Trên mạng, Dương Minh cũng thường xuyên gặp “Cô giáo dã man” Hai người thường
nói vài câu rồi bắt đầu trò chơi dối trá. Bây giờ có rất nhiều người trên mạng
Đông Bắc đã biết “Cô giáo dã man” và “Thế giới nào có chân tình” là một đôi.
Chỉ cần bọn họ xuất hiện, lập tức trốn tránh. Không còn cách nào khác Dương
Minh đành phải tiếp tục chơi trò dối trá với “Cô giáo dã man”
Dương Minh đã không chỉ một lần khuyên “Cô giáo dã man” mau đi tìm bạn, không
nên suốt ngày quấn lấy mình. Chẳng qua Cô giáo dã man” không thích đề tài này,
mỗi lần đều kiếm cớ nói sang chuyện khác.
Dương Minh thở dài, xem ra nha đầu này quá chung tình, nên không khuyên nàng
nữa. Đôi khi Dương Minh thậm chí còn muốn cổ vũ nàng theo đuổi hạnh phúc của
mình. Dương Minh cũng cảm thấy khó tin, mình không ngờ lại phóng khoáng như
vậy, đẩy người phụ nữ vào lòng người khác?
Không biết có phải thời gian này Dương Minh rất bận với hai người Lam Lăng và
Trần Mộng Nghiên hay là do không biết “Cô giáo dã man” trông như thế nào. Nên
Dương Minh gần như coi nàng trở thành người bạn trên mạng.
Nhưng thật ra “Tôi là ngôi sao” gần đây rất ít đến làm phiền Dương Minh, giống
như biến mất vậy. Dương Minh lại cảm thấy lo lắng, nha đầu kia không phải nghĩ
làm ngôi sao nhiều quá nên điên rồi đó, tham gia “Công ty Hắc văn hóa” gì đó
chứ? Nghe nói các công ty văn hóa chẳng những hạn chế tự do của các cô gái,
còn ép các nàng làm một ít chuyện xấu.
Dương Minh nhắn cho nàng một tin: “Ngôi sao, sao cô lại biến mất? Không phải
xảy ra chuyện gì chứ?”
Ba ngày sau “Tôi là ngôi sao” nhắn tin lại cho Dương Minh: “Chân tình, có phải
cậu nhớ mình? Thời gian trước không nhắn tin được cho cậu. Mình đến Hàn Quốc
tham gia trò chơi Idol, ít có thời gian lên mạng. Chờ mình về sẽ “Mật” với
bạn”
Dương Minh cười khổ. Đi Hàn Quốc sao? Có thể sao? Dương Minh hiển nhiên không
coi là thật. Hắn không tin ngôi sao chân chính lại chủ động Q O với hắn: “Thú
vị, ngay cả từ chuyên dụng là “Mật” trên mạng cũng đã nói ra” Trung tuần tháng
tám, Dương Minh thu được thư báo trúng tuyển vào đại học công nghiệp Tùng
Giang. Theo thói quen trong nhà, Dương Đại Hải muốn mở tiệc mừng mời bà con
thân thích. Năm ngoái con gái bác ruột Dương Minh là Dương Đại Sơn, cũng chính
là chị họ Dương Minh là Dương Lệ đỗ vào đại học Hàng thiên Bắc Kinh. Bác Dương
Minh đã mở tiệc mời tất cả bà con thân thích. Dương Phụ còn cầm năm trăm đồng
tiền mừng.
Năm nay đến lượt Dương Minh, nếu như không thi đỗ vậy không nói làm gì. Bây
giờ Dương Minh cũng đỗ đại học. Về tình về lý đều nên mở tiệc mừng, không vì
caisc gì khác, chỉ cần thu lại số tiền mà mình đã mừng ra ngoài.
Vì vậy ngày mười chín tháng tám, Dương Phụ đặt năm bàn tiệc ở một nhà hàng khá
sang trọng, mời tất cả bà con thân thích của mình với Dương Mẫu đến.
