Sau khi túi đá được đặt xuống, Trương Giải Phóng tìm hai người công nhân phụ
trách chà sát đống đá này.
“Cháu tự mình chà có được không ạ” Dương Minh nco.
“Đương nhiên có thể, như vậy mới thích” Trương Giải Phóng bảo công nhân lấy
cho Dương Minh một bộ công cụ.
Lúc này một túi đá đã được đỏ ra. Dương Minh ra vẻ tùy tiện cầm lấy viên đá có
phỉ thúy lên.
“Tao cũng giúp mày” Trương Tân cũng cầm lấy một hòn đá. Dù sao hắn cũng không
có chuyện gì.
Trương Giải Phóng cười ha hả rồi tìm một cái ghế ngồi xuống, nói chuyện với
hai người: “Trương Tân, con còn chưa biết lát xe. Hai ngày nữa con và Dương
Minh cùng đi học lái xe đi”
“Bố, bố dạy con không phải là được sao. Cần gì phải đi học” Trương Tân hỏi.
“Đi đi, bố bận như vậy đâu có thời gian mà dạy con? Hơn nữa bố cũng không phải
xuất thân là giáo viên, không được học một cách hệ thống. Lái xe thì được
nhưng dạy thì chịu” Trương Giải Phóng trực tiếp từ chối nói: “Hơn nữa giáo
viên dạy vẫn tốt hơn. Còn có Dương Minh cùng con mà”
“Được rồi, con học xong bố sẽ mua xe hả?” Trương Tân gật đầu.
“Con lấy được bằng lái, bố sẽ mang con đi mua” Trương Giải Phóng không lấy lý
do nữa. Vì ông ta đã quyết định mua xe cho Trương Tân.
“Một lời đã định” Trương Tân cao hứng nói: “Dương Minh, ngày mai tao với mày
đi đăng ký nhé?”
“Ngày mai? Được” Dương Minh suy nghĩ một chút, sau này mình sớm muộn gì cũng
mua xe. Cho nên không bằng cùng đi học với Trương Tân.
“Dương Minh, trong tay cháu….” Trương Giải Phóng vô tình nhìn thoáng qua hòn
đá đã được chà sát trong tay Dương Minh: “Phỉ thúy. Dương Minh, không ngờ cháu
lại tìm được một viên phỉ thúy?”
“Hả? Đây là phỉ thúy?” Dương Minh giả vờ không biết, hốt hoảng làm rơi cả tấm
giấy ráp trong tay.
“phỉ thúy, hơn nữa còn tốt hơn cả viên lần trước” Trương Giải Phóng mở to mắt
ra nhìn.
“Mẹ nó, lão đại, mày?” Trương Tân càng thêm hoảng sợ: “Chẳng lẽ mày kiếm được
một chiếc nhẫn may mắn sao? Sao lại may mắn như vậy?”
“Tao sao biết được” Dương Minh cười vô tội: “Không ngờ lại may như vậy”
Trương Giải Phóng cầm lấy viên phỉ thúy trong tay Dương Minh, cẩn thận kiểm
tra một chút rồi nói: “Tính toán bước đầu thì viên phỉ thúy này khoảng hai
trăm vạn. Còn tốt hơn viên lúc trước của cháu nhiều”
Thực ra Dương Minh đã sớm có con số trong lòng nên không quá kinh ngạc. Nhưng
vẫn phải ra vẻ mừng rỡ: “Thật sao ạ. Không ngờ lại may mắn đến vậy. Vậy thì
viên phỉ thúy lần trước coi như không tính”
“Nói là nói như vậy. Nhưng chú vẫn sẽ bồi thường tiền viên phỉ thúy đã mất cho
cháu” Trương Giải Phóng nói.
Dương Minh cười khổ, đi một vòng lớn như vậy chủ yếu là làm cho Trương Giải
Phóng an tâm. Không ngờ rằng Trương Giải Phóng lại vẫn canh cánh vấn đề này.
Lúc này Trương Giải Phóng càng cẩn thận hơn. Sau khi biết có được viên phỉ
thúy này liền vội vàng lấy một cặp số, bỏ vào trong, sau đó tự mình lái xe đưa
Dương Minh và Trương Tân đến gửi vào trong ngân hàng.
Hệ thống an ninh hiện nay thì ở ngân hàng là an toàn nhất.
Những viên đá khác đều được xem qua nhưng không xuất hiện phỉ thúy nữa. Nhưng
ngọc tốt lại có không ít. Điều này làm cho Trương Giải Phóng không khỏi than
thở. Cùng đi mua đá, cùng chọn một chỗ mà một túi đá này của Dương Minh đã hơn
xa tổng số ngọc thạch mà ông ta lấy được. Trương Giải Phóng định giá qua về số
ngọc thạch này, khoảng chừng ba mươi vạn. Nếu như làm thành các vật phẩm trang
sức thì giá trị còn lớn hơn nữa.
Mấy thứ này tổng cộng lại thì đáng giá nhưng từng viên một lại không đáng gì.
Cho nên Trương Giải Phóng trực tiếp để ở trong két của xưởng. Trương Tân vốn
không có hứng thú gì với ngành sản xuất châu báu này. Nhưng thấy Dương Minh từ
một vạn trong nháy mắt đã biến thành hơn hai trăm ba mươi vạn nên cũng cảm
thấy ngành kinh doanh nay hốt bạc.
So với viên phỉ thúy của Dương Minh, Trương Giải Phóng càng thích biểu hiện
của Trương Tân hơn. Chỉ cần có hứng thú với ngành kinh doanh này thì mới có
thể kinh doanh tốt được.
