Khoan nói đến Lam Lăng, mà vấn đề của Tâm Cổ, dù không có, Trần Mộng Nghiên sẽ
tiếp nhận Lam Lăng sao? Lam Lăng sẽ tiếp nhận Trần Mộng Nghiên sao? Phải chăng
như tiểu thuyết trên mạng là sẽ có một cái đại đồng miên sao? Cùng làm một
cái… ặc, rõ ràng là không được, ai lại chịu chia sẽ chồng mình với người khác!
Sáng hôm sau, Dương Minh đi thăm Phương Thiên, mang cho lão một ít đặc sản Vân
Nam, Dương Minh cảm thấy lão không con không cháu, lại bị vợ phản bội, vô cùng
đáng thương.
Nhà của Phương Thiên hắn chỉ ghé qua một lần, nhưng trí nhớ rất tốt, nên có
thể mò ra được.
Mở cửa, Phương Thiên thấy Dương Minh, hết sức nhiệt tình chào đón hắn: “Sao
hôm nay lại rãnh rỗi đến thăm lão già này vậy?”
“Phương đại gia, cháu vừa từ Vân Nam về, mang theo cho ngài ít đặc sản.” Dương
Minh cười, đặt cái túi vào phòng.
“Mang chi vậy, lão già ta có ăn được đâu” Phương Thiên cười lắc đầu: “Chỉ cần
con nhớ đến ta là được, cám ơn con nhiều, tiểu tử.”
“Phương đại gia, ngài không có con cái, con cũng không có việc gì, liền đến
thăm ngài!” bản chất của Dương Minh không phải là xấu, ngược lại, hắn là một
người rất hiền lành châm thật vô cùng, năm đó đi làm côn đồ, cũng vì chuyện
của Tô Nhã nên tự bạo khí, xét đến cho cùng, hắn vẫn không thích cuộc sống đó.
“Ha ha, cảm tình tốt, như vậy sau này rãnh rỗi cứ ghé chơi!” Phương Thiên nói:
“Về phần quà cáp thì không cần mua, lão già ta còn chút tiền dưỡng lão, com
cũng chưa kiếm ra tiền mà.”
“Vậy được, lần sau con chỉ đến thăm ngài!” Dương Minh cũng không từ chối. Mặc
dù bản thân đã thành đại gia, nhưng ngay bây giờ vẫn còn chưa phải.
“Dương Minh, con…” Phương Thiên do dự một chút, rồi nói: “Nhìn thấy những
người Bạo Tam Lập như thế nào?”
Phương Thiên bừa rồi do dự, bởi vì lão cũng không hiểu rõ con người Dương
Minh, chỉ cảm thấy phẩm chất rất tốt, cho nên, cuối cùng không nói ra những
lời muốn nói.
“Bạo Tam Lập? Bọn họ được thả rồi sao?” Dương Minh có chút kinh ngạc, lúc còn
ở trại, đã có quan hệ tốt với Bạo Tam Lập, nếu hắn đã ra cũng nên đi thăm hắn.
“Ừ, sau khi con ra không bao lâu, thì bọn người Bạo Tam Lập cũng được thả ra,
vì đây là lỗi của hai bên, cho nên bắt bọn Bạo Tam Lập bồi thường một chút
tiền, không có hình phạt.” Phương Thiên mặc dù nhìn đã già, nhưng khi nói ra,
lời lẽ rất rõ ràng. Rất khó tưởng tượng lão chính là lão già ca hát suốt đêm
trong trại.
“Ha ha, thật là tốt, vừa nghĩ đến bọn họ!” Dương Minh cười nói: “Đúng rồi,
Phương đại gia, tài sản trước kia có trả lại cho ngài không?”
“Tài sản trước kia? Ha ha, đều được sung công!” Phương Thiên cười ha hả.
“Ngài vô tội được phóng thích, nhưng vậy tài sản cá nhân trước kia phải trả
lại cho ngài chứ? Ngài cũng nên đòi lại!” Dương Minh đề nghị.
