Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 150: Nháo quỷ sự kiện (Phần cuối) – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 150: Nháo quỷ sự kiện (Phần cuối)

Thực ra Trần A Phúc đã đánh giá cao Dương Minh. Nếu có quỷ thật, Dương Minh
còn do dự một chút. Tục ngữ nói Diêm Vương dễ lừa, Tiểu quỷ khó chơi, chính là
đạo lý này. Thực sự chọc vào tiểu quỷ, chẳng may nó đưa đến một trăm một ngàn
tiểu quỷ khác đến quấn lấy mình, Dương Minh sao chịu nổi.

Dương Minh bây giờ đã biết thân phận của Trần A Phúc, nên mới dùng bạo lực với
hắn như vậy. Nhưng Dương Minh cũng đã quyết định không nói ra thân phận của
Trần A Phúc. Hoàn toàn coi hắn như một người không quen biết, để lưu lại cho
tên Vương Chí Đào đang ở trước cửa sổ.

“Bắt đầu đi” Dương Minh thản nhiên nói.

“Bắt đầu gì? Mày muốn làm gì?” Trần A Phúc cố ý giả giọng làm cho giọng của
mình hơi khác so với bình thường.

“Làm gì mày không biết sao? Vừa nãy mày định làm gì thì bây giờ làm như vậy”
Dương Minh chỉ chỉ vào Vương Chí Đào trước cửa sổ nói.

“Tao không rõ ý của mày…” Trần A Phúc do dự nói.

“Dọa người biết không? Mau lên, đừng đứng im đó. Lát nữa tâm trạng ông mày
không tốt, đánh cho mày một trận còn sợ hơn cả mặt nạ này” Dương Minh đưa tay
ra uy hiếp.

Trần A Phúc nhìn Dương Minh như hung thần ác sát. Biết mình nếu không làm theo
ý hắn, nhất định sẽ bị ăn một trận đòn, không có cách nào đành phải tiếp tục
giả quỷ dọa người.

Chẳng qua lần này không còn hứng thú như lúc trước.

“Ô… ô” Trần A Phúc gõ gõ miếng thủy tinh trong tay, giơ sát khuôn mặt dữ tợn
đến gần cửa sổ.

Vương Chí Đào đang thích thú, ai nói gái ở đâu cũng giống nhau, cô em trước
mặt đẹp thật. Nhà Vương Chí Đào mặc dù có cổ phần ở Thiên thượng nhân gian.
Nhưng dù sao cũng là dưới mắt ông bố, Vương Chí Đào cũng không dám đi tìm gái.
Cho nên bây giờ mới có thể vội vàng như vậy, mượn lý do để đi làm một chút.

Âm thanh gì vậy? Vương Chí Đào ngẩng đầu lên nhìn về phía thủy tinh. Ngay lập
tức mắt trợn trừng lên vô số lần, bên ngoài cửa sổ là.

“Ối mẹ ơi, gì thế này” Vương Chí Đào hoảng sợ kêu lên, sợ đến mức của quý lập
tức co rút lại.

“Kêu gì thế, làm sao vậy?” Cô gái nhíu mày nói: “Không phải anh không được đó
chứ? Tìm lý do….”

“Mẹ của con, đó là cái gì” Vương Chí Đào há hốc mồm, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Cô gái hết sức khó chịu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “A… A” kêu
lên, ngất đi.

Đương nhiên tất cả những chuyện này, kể cả Trần A Phúc giả quỷ, Dương Minh đã
dùng máy quay phim ghi lại. Sau khi làm xong, Dương Minh lặng lẽ rời khỏi nơi
này.

Mà Trần A Phúc thấy mình đã hù dọa “Lão Đại”, đâu dám ra mặt, xoay người thấy
Dương Minh đã đi. Hắn cũng vội vàng rời khỏi hiện trường.

Dương Minh sở dĩ không nói ra thân phận của Trần A Phúc là muốn cho Trần A
Phúc và Vương Chí Đào ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn còn không muốn kết thù quá sớm
với Vương Chí Đào.

