“Anh …” Lâm Chỉ Vận mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng nhớ lại những gì mình
đã làm với nhau …cho nên không nói ra được, giọng nói cũng trở nên mất tự
nhiên.
“Ặc …”Dương Minh thật ra đã sớm phản ứng, nhưng mà… đầu nằm trong ngực của
mỹ nữ quả thật rất sung và sướng. Bất quá hắn nhớ lại tình huống lần trước
cùng Trần Mộng Nghiên, dùng cái đầu gối K.o thằng em.
“Không sao đâu”Lâm Chỉ Vận nhẹ nhàng lắc đầu, theo biểu tình của nàng, Dương
Minh không nhìn ra nàng có tức giận hay không, vì thế cũng không dám đáp lời,
thành thật đứng ở một bên.
Cảm xúc của Lâm Chỉ Vận theo đúng kiểu con gái, buồn vui giận gi cũng không
nói. Thật ra trong lòng nàng không nghĩ rằng hành động vừa rồi của Dương Minh
là Chiếm tiện nghi, cho nên, cái này là nói với hắn.
Nói nhiều chắc chắn sẽ mắc lỗi, Lâm Chỉ Vận không muốn để Dương Minh nhận ra
mình, cho nên cúi đầu, làm bộ như vô cùng thẹn thùng.
Dương Minh cũng biết hành vi vừa rồi của mình quá mức lỗ mãng, cho nên cũng
không nói
gì. Nhưng … hắn nhìn đi nhìn lại cũng thấy người con gái này vô cùng quen mắt!
Chắc chắn làrất quen! Mình khẳng định là đã gặp nàng ở đâu rồi, nhưng gặp ở
đâu? Dương Minh không cómột chút ấn tượng.
Một đống mơ hồ dần hiện lên trong đầu Dương Minh, nhưng nghĩ mãi cũng không
ra… chẳng lẽ là gặp trong mộng? Vậy có tính là tình nhân trong mộng không?
Dương Minh đột nhiên cười to.
Rốt cục, Dương Minh quyết định hỏi tên cô gái, có lẽ sẽ nhớ ra một chút gi đó.
“Cô …” Dương Minh vừa định mở miểng, cô gái cũng đồng thời đứng dậy.
“Tôi đến trạm rồi, anh ngồi đi, cám ơn anh!”Lâm Chỉ Vận cầm lấy cái túi đồ
đứng dậy.
“A …. Vậy cũng được …” Dương Minh cũng không hỏi nữa, đành phải bất đắc dĩ
lắc đầu, trạm này là bệnh viện, Dương Minh liên tưởng đến túi đồ của cô gái,
không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ người nhà nàng vào viện? Nàng đến đưa cơm cho
người nhà! Ừ, nếu như thế này, thì quả thật là một người con gái hiếu thuận.
Dương Minh thở dài, đang chuẩn bị ngồi, một thằng tóc vàng nhanh chóng đi đến,
chấy chỗ ngồi của Dương Minh, vội vàng la lên : “Ê, Còn chỗ ngồi này!”
Thằng tóc vàngvội vàng đi đến, đẩy Lâm Chỉ Vận ra, lấy tay bảo vệ chỗ ngồi,
Dương Minh Thấy Lâm Chỉ Vận muốn ngã, vội vàng dùng tay đỡ nàng.
“Cám ơn”Lâm Chỉ Vận gật đầu, rồi tránh lấy tay của Dương Minh, bước xuống tàu.
Mẹ kiếp, thằng con chó lông vàng này chẳng những cướp cái chỗ ngồi của lão tử,
còn đụng đến “tình nhân trong mộng” của lão, muốn chết rồi! Dương Minh tức
giận, Chỉ vào thằng tóc vàng mắng : “Con mẹ mày đứng dậy cho tao”
“Mày bị ngu ha? Tại sao tao phải đứng dậy? Đầu óc mày có vấn đề ha?' Thằng tóc
vàng vẻ Mặt đùa cợt.