“Trả lại cho ta? Quên đi, dù sao cũng không trách ta lúc ấy tri nhân tri diện
bất tri tâm, đem đống tài sản đó chuyển cho người đàn bà kia. Con nói người ta
có trả lại không?”
Dương Minh nghe xong cũng gật đầu nói: “Cũng đúng, quên đi, không nghĩ nữa.”
“Đúng vậy, ta bây giờ cũng không cần nghĩ nữa, quốc gia cho ta một chút bổ
trợ, cũng đủ để ta dưỡng già!” Phương Thiên cười nói.
Lúc này, điện thoại của Dương Minh vang lên, lấy ra nhìn, là Trương Tân gọi,
Dương Minh xin lỗi Phương Thiên, rồi tiếp điện thoại: “Tìm tao làm gì?”
“Dương Minh, mày đang ở đâu? Không phải nói hôm nay đến nhà tao sao, mấy hòn
đá ở vân Nam đến rồi, bọn mình đến công ty của ba tao đi!” Trương Tân nói.
“Được rồi, tao biết. Bây giờ tao đang ở nhà một lão bằng hữu, một lát nữa tao
qua.” Dương Minh mới nhớ ra, ngày hôm qua đã hẹn như thế.
“Tốt, tao chờ mày, đến nhanh một chút!” Trương Tân cúp điện thoại.
“Bằng hữu tìm con? Vậy đi mau đi!” tiếng vang trong điện thoại cỉa Dương Minh
rất to, nên Phương Thiên có thể nghe thấy Dương Minh nói chuyện.
“Ha ha, là một người bạn tốt.” Dương Minh gật đầu nói.
“Con đi Vân Nam cược thạch?” Phương Thiên đột nhiên hỏi.
“Dạ, chỉ chơi chơi thôi!” Dương Minh gật đầu.
“Con phải cẩn thận một chút, gần đây mọi người bắt đầu chú ý chằm chằm vào
cược thạch… thôi, con đừng làm loạn, người khác cũng không để ý.”
Phương Thiên tự nhủ.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Dương Minh lập tức hỏi: “Phương đại gia,
ngài có ý gì? Có người nhìn chằm chằm, rôt cuộc có ý gì?”
“Không có gì, nghe nói có vài người chuyên môn đi cướp của những người cược
thạch, trong tay con cũng không có hàng, không cần lo lắng” Phương Thiên chỉ
cười nói một câu có lệ, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Nhưng Dương Minh chó chút nghi hoặc, Phương Thiên sao lại nhắc đến việc này
với mình? Phải biết rằng, bản thân mình cũng vừa mất một khối phỉ thúy a!
Chẳng lẻ Phương Thiên là Tri Tình Nhân?
Nhưng suy nghĩ này lập tức bị bác bỏ, Phương Thiên vừa mới ra tù, lại chỉ ngồi
ngây ngốc tại nhà, sao lạo biết được chuyện gì, chẳng lẽ trong TV có nhắc đến
việc này?
Dương Minh cũng không tiếp tục hỏi, cáo biệt Phương Thiên, ra cửa.
Nhà Phương Thiên ở khu xóm nhỏ, còn nhà Trương Tân lại ở khu trung tâm thành
phố, trong này cũng không có xe bus, chỉ có tàu điện ngầm. Dương Minh đành mua
1 vé tàu điện ngầm rồi đứng đợi.
Tàu điện ngầm so với xe bus thì đúng giờ hơn, không bao lâu lại có một chuyến.
Khi Dương Minh bước lên tàu điện, trên đó cũng không nhiều người lắm, nhưng
cũng không có chổ ngồi, vài người phải đứng.
Dương Minh tìm một cái tay vịn dễ chịu, rồi đứng tựa vào. Rất nhanh, tàu điện
đến trạm tiếp theo, phía trước Dương Minh có một học sinh muốn xuống xe.