Dương Lệ, chị họ Dương Minh cũng đến. Vốn nàng căn bản không nghĩ Dương Minh
có thể đỗ đại học. Năm ngoái khi mở tiệc còn cố ý khiêu khích Dương Minh: “Em
phải cố gắng, có lẽ có thể đỗ vào một trường đại học hạng ba, tuyệt đối không
được nản chí”
Kết quả năm nay Dương Minh đỗ vào trường đại học công nghiệp Tùng Giang không
hề thua kém trường của nàng. Có thể nói hai trường đều đứng đầu trong lĩnh vực
của mình.
Nhưng Dương Lệ vẫn ghen tị nói: “Đại học Tùng Giang hả, nói như thế nào cũng
là trường đại học phương Bắc, vẫn kém hơn trường Bắc Kinh không ít”
Dương Minh nghe xong, mặt hơi đổi. Đại học công nghiệp Tùng Giang có rất nhiều
ngành đứng đầu Trung Quốc. Chẳng qua Dương Minh cũng không muốn so đo với
Dương Lệ. Nàng muốn nói thế nào cứ nói, không quan hệ với mình.
Thấy Dương Minh không nói lời nào, Dương Lệ đắc ý nói: “Nếu nói đúng ra tốt
nhất vẫn nên đến Bắc Kinh. Không gian phát triển ở Bắc Kinh rộng lớn hơn Tùng
Giang nhiều lắm. Chẳng qua thành tích không đủ, cũng không có biện pháp”
“Ha ha, nói cũng đúng” Dương Phụ cũng không nghe ra ý ghen tị của cháu gái,
còn tán thành nói: “Chú và cô cũng nghĩ như vậy, muốn nó vào Bắc Kinh. Nhưng
Đại Minh không chịu nghe, muốn ở lại Tùng Giang”
“Ha ha, nó chọn vậy cũng đúng, làm long đầu không làm đuôi rắn, kết quả chắc
chỉ đủ vào đại học Tùng Giang. Nếu đăng ký vào trường ở Bắc Kinh có khi lại
không đủ”
“Kết quả thì đủ, hẳn là có thể đỗ vào trường đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, chỉ
là Đại Minh không muốn đi” Dương Phụ cười ha hả nói.
“Kết quả thì đủ?” Dương Lệ hiển nhiên không tin: “Bao nhiêu điểm? Cháu xem có
thể đỗ vào trường đại học nào ở Bắc Kinh?”
Dương Phụ nói.
“Sáu trăm chín bẩy phẩy năm?” Dương Lệ sửng sốt. Kết quả này còn cao hơn của
nàng năm trước, liền nói: “Cháu nghe nói đề năm nay khá dễ, kết quả của học
sinh khá cao. Có lẽ từng đó điểm không có gì là cao ở Bắc Kinh”
Dương Phụ dù khoan dung độ lượng đến đâu cũng nghe ra ý ghen tị của cô cháu
gái, thở dài nói: “Vậy cũng không biết. Đại Minh đỗ vào đại học Tùng Giang, cô
và chú đã rất hài lòng”
“Ha ha, Dương Minh, lúc rảnh rỗi đến Bắc Kinh chơi. Chị sẽ chiêu đãi em” Dương
Lệ cười cười nhưng trong lòng đang rất khó chịu vì thành tích của Dương Minh.
Sáu trăm chín bẩy phẩy năm? Gian lận sao? Không thể.
Điều nàng không nghĩ tới chính là, Dương Minh đúng là gian lận nên mới đạt
được.
Em họ Dương Minh là Dương Tiểu Ba năm nay mới vào lớp mười rất chân thành chúc
mừng ông anh. Hắn vừa mới tham gia thi trường Tứ Trung Tùng Giang, mấy hôm nữa
cũng làm cơm.
Dương Minh mặc dù hơn kém người em họ này ba tuổi, nhưng quan hệ tốt hơn bà
chị họ hơn mình một tuổi nhiều. Khi còn bé, Dương Tiểu Ba luôn lấy Dương Minh
làm gương, cho dù sau này Dương Minh sa đọa, Dương Tiểu Ba vẫn hết sức kính
trọng ông anh họ này. Lần này đăng ký vào Tứ Trung cũng bởi vì Dương Minh.