“Thứ nhất, mày chiếm chỗ ngồi của tao, thứ hai, mày đụng trúng người con gái
kia, mà không biết nói một câu xin lỗi, mày bị câm hả?” Dương Minh vô cùng tức
giận nhìn thằng kia.
“Tao đụng trúng nó có liên quan đến mày không? Mày muốn làm gì, anh hùng hả?”
Thằng tóc vàng nói, bắt đầu đứng dậy.
Dương Minh không nói nhảm với hắn, trực tiếp bước lại, nắm lấy cổ áo của hắn,
vứt sang một bên, sau đó từ từ ngồi xuống.
“Mày …” Thằng tóc vàng nổi giận, nhưng do dự một chút, nghĩ đến quả đấm của
đối phương, hắn không dám ý kiến nữa, nhưng cũng không bỏ qua dễ dàng, Chỉ
đứng một bên, trong lòng cân nhắc nên trả thù Dương Minh thế nào.
Dương Minh không để ý đến thằng tóc vàng, trong lòng nghĩ đến người con gái
khi nãy. Bỗng nhiên, hắn cả kinh, bản thân mình bị làm sao vậy? Có Lam Lăng,
hơn nữa vấn đề với Trần Mộng Nghiên còn chưa giải quyết xong, tự nhiên lại
nghĩ đến một cô gái khác!
Dương Minh nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, lấy đi động ra chơi game.
Thằng tóc vàng nhìn thấy tư thế nhàn nhã của Dương Minh, lại còn cầm di động
ra chơi game, tức đến sôi máu. Nhưng bản thân hiển nhiên không đánh lại thằng
trước mặt, Chỉ có thể dùng ám chiêu.
Nghĩ vậy, thằng này nảy ra một chủ ý, thò tay vào túi tiền của mình, cầm cái
bóp tiền ra,
khóe miệng xuất hiện một nụ cười đê tiện.
Thằng này bình thường là lưu manh, dân hai ngón.
Đèn thì chớp tắt, tay chân lại nhanh lẹ, thừa dịp xe dừng theo quán tính, nhét
bóp tiền vào trong túi áo khoác của Dương Minh.
Mặc dù Dương Minh vẫn còn đang chơi trò “rắn săn mồi” trên đi động, nhưng đối
với cử động của thằng kia rất rõ ràng. Tốt xấu gi thì Dương Minh cũng lớn lến
trong cái xã hội lưu manh này mà, đối với những hạng người như vậy trong lòng
rất rõ ràng. Tuyệt đối thằng kia đang tìm cơ hội trả thù mình, cho nên Dương
Minh rất chú ý đến hắn, khi thấy được cử động của thằng tóc vàng, Dương Minh
cũng đã đoán ra tám chin phần.
Dương Minh tùy ý dùng dị năng nhìn thấu túi tiền, hắc hắc, thằng tóc vàng này
đúng là ngu hộc, bỏ trong túi đúng hai ngàn ba trăm bốn mươi tám đồng, còn có
một cai thẻ KTV nữa.
Hừ, mày muốn ám hại tao sao? Nhìn xem lần này coi thằng nào chết, Dương Minh
cảm thấy hứng thú với đống tiền kia.
Vì thế, Dương Minh làm bộ như không biết gì, tiếp tục chơi game, còn cố ý vô
cùng say mê nữa.
Đại khái là khoảng năm phút sau, thằng ku kia bắt đầu phát tác : “Ai nha! Bóp
tiền của tôi đâu? Sao bây giờ lại không thấy!”
Trong lúc hắn hô lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hành khách.
“Ai lấy tiền của tôi? Không được, tôi phải báo cảnh sát!' Thằng này la lên.
Dương Minh làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú chơi game, nhưng ánh mắt nhìn
chằm chằm vào thằng khùng đang diễn hề, trong lòng cười lạnh.
