“Thực ra chú Trương cũng đã nói. Chọn đá phần lớn hoàn toàn dựa vào cảm giác
và kinh nghiệm nghề nghiệp. Ngọc tốt và ngọc xấu từ bề ngoài căn bản không thể
nào phân biệt được. Nếu như thật sự có ai từ bên ngoài phân biệt được ngọc tốt
ngọc xấu ở bên trong, như vậy còn có ai bán đá chứ. Trực tiếp lấy phỉ thúy ra
có hơn không. Người khai thác quặng cũng không thể nào nhận xét một cách chính
xác chứ đừng nói là người chọn ngọc. Cho nên tao cảm thấy trong đống ngọc mà
mọi người đã chọn kiểu gì cũng còn sót lại” Dương Minh giải thích: “Hầu hết
mọi người đều cho rằng bên trong khó có thể có ngọc tốt. Nhưng chưa chắc trong
đó không có ngọc tốt”
“Tao hiểu rồi” Trương Tân gật đầu: “Ý của mày là không bị chọn và bị chọn, tỷ
lệ xuất hiện ngọc là tương đương nhau”
“Gần như vậy” Dương Minh phải nói như vậy. Hắn không thể nào nói với Trương
Tân là mình nhìn ra viên phỉ thúy trong hòn đá được.
“Đúng thế. Dương Minh nói đúng” Trương Giải Phóng không ngờ cũng gật đầu:
“Chẳng qua chú vẫn cảm thấy Dương Minh cháu rất may mắn”
“Ha ha, may mắn, may mắn mà thôi ạ” Dương Minh nói: “Lúc ấy khi cháu cầm tảng
đá này như có người muốn cháu làm như vậy. Không nghĩ tới thật đúng là nhặt
được bảo bối. Ông chủ Ngô nếu biết cháu lấy không một viên phỉ thúy, không đau
lòng chết mới lạ”
“Vậy thì không phải, cùng lắm hâm một một chút mà thôi. Muốn kinh doanh lâu
dài không thể nào vì chút lợi nhỏ nhất thời mà hủy đi danh dự của mình. Đương
nhiên, của cháu không phải là chút lợi nhỏ. Chẳng qua Ngô Phát Tài sẽ không
như vậy, vì như thế sẽ làm mất hết danh tiếng của anh ta” Trương Giải Phóng
lắc đầu: “Nhất là buôn bán đá ngọc thế này. Nếu như để cho khách biết Ngô Phát
Tài khi thấy có người mở ra được phỉ thúy mà đổi ý. Như vậy anh ta sao có thể
kinh doanh đá được nữa”
Dương Minh nghe xong cũng hiểu lời Trương Giải Phóng nói là có lý, nên không
để ý đến.
Viên đá có khối phỉ thúy vốn được Dương Minh để ở trên mặt bàn. Nhưng bây giờ
Trương Giải Phóng biết đây là khối phỉ thúy sẽ không thể nào cho Dương Minh để
tùy tiện như vậy. Lòng hại người không thể có, nhưng phòng người thì không thể
không có. Ai có thể đảm bảo khách sạn này an toàn một trăm phần trăm. Nhân
viên phục vụ đều là làm tạm thời, ai có thể đảm bảo bọn họ không thấy trộm
chứ?
Ở đây mọi người ít nhiều đều biết về phỉ thúy. Mấy chục vạn tùy tiện để trong
phòng, không làm người khác động tâm mới là lạ.
Cho nên Trương Giải Phóng trực tiếp cho khối phỉ thúy vào túi, bỏ vào trong
cặp số của mình, cất đi.
Đến tối, Dương Minh dùng điện thoại mới mua gọi về nhà một cuộc. Đi đã được ba
ngày, Dương Minh còn chưa liên lạc cho bố mẹ, hắn sợ bố mẹ lo lắng.
Quả nhiên Dương Mẫu nhận điện thoại nghe ra giọng của Dương Minh, rất lo lắng
hỏi thăm: “Đại Minh, sao rồi con. Ở đó ăn uống có quen không? Có bị bệnh không
con?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con vẫn tốt, ở trong khách sạn ba sao. Toilet còn hiện đại
hơn nhà mình đó ạ” Dương Minh an ủi: “Ăn ngon, ngủ ngon, ở đây rất nhiều món
đặc sản chỉ là không thể mang về cho mẹ và bố nếm thử”
“Mang gì mà mang. Mẹ lớn tuổi như vậy có gì chưa ăn chứ” Dương Mẫu mặc dù nói
như vậy nhưng trong lòng rất cao hứng. con trai có lòng như vậy là được rồi.
“Ha ha, con xem một chút xem có gì không. Lúc về sẽ mang cho bố mẹ” Dương Minh
cười nói: “Bố với mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”
“Bố mẹ vẫn tốt. À đúng, Đại Minh, bạn học của con mới gọi điện đến nhà tìm
con” Dương Mẫu nói.
“Bạn học? Là ai ạ?” Dương Minh hô hấp trở nên dồn dập. Hắn mơ hồ cảm giác được
điện thoại nên là Trần Mộng Nghiên.
Quả nhiên Dương Mẫu nói: “Là Trần Mộng Nghiên, bảo lúc nào về thì con gọi điện
cho cô bé đó”
“….” Dương Minh nhìn về phía toilet, Lam Lăng đang tắm rửa, không khỏi thở
dài nói: “Con biết”
“Ừm, đó là một cô gái tốt, chờ con về thì mời nó đến nhà ta chơi đi. Để bố mẹ
gặp mặt” Dương Minh đã thi đại học xong. Dương Mẫu cũng không ngăn cản Dương
Minh yêu đương.
“Chuyện này nói sau đi mẹ. Người ta con gái sao có thể tùy tiện đến nhà người
khác chơi chứ” Dương Mẫu có chút buồn phiền nói.