Đi ra khỏi công ty Trương Giải Phóng, Dương Minh trong nháy mắt đã có hơn hai
trăm vạn. Nhưng đó vẫn là tài sản cố định chứ chưa biến thành tiền. Cho nên
Dương Minh vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Chào tạm biệt Trương Tân, Dương
Minh bắt xe đi đến chỗ ở của Lam Lăng. Bởi vì không có giấy thông hành nên
Dương Minh nói cho bảo vệ canh cửa là mình muốn tìm Lưu Duy Sơn. Sau khi được
xác nhận họ mới cho Dương Minh vào.
Quản lý như thế này làm Dương Minh rất an tâm. Xã hội bây giờ rất phức tạp,
một cô bé như Lam Lăng một mình ở nơi đây rât có thể bị người xấu nhòm ngó.
Nhưng nơi đây an ninh như vậy, Dương Minh không lo lắng Lam Lăng sẽ gặp phải
người xấu.
Nói thật ra, Dương Minh ngoại trừ lo lắng về Tâm cổ thì từ tình cảm hắn cũng
rất yêu thích Lam Lăng. Hầu hết đàn ông đều háo sắc. Khi có một người bạn gái
bằng tuổi mình, trong lòng bọn họ đều khát vọng gặp được một cô gái lớn hơn
hoặc nhỏ hơn mình.
Dương Minh chính là người như vậy. Từ sau khi Tô Nhã rời đi, quan niệm của
Dương Minh về tình yêu đã thay đổi. Chỉ cần mình thích, mình vui thì việc gì
phải quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Có thể nói Ngô Trì Nhân và Chu Giai Giai đã biết Dương Minh thành một người
độc lập về mặt tình cảm. Hắn cảm thấy có mấy bạn gái cùng lúc cũng không có gì
là dọa người hay đáng xấu hổ cả. Đó là năng lực của ông mày, bọn họ thèm khát
hay ghen tị cũng chẳng có tác dụng gì.
Đương nhiên đó chỉ là trong tưởng tượng mà thôi. Con gái bình thường, Dương
Minh đúng là không thích. Dương Minh cho rằng tình cảm của mình với Lam Lăng
là thật. Nhưng hắn không hy vọng Lam Lăng sẽ trói buộc mình. Tâm cổ làm cho
hắn rất không thoải mái.
Đang nghĩ tới nghĩ lui, Dương Minh đột nhiên nghe được một giọng nói quen
thuộc.
“Bố, bố nghĩ xem giáo sư Lý có thể giúp con vào trường không?” Là giọng của
Vương Chí Đào.
Dương Minh lúc này đang đứng ở gần nơi đỗ xe của khu nhà. Bởi vì cách một bức
tường nên Dương Minh không thể thấy người bên kia. Nhưng với năng lực của
Dương Minh, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy phía bên kia.
Ở bên kia, Vương Chí Đào đang nói chuyện cùng với một người đàn ông trung niên
mặt mũi nghiêm nghị.
“Có lẽ là được. Giáo sư Lý là giáo viên của bố và mẹ năm đó. Hơn nữa giáo sư
cũng thấy thành thích của con lúc học cấp ba. Lần thi đại học này có thể nói
là tai nạn” Người này nói: “Lý giáo sư rất có tiếng nói trong trường. Cho dù
điểm của con có thấp, giáo sư cũng có thể làm cho con vào học ở trong học viện
XX”
“Nhưng bằng tốt nghiệp của học viện XX không chính quy” Vương Chí Đào có chút
không muốn.
“Thì sao. Con được có hai trăm điểm. Học viện XX phải sáu trăm điểm mới vào
được” Ông bố nói: “Nếu không phải là Lý giáo sư, thì có lẽ con không thể vào
học viện XX học đó. Đừng nhìn bố có thể hô phong hoán vũ trên thương trường,
nhưng trúng tuyển đại học bố căn bản không có cách nào động tay động chân. Hơn
nữa điểm của con lại quá thấp, còn không đạt đến điểm chuẩn. Được như vậy đã
là may lắm rồi. Hơn nữa, sau này con tốt nghiệp không phải sẽ kế nghiệp bố
sao? Đại học thì chăm chri mà học hành là được. Đến lúc tốt nghiệp con làm
tổng giám đốc thì có ai nhìn bằng cấp của con?”
Vương Chí Đào nghe xong, lúc này mới cười cười. Nghĩ thì thấy bố nói cũng
đúng. Công ty của nhà mình cần gì bằng cấp chứ.
“Vào đại học chịu khó học hành, cố gắng đừng gây chuyện nữa. Chuyện lần này
con phải lấy nó làm bài học. Sau này không nên lỗ mãng như vậy. Mọi người phải
nghĩ rồi hãy làm. Ví dụ như con muốn đối phó bạn học, con phải nghĩ một vạn
cách. Con xem mưu kế của con và thằng Trương Bưu đó, phiền phức không nói lại
còn chậm trễ thi đại học” Ông bố lắc đầu nói: “Sau này lúc con kinh doanh lại
càng như vậy. Phải ẩn mà không lộ, một kích trí mạng”
Hai người nói chuyện với nhau, Dương Minh nghe thấy rất rõ ràng. “Con mẹ nó,
bố thằng Vương Chí Đào còn âm hiểm hơn. Xem ra sau này mình phải cẩn thận hơn
mới được”
Dương Minh đang định rời đi thì thấy một chiếc xe Mercedes – Benz. Đây đúng là
xe của nhà Vương Chí Đào. Dương Minh sở dĩ có thể nhận ra là bởi vì Trương Bưu
đã đi xe này đến đón Vương Chí Đào mấy lần. Biển số xe cũng rất dễ nhớ.
Hắc hắc, mày không phải muốn chơi tao sao. Tao cũng cho mày biết chơi tao là
thế nào. Dương Minh cười âm hiểm vài tiếng, đã có chủ ý.