Thằng kia nhìn thấy Dương Minh không để ý hắn, càng thêm tức giận, linh cơ vừa
động, liền chỉ vào Dương Minh hét lớn : “Tôi thấy anh vừa lấy tiền của tôi!
Đúng rồi, đúng vậy, khẳng định là anh!”
Dương Minh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn : “Mày bị ngu hả?” Nói xong, lại
tiếp tục chơi game.
Thằng kia thấy Dương Minh như vậy, cực giận, thầm nghĩ, mày muốn như vậy, thì
lát nữa mày sẽ biết hậu quả: “Vì sao bóp tiền của tôi bị mất, người khác xem
náo nhiệt, Còn anh lại cúi đầu? Anh rõ ràng là có tật giật mình!”
“Tao không giống mấy thằng ngu bình thường, mày cứ cho là như vậy, thì tao
cũng không rảnh Chiều!” Dương Minh liếc mắt nhìn hắn nói : “Thế giới Còn nhiều
thằng điên thật, ở đâu cũng có náo nhiệt để xem!”
“Hừ, tôi thấy chính tay anh lấy, anh có dám cho tôi xét người không?” Thằng
này Chỉ vào Dương Minh quát lớn.
“Xét người? Đầu mày làm bằng đậu hũ hả? Mày có quyền gì xét người?” Dương Minh
cười lạnh.
“Không có tâm sự, không sợ quỷ kêu la, nếu anh trong sạch, anh để cho tôi
xét!” Thằng khùng này vấn không từ bỏ.
“A! Nếu nói như vậy, thì mày muốn xét hết tất cả mọi người trên xe?”Dương Minh
hỏi ngược lại.
“Cái này… Chỉ có anh đứng gần tôi nhất, đương nhiên là xét anh trước, nếu túi
tiền không có trên người anh, Tôi sẽ xét người khác!” Thằng này xác định bóp
tiền nằm trên người Dương Minh, cho nên khẳng định như vậy.
Nhưng những hành khách trên xe điện, không hiểu gi hết. Bọn họ nghe thằng điên
kia đòi xét người, lập tức không muốn! Vốn dĩ chuyện không liên quan đến mình,
thì cứ vô tư mà ngó. Nhưng hiện tại đụng chạm đến lợi ích của mình, đương
nhiên không đồng ý : “Báo cảnh sát đi, nên báo cảnh sát đi!”
“Đúng vậy, báo cảnh sát đi, để cảnh sát xét, cậu mà xét cái gì!”Một hành khách
la lên.
Lúc này, đã có vài người gọi cho cảnh sát của ga tàu…
Thằng tóc vàng cũng không ngăn cản, dù sao mình cũng nắm chắc mười phần, kinh
động cảnh sát cũng rất tốt, có người đến bắt giữ Dương Minh lại.
Không lâu sau, hai gã “cảnh sát ga tàu” đi đến chỗ Dương Minh cùng thằng tóc
vàng.
“Chuyện gì thế này? Ai đã báo cảnh sát?” Một người cảnh sát hỏi.
“Chuyện là thế này …” Thằng tóc vàng lập tức tiến lên nói : “Bóp tiền của
tôi bị đánh mất, tôi hoài nghi người ngồi gần tôi nhất đã đánh cắp!” Thắng này
Chỉ vào Dương Minh nói.
“Ồ?” Người cảnh sát sửng sốt : “ Hắn ngồi, làm sao có thể lấy trộm bóp tiền
của anh?”
“Khẳng định là hắn, tôi xác định, vừa rồi Chỉ có hắn là tiếp xúc với tôi!” Vì
thế thằng tóc vàng Kể lại chuyện giữa hắn và Dương Minh một lần, dù sao giành
chỗ ngồi trên xe cũng không có Phạm pháp, nhiều nhất là có chút dọa người.