Nếu như Dương Minh nói toạc ra thân phận của Trần A Phúc, lại làm cho hắn đến
hù dọa Vương Chí Đào. Như vậy khó đảm bảo người này về sau có kể với Vương Chí
Đào không. Bởi vì dù cho hắn không nói, hắn cũng không thể cam đoan Dương Minh
sau đó cũng không nói.

Trần A Phúc nhất định nghĩ vậy. Cùng với việc Vương Chí Đào biết được tin tức
từ chỗ Dương Minh, không bằng nói mình bị uy hiếp.

Nhưng bây giờ nếu Dương Minh không biết thân phận của mình, vậy sao Trần A
Phúc phải tự khai chứ? Hắn sẽ không ngốc như vậy, chẳng những nhìn thấy người
ta đang làm chuyện tốt mà phá đám. Vương Chí Đào nhất định sẽ hận mình. Trần A
Phúc dù ngưu thế nào, đạo lý này hắn nhất định hiểu rõ. Cho nên Trần A Phúc
ngoan ngoãn lựa chọn im lặng.

Chuyện phát triển như vậy cũng nằm trong suy đoán của Dương Minh. Vương Chí
Đào ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn cũng không dám đi báo cảnh sát, cũng không dám
nói với người khác. Sau khi đánh thức cô gái, cho cô ta một ngàn để không nói
linh tinh.

Mặc dù chuyện đã qua, nhưng Vương Chí Đào cũng không thể nào ngẩng đầu lên
được. Vương lão nhị như ngủ đông vậy. Mặc kệ kích thích thế nào nó cũng không
cương lên.

Dương Minh rất khoái trá nằm trên giường khách sạn, loay hoay cầm lấy máy
quay, hai tròng mắt nhìn lướt qua phòng Vương Chí Đào. Khi hắn nhìn thấy Vương
Chí Đào đang không ngừng ngược đãi “Tiểu đệ đệ” mềm yếu của mình trong phòng
vệ sinh, Dương Minh thiếu chút nữa vui mừng đến độ nhảy dựng lên. Không thần
kỳ đến thế chứ? Thằng Vương Chí Đào này bị liệt dương rồi sao?

Đêm đó, nhất định có bốn người mất ngủ. Bọn họ chính là Trương Tân, Triệu Tư
Tư, Trần A Phúc còn có Vương Chí Đào.

Vương Chí Đào sau khi nằm lên giường, đắp chăn lên, không ngừng kích thích
tiểu JJ của mình, nhưng kết quả vẫn là như cũ.

Trần A Phúc thấy Vương Chí Đào đang không ngừng kích thích bản thân, mới đầu
còn kỳ quái, người này lớn mật thật? Chẳng qua khi hắn thấy Vương Chí Đào
không ngừng thở dài, Trần A Phúc lập tức hiểu ra điểm mấu chốt. Hắn biết mình
đã dọa cho Vương Chí Đào liệt dương, vì vậy càng không có dũng khí để lộ ra.
Nếu làm cho Vương Chí Đào biết đó là hắn, vậy hắn nhất định phải chết. Cho nên
Trần A Phúc giả vờ không biết gì hết.

Hôm sau, Vương Chí Đào hiển nhiên không có hứng thú đi chơi, vẻ mặt âm u. Ba
người phía sau hắn cũng không nói một lời nào.

Ngược lại, Trương Tân và Dương Minh rất vui vẻ. Tối hôm qua Trần Mộng Nghiên
và Triệu Tư Tư đã tham khảo vấn đề của Trương Tân. Mặc dù Triệu Tư Tư không
nói chấp nhận Trương Tân, nhưng từ thái độ không bài xích của nàng đối với
Trương Tân ngày hôm qua, có lẽ chín phần chín đã chấp nhận.

Mà Dương Minh càng cao hứng hơn. Vương Chí Đào, Vương Chí Đào, mày sau này yên
ổn làm thằng hoạn quan đi. Mày bị liệt dương, xem mày còn tranh gái với tao
như thế nào. Mày tranh về làm cảnh à.