“Anh họ, bao giờ thì tìm chị dâu cho em?” Dương Tiểu Ba trêu Dương Minh.
“Ha ha, sớm thôi, sớm thôi” Trong bữa cơm, Dương Minh cũng khó mà nói được
nhiều.
Nhưng Dương Tiểu Ba lại hiểu lầm, nhỏ giọng nói: “Anh họ, em biết anh không
quên được chị Tô Nhã, nhưng đã nhiều năm rồi, anh cũng nên có cái nhìn khác
đi?”
Dương Tiểu Ba cũng biết một ít chuyện của Dương Minh. Chẳng qua hắn cũng chỉ
có thể nhớ tên Tô Nhã. Về phần Tô Nhã trông như thế nào, hắn đã không thể nhớ
được. Chỉ nhớ rõ đó là một cô gái có đôi mắt to.
Nhìn khác đi? Anh mày đã sớm nhìn khác rồi. Dương Minh cười khổ, nhưng không
tiện nói thêm, chỉ có thể để lần sau gặp mặt.
Nhưng không nghĩ tới đề tài này lại bị Dương Lệ nghe được: “Dương Minh, em nếu
tìm bạn gái nên chú ý, nhất định phải tìm sinh viên đại học. Nhưng tuyệt đối
không được tìm cô em nào ở xã hội đó. Em tìm được thì đưa đến cho chị nhìn,
chị sẽ đánh giá giúp em”
Dương Minh có chút tức giận, gì mà chỉ được tìm sinh viên đại học? Nếu như
không có Lam Lăng, Dương Minh sẽ không tức giận. Nhưng bây giờ Dương Lệ nói
không phải nhằm vào Lam Lăng sao. Tuy nói nàng không thể nào biết được chuyện
của Lam Lăng, nhưng Dương Minh cũng rất không thích.
Hơn nữa, tôi tìm bạn gái là chuyện của tôi, dựa vào cái gì mà cho cô đánh giá?
Chẳng lẽ cô tìm bạn trai cũng phải được tôi đồng ý sao? Vì vậy Dương Minh
không mặn mà nói: “Em vừa vào đại học còn chưa nghĩ đến. Muốn tìm thì chị tìm
trước đi. Sao, dẫn anh rể về đây, em nhận xét cho”
Bác cả Dương Minh, Dương Đại Sơn cũng là người có chút thế lực, mấy năm nay
buôn bán được khá nhiều tiền, nên có chút xem thường hai ông em nghèo của
mình.
Nghe Dương Minh nói, Dương Đại Sơn mở miệng nói: “Nhận xét thì không cần, bác
đã cho qua cửa rồi. Bạn trai của Lệ Lệ không tệ, chờ thêm một thời gian nữa sẽ
cho nó dẫn về ra mắt với mọi người”
Ngất. Người trước mặt nếu không phải là bác của hắn, Dương Minh đã sớm nổi
khùng. Bạn gái tôi Dương Minh được phép nhận xét, đánh giá, bạn trai của cô ta
tôi lại không được nhận xét. Ông nói tiếng người đó chứ.
Dương Phụ hình như thấy hào khí không đúng, liền vội vàng giảng hòa nói: “Đúng
đó, Lệ Lệ xinh đẹp như vậy, học lại giỏi, bạn trai hiển nhiên phải xuất sắc.
Đại Minh nhà em có thể cưới được vợ là được rồi, không cần tiên chuẩn gì”
Dương Minh thật sự không có cách nào. Bố đã nói như vậy, hắn cũng không dám có
ý kiến. Chẳng qua tăng uy thế người khác, diệt uy phong của mình, chuyện này
không có gì tốt? Hắn tốt xấu gì cũng là người có dị năng, đừng nói tìm một
người vợ xinh đẹp”