Quả nhiên, người cảnh sát nghe xong, có chút khinh bỉ nhìn thằng tóc vàng,
chẳng qua theo cách nói của hắn, thì quả thật Dương Minh hiềm nghi rất lớn.
“Lời hắn nói đều là thật?” Người cảnh sát trẻ ở ga tàu điện hỏi Dương Minh.
“Đúng vậy, trên cơ bản là thật, nhưng tôi không lấy tiền của hắn” Dương Minh
thản nhiên nói.
“Vậy tại sao hắn một mực khẳng định cậu ăn trộm?”
“Làm sao mà tôi biết, tôi đâu phải hắn. Có lẽ vì bất mãn với hành động vừa rồi
của tôi nên muốn hãm hại tôi!” Dương Minh lắc đầu, từ từ nói.
“Không đúng, chính là hắn đã trộm tiền của tôi, không tin ông cứ lục soát
người của hắn!” Thằng tóc vàng hét lớn.
“Thật xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi phải tiến hành lục xét người của anh,
phiền anh hợp tác một chút!” Vài tên cảnh sát trẻ nhìn cấp trên một cái, sau
đó nói với Dương Minh.
“Tốt, không thành vấn đề, tôi cũng bị hắn làm phiền quá rồi, làm phiền mọi
người trả lại sự trong sạch cho tôi!” Dương Minh nói : “Nếu không có bóp tiền
của hắn, mời các người bắt hắn xin lỗi tôi!”
“Cái này… cảnh sát trẻ cảm thấy có chút khó xử, để bọn họ xin lỗi thì không có
vấn đề, nhưng để thằng tóc vàng xin lỗi thì quả thật không thuộc quyền của bọn
họ.
“Không thành vấn đề, nếu chỉ cần anh không ăn trộm, tôi sẽ xin lỗi!” Thằng tóc
vàng vội la lên.
“Thật sao?” Dương Minh liếc hắn.
“Thật, gọi anh bằng ông nội cũng được!”
Người cảnh sát trẻ nghe xong nhíu mày, bất quá, người khác nguyện ý làm cháu,
không liên quan đến hắn. Vì vậy bắt đầu kiểm tra trên người Dương Minh.
Vừa lúc lấy cái bóp tiền ra khỏi túi Dương Minh, thằng tóc vàng kinh hỉ la lên
: “Đây là bóp tiền của tôi! Đồng chí cảnh sát, hắn là tên ăn trộm, các người
mau bắt hắn!”
“Xảy ra chuyện gi?” Người cảnh sát trẻ tuổi hồ nghi nhìn Dương Minh, hắn vừa
thấy bộ dạng của người này, hết sức trầm ổn, không có chút khẩn trương của tội
phạm bị hiềm nghi. Cho nên cơ hồ không cho rằng hắn ăn trộm bóp tiền của thằng
tóc vàng, nhưng không ngờ lại lục thấy được cái bóp.
“Cái này là bóp của tôi, hắn lại nói là của hắn!” Dương Minh có chút buồn cười
nói : “Tôi có phải loại người tùy tiện lấy đồ của người khác rồi nói là đồ của
mình sao?”
“Vậy anh có chứng cớ gì chứng minh bóp tiền này là của anh không?” Hỏi thằng
tóc vàng.
“Của tôi thì là của tôi, sao anh lại không hỏi hắn có chứng cớ gi?” Thằng tóc
vàng cố y hỏi ngược lại.
“Hiện tại tôi đang hỏi anh, bóp tiền trong người của hắn, anh lại nói là của
anh, đương nhiên anh phải chứng minh!”
“Ồ, bên trong có hai ngàn ba trăm bốn mươi tám đồng, còn có một thẻ KTV!”
Thằng tóc vàng nói, đây là cái hắn xác định, bởi vì hắn có hai ngàn năm, hôm
qua mua một bộ quần áo hết một trăm năm mươi đồng, vừa rồi lại mua vé tàu hết
hai đồng, cho nên cộng lại hai ngàn ba trăm
bốn mươi tám đồng, còn cái thẻ KTV, mấy hôm trước đi ca hát được tặng miễn
phí.