……………………

Mặc dù Vương Chí Đào không báo cảnh sát, nhưng sau đó hắn đã nói chuyện mình
gặp quỷ cho ba người tâm phúc, để bọn họ âm thầm điều tra giúp mình.

Đương nhiên người mà Vương Chí Đào nghi ngờ nhất chính là Dương Minh, chẳng
qua hình như không phải. Bởi vì lúc đến đây, Dương Minh chỉ mang theo một cái
túi nhỏ, không mang gì khác. Mà Dương Minh cũng mang theo một túi đồ ăn, trên
lưng đeo một túi đựng máy quay phim.

Có thể mặt nạ quỷ cất trong túi đựng máy quay. Nhưng bộ quần áo mưa mà tên quỷ
mặc không thể nào cất vào trong đó. Vương Chí Đào đương nhiên không tin mình
gặp phải quỷ thật. Hắn là người tiếp thu giáo dục hiện đại, không tin quỷ thần
gì hết. Nhưng không tin không có nghĩa là không sợ. Đập vào mắt lúc đó đủ để
làm cho người hắn run lên.

Nếu Vương Chí Đào không nghi ngờ Dương Minh, Trần A Phúc đương nhiên không
nhiều chuyện. Nếu không Vương Chí Đào nếu hỏi mình, sao mày biết là Dương Minh
làm? Vậy mình không biết trả lời sao?

Vì vậy chuyện này coi như một nghi án ghi lại. Chờ sau khi Vương Chí Đào về
nhà, mang thái độ ngờ vực tiện tay lên mạng tìm mấy chữ “Tây tinh sơn nháo
quỷ”, còn tìm ra được một loạt tin tức. Đều nói ba năm trước Tây tinh sơn nháo
quỷ đã làm người ta bị thần kinh.

Đến tận đây, Vương Chí Đào mới thật sự loại trừ Dương Minh ra khỏi danh sách
hoài nghi. Hắn coi đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Thấy nghi phạm ba năm trước
còn chưa bị bắt, có khi lần này lại là người đó gây án. Coi như mình đen đủi
mà thôi.

Mà Trần A Phúc, sau khi về nhà lập tức cất bộ đồ quỷ đó đi. Ít nhất trong một
thời gian dài hắn cũng không dám có suy nghĩ biến thái gì hết.

Sau khi trở về thành phố, bởi vì đều mệt mỏi nên Dương Minh cũng không giữ
lại, gọi một chiếc Taxi đưa Trần Mộng Nghiên về. Sau đó cùng Trương Tân lên
một chiếc xe khác rời đi.

Sau khi về đến nhà, Dương Minh đã lấy thẻ nhớ trong máy quay của Trương Tân,
coppy vào máy tính. Ngoại trừ mấy bức ảnh của hắn, Trần Mộng Nghiên và Trương
Tân, còn có Vương Chí Đào và Trần A Phúc. Tất cả bị hắn đưa vào một tài liệu
mật chỉ của riêng mình. Sau đó xóa tất cả ảnh trong máy.

Đối với những bức ảnh đó, Dương Minh tiện tay dùng thủ thuật xóa tin tức EXIF
đi, sau đó mới nén lại, đặt mật khẩu thư mục của mình, rồi tải lên hộp thư.

Sở dĩ xóa tin tức EXIF đi bởi vì nếu như một ngày nào đó những bức ảnh này có
lộ ra ngoài, không ai có thể nào căn cứ vào tin tức trên bức ảnh mà truy đến
mình.

EXIF là là chuyên môn thay đổi tin tức và thuộc tính của bức ảnh trong máy
quay. Có thể dựa vào EXIF thay đổi thời gian chụp, ánh sáng…. Lần này đi
chơi chỉ có Trương Tân cầm theo máy quay, nên Dương Minh không thể không cẩn
thận.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Dương Minh mới thở dài một hơi. Nói thật nếu
không có sự kiện lần trước, Dương Minh cũng không cẩn thận như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.