Dương Minh thấy vậy, lập tức chuẩn bị ngồi xuống, dù sao nơi này đến nhà
Trương Tân cũng phải nữa giờ, mặc dù thể lực của hắn rất tốt, nhưng không ai
muốn làm thằng ngu.
Nhưng mà, cách đó không xa, cũng có một cô gái mang theo một đống đồ nhìn thấy
chổ ngồi đó. Cơ hồ đồng thời đi đến cùng Dương Minh, nếu đổi lại là một thằng
đàn ông hay là một thằng biến thái, Dương Minh sẽ không khách khí lấy tay đẩy
ra, rồi ngồi xuống.
Dương Minh không phải là một người biết thương cảm, hắn đã sống trong 1 cái xã
hội tàn khốc 4 năm rồi. Nhưng không giống với bây giờ, hiện tại cô gái trước
mắt hắn rất đẹp. Thoạt nhìn có vẻ rất trầm tĩnh, nhìn kĩ lại thấy được sự uể
oải trên mặt.
Loại con gái này, dễ dàng làm cho người ta thấy thương xót, không tự kìm hãm
được sự thương tiếc, trân trọng nàng.
Cực phẩm mỹ nữ bên cạnh Dương Minh cũng không ít, linh khí Lam Lăng, hướng khí
Trần Mộng Nghiên, tế khí Triệu Oánh, cơ hồ không nhìn thấy trên người con gái
này. Chỉ thấy trên người nàng sự bất đắc dĩ từ cuộc sống, nhưng không thất
vọng, mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn rất kiên cường.
“Cô…ngồi đi…” Dương Minh nhìn thấy cô gái nói. Bất quá, người con gái này nhìn
sao có vẻ quen mắt? trước kia đã từng gặp qua? Nhưng trong ấn tượng của Dương
Minh, hẳn là không có cực phẩm mỹ nữ như vậy!
Lâm Chỉ Vận nhìn rõ người con trai trước mặt mình, khẽ kinh ngạc, mặt cười lập
tức đỏ ửng, sao lại là hắn? Tự nhiên lại gặp hắn! Lâm Chỉ Vận cực kì khẩn
trương. Bất quá xem bộ dáng của Dương Minh, tựa hồ không nhận ra mình. Lâm Chỉ
Vận thở dài, nhưng không hiểu sao trong lòng mơ hồ có chút mất mác.
Thật ra cũng khó trách Dương Minh không nhận ra nàng, ngày đó trên đường nàng
‘bán đồ’ cho hắn, đèn đường thì mờ, mà Dương Minh lại không thấy rõ, hơn nữa
Dương Minh lại không giữ liên lạc gì cả.
“Trạm tới là tôi xuống rồi, đứng cũng được!” Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng.
“Cô ngồi đi, tôi đang rèn luyện thân thể, ngồi xuống sẽ không có hiệu quả!”
Dương Minh vừa nói, cố ý giơ giơ khuỷu tay, lộ cơ bắp trên tay.
“Ha ha, cảm ơn…” Lâm Chỉ Vận không nhịn được cười, người con trai này còn hài
hước như vậy.
Nhìn thấy Lâm Chỉ Vận cười, Dương Minh đột nhiên ngây ngốc vốn dĩ khuôn mặt
tinh xảo tuyệt luân của nàng đã làm cho Dương Minh có chút rung động, nhưng
không ngờ, nụ cười của nàng lại đẹp như vậy. Thật sự như nụ cười Tây Thi, làm
điên đảo chúng sinh.
“Ha…hả…” Ngay lúc này, tàu điện dừng. Dương Minh còn đang làm dáng, 2 tay
không vịn cái gì hết, theo quán tính của tàu, làm cho hắn ngã về phía trước,
mà trước mặt Dương Minh, chính là Lâm Chỉ Vận vừa ngồi xuống.
“Bịch” một tiếng, Dương Minh ngã xuống người Lâm Chỉ Vận, đầu trực tiếp dựa
vào ngực nàng…