“Anh nói, tiền trong túi anh là bao nhiêu?” Người cảnh sát trẻ sửng sốt, không
ngờ thằng kia thật sự có thể nói ra số tiền bên trong cùng đồ vật! Hắn cảm
thấy thằng tóc vàng không nói dối, dù sao những thứ này cũng phải mở ra kiểm
tra rõ ràng. Cho nên hắn bắt đầu hoài nghi Dương Minh, quay sang hỏi Dương
Minh một câu tương tự.
“Trong bóp tiền của tôi cũng là hai ngàn ba trăm bốn mươi tám đồng, còn có một
cái thẻ KTV!” Dương Minh thản nhiên trả lời.
“Anh… anh học theo tôi!” Thằng tóc vàng giận dữ nói : “Đồng chí cảnh sát, hắn
nói theo tôi, các người đừng tin tưởng hắn!”
“Cái này… cảnh sát trẻ sửng sốt, không biết nên nghe ai.
Người cảnh sát cấp trên đối với những việc này có kinh nghiệm hơn, vì vậy nói
với người cảnh sát trẻ: “Đầu tiên mở cái bóp ra xem, bên trong có thứ gì?”
Người cảnh sát trẻ gật đầu, mở bóp ra, bắt đầu đếm tiền.Chỉ lát sau, có kết
quả, làm cho hắn Thất vọng, bên trong quả nhiên có hai ngàn ba trăm bốn mươi
tám đồng, và một cái thẻ KTV!
“Cái này phải làm sao đây?” Người cảnh sát trẻ nhìn thoáng qua người kia.
“Mặc dù anh nói như vậy, nhưng anh nói sau anh ta, cho nên hiềm nghi của anh
rất lớn!” Người cảnh sát lớn tuổi nói với Dương Minh.
“Dựa vào cái gi mà hiềm nghi tôi? Bóp tiền vốn là của tôi, các người lại hỏi
hắn trước, rồi quay sang hiềm nghi tôi?” Dương Minh cố ý làm bộ mặt bất mãn.
“Nhưng hắn cũng nói đúng những thứ bên trong” Người cảnh sát trẻ nói.
“Chẳng lẽ hắn thấy sao? Hồi nãy tôi mua vé có mở ra một lần, chẳng lẽ hắn nhớ
được sao?” Dương Minh bắt đầu nói loạn lên.Nhưng hắn không sợ, hắn có thể bảo
vệ lời nói dối của mình.
“Cái gi?” Thằng tóc vàng giận dữ : “Thằng khốn nạn! Mày là kẻ lừa đảo!”
“Đừng kích động!” Người cảnh sát trẻ liếc nhìn thằng tóc vàng, sau đó nói với
Dương Minh : “Tất nhiên là như vậy, chuyện này cũng khó có thể xảy ra, nhưng
hai người cũng nên theo chúng tôi về trạm, về đấy rồi từ từ điều tra!”
“Được …” Thằng tóc vàng do dự một hồi, rồi gật đầu. Dù sao thì bóp tiền rõ
ràng của mình, còn phải sợ cái gì!
“Nhưng tôi còn chút việc!” Dương Minh nói.
Hai người cảnh sát nhìn nhau! Có vấn đề! Thường thì những tên móc túi không
muốn bị mang về thẩm vấn! Cho nên bọn họ càng nghi ngờ Dương Minh hơn!
“Không được, phải làm rõ chuyện này, phải cùng chúng tôi trở về!” Người cảnh
sát lớn tuổi nói.
“Cái này… đúng rồi!” Dương Minh đột nhiên giật mình, nói: “Tôi có thể chứng
minh tiền này là của tôi!”
“Hả?” Người cảnh sát lớn tuổi nói : “chứng minh như thế nào?”
