “Hôm nay đến đây thôi, lát nữa chúng ta sẽ đi hát. Hoa tổng đã đặt
phòng, chờ anh ta về chúng ta sẽ đi. Ồ, Hoa tổng đã về”