“Trong bóp tiền có tờ mười đồng, trên đó có ghi vài chữ! Đó là lúc tôi mua đồ
uống của người bán hàng rong, người bán hàng thối lại cho tôi, vì lúc ấy tôi
thấy trêm tiền có chữ, cho nên muốn tìm người bán hàng đổi, nhưng hắn nói
không vấn đề, có thể dùng được!” Dương Minh nói.
“Cái gi?” Người cảnh sát mở bóp lấy tờ mười đồng ra, quả nhiên trên đo có ghi
chữ, liền hỏi : “Viết chữ gi? Anh nói xem?”
“Anh hỏi hắn thử xem hắn có biết chuyện này không?” Dương Minh chỉ thằng kia,
nói.
“Anh biết không?”Người cảnh sát lớn tuổi hỏi thằng kia.
“Tôi… tôi đương nhiên biết!” Thằng này làm ra vẻ thông minh nói : “Nhưng lần
này tôi không nói, nếu tôi nói, hắn sẽ nói theo tôi!”
“A, tốt lắm, chúng ta nói nhỏ cho hai vị cảnh sát nghe, thế nào?” Dương Minh
cười nói.
“Cái này …” Thằng này chần chờ, hắn căn bản không biết trên tiền ghi cái gì,
nhưng làm sao Dương Minh biết, chăng lẽ hắn thật sự muốn hù người?
“Tột, cứ như vậy đi!” Người cảnh sát lớn tuổi gật đầu, sau đó kéo Dương Minh
vào một góc, hỏi : “Anh nói đi?”
“Trên đó ghi là, Đại Bức ca, em yêu anh! Bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm, cho nên
mới nhớ kỹ như vậy!” Dương Minh giải thích.
Người cảnh sát lớn tuổi gật đầu, đi về chỗ cũ.
Còn thằng kia không biết có chữ gì trên tiền, ngây ngô nửa ngày cũng không nói
được, không còn cách nào, đành phải nói là không biết, vì chẳng ai nghiên cứu
trên tiên có ghi cái gì cả!
Nếu đổi lại bình thường, thì lời của thằng kia quả thật cũng có lý, nhưng mà
bây giờ, Dương
Minh đã nói ra chữ trên tờ tiền rất chính xác. Như vậy, hai người cảnh sát đã
rõ ràng.
“Đúng rồi, tôi còn biết thời gian hết hạn trên thẻ KTV nữa!” Dương Minh làm bộ
như nhớ đến cái gì đó: “Trên đó ghi là ngày mười sáu tháng bảy!”
Người cảnh sát lớn tuổi nhìn vao cái thẻ, không còn hoài nghi gì, đem cái bóp
trả lại cho Dương Minh, ngượng ngùng xin lỗi.
Dương Minh cười, cầm lấy cái bóp, sau đó nhìn thằng tóc vàng một cái : “Cháu,
kêu một tiếng ông nội đi!”
Giờ phút này, thằng kia cứ như người trong mộng, sao có thể như vậy! Không có
khả năng? Chẳng lẽ bóp tiền kia không phải của mình? Bản thân bị ảo tưởng?
Không đúng, rõ ràng là của mình! Nhưng mấy cái đó ngay cả mình cũng không
biết, làm sao hắn biết?
Dương Minh xuống xe, thằng kia thì thảm rồi, bị hai người cảnh sát bắt về thẩm
vấn.
Thằng này, bất đắc dĩ thừa nhận, vu oan cho Dương Minh ăn trộm tiền, bởi vì
Dương Minh giành chỗ ngồi với hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng, muốn trả
thù!
Cũng không phải chuyện gì to tát, và hắn nhận sai, cho nên bị cảnh cáo rồi thả
ra.
Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, chuyện hôm nay rất quái dị. Chẳng qua, lần
hai hắn gặp Dương Minh, càng có chuyện quái dị hơn, nhưng mà, cái đó thì để
sau.