“Sao không thể chứ. Mẹ đã nói với Trần Mộng Nghiên, bảo nó đến nhà mình chơi.
Nó cũng đã đồng ý rồi” Dương Mẫu hiển nhiên rất hài lòng với Trần Mộng Nghiên,
cho nên muốn tác hợp cho nàng và Dương Minh.
“Mẹ, mẹ nói gì… thôi, chuyện này chờ con về rồi nói tiếp” Dương Minh có chút
bất đắc dĩ. Nếu như là mấy hôm trước, Dương Minh rất cao hứng. Nhưng bây giờ?
Dương Minh thấy mình không biết nên đối mặt với Trần Mộng Nghiên như thế nào?
Có cả hai là lý tưởng của hắn. Nhưng sự thật lại không thể như vậy. Dập điện
thoại, Dương Minh lắc đầu cười khổ, rơi vào suy nghĩ.
“Dương Minh, anh đang nghĩ gì thế?” Lam Lăng ôm lấy Dương Minh từ phía sau.
Hai vú mềm mại áp vào lưng Dương Minh. Nàng không mặc quần áo.
Dương Minh cố cười, khẽ đẩy Lam Lăng ra: “Trên người anh toàn mồ hôi. Em vừa
tắm xong, không sợ bẩn sao?”
“Không có gì. Em thích mùi trên người anh” Lam Lăng không hề phát hiện ra nỗi
buồn phiền của Dương Minh.
“Anh đi tắm đây” Dương Minh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Lam Lăng nhìn theo Dương Minh, khẽ thở dài. Vừa nãy nàng thực ra cũng đại khái
nghe ra nội dung cuộc điện thoại của Dương Minh, chẳng qua chỉ giả vờ không
thấy gì mà thôi.
Lam Lăng khi biết Dương Minh, thân phận của nàng không ra gì mấy. Nhưng không
ra gì thì sao, Lam Lăng cũng là một cô gái, cũng có ghen ghét. Không thể vì
lần đầu tiên của mình là bán cho Dương Minh mà buông tha quyền lợi được thích
Dương Minh.
Bởi vì nghĩ đến Trần Mộng Nghiên nên cả đêm đó Dương Minh chỉ ôm Lam Lăng mà
ngủ, không làm chuyện gì khác. Lam Lăng cũng rất ngoan ngoãn, không khiêu
khích Dương Minh.
Ngày hôm sau cũng không có gì đặc biệt. Dương Minh và Lam Lăng ngủ đến sáng rõ
mới dậy. Dương Minh vốn định đi đến phòng đánh thức Trương Tân. Nhưng không
ngờ rằng người này cũng đã dậy, đang đánh răng rửa mặt.
“Dương Minh, sau khi vào đại học, mày là chuyên gia đi học muộn” Trương Tân
miệng đầy bọt nói.
“Được, tao nếu là chuyên gia học muộn, mày là chuyên gia trốn học” Dương Minh
cười nói: “Tao còn phải kiếm tiền cưới vợ nữa chứ”
“Mày còn cưới vợ gì chứ. Trần Mộng Nghiên không phải là chị dâu sao…” Trương
Tân mới nói được một nửa lập tức cảm thấy không đúng. Bên cạnh Dương Minh còn
có Lam Lăng. Vì thế xấu hổ nói: “Mày có Lam Lăng còn lo tiền gì chứ”
Lam Lăng giả vờ không nghe thấy, vẻ mặt vẫn rất đáng yêu. Chỉ là vừa nãy nàng
khẽ cắn môi mà thôi.
Dương Minh cười ha hả, không tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa: “Chú Trương
đâu? Hôm nay có gì không?”
“ Bố tao? Không biết, tao vừa dậy, lát nữa gọi cho ông ấy. Đương nhiên nếu như
nằm mãi được trên giường thì tốt. Hôm qua tao đang suy nghĩ có phải để bố tao
mua một chiếc BMW không?’ Trương Tân cười trộm nói.
“Chuyện này không thể nói được. Có lẽ mày nói phá ra mày cũng không được lợi
gì. Ba mày nhiều nhất chỉ bị mẹ mày mắng cho một chận, quỳ xuống xin tha là
xong. Nhưng hậu quả của mày, có lẽ mày cũng nghĩ ra” Dương Minh nói.
Trương Tân cười hắc hắc. Hắn cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Bắt gian lão Tử,
hắn không có cái gan đó.
Chờ Trương Tân rửa mặt xong, ba người đi tới trước cửa phòng Trương Giải
Phóng. Gõ cửa, Trương Giải Phóng vẫn còn buồn ngủ ra mở cửa: “Trương Tân à, có
chuyện gì thế?”
“Bố, bố vẫn còn chưa tỉnh ngủ?” Trương Tân nhìn điệu bộ của ông già, lập tức
biết bố đã bị mình đánh thức.
“Ừm, tối qua không ngủ ngon mấy. Bọn con đi chơi đi, bố ngủ thêm lát nữa”
Trương Giải Phóng nói.
“Bố, hôm qua bố ngủ sớm lắm mà. Bây giờ sắp mười giờ rồi sao bố còn như vậy?”
Trương Tân có chút kỳ quái, chẳng qua trong nháy mắt đã có vẻ mặt mập mờ:
“Chẳng lẽ…”
“Thằng nhóc này đừng nói lung tung. Bố suy nghĩ chuyện làm ăn mà?” Trương Giải
Phóng không nhịn được phất phất tay: “Bố đang buồn ngủ muốn chết. Lát nữa dậy
sẽ gọi điện cho con”
Vừa nói, Trương Giải Phóng đã muốn đóng cửa. Đột nhiên trong phòng truyền ra
một giọng nữ: “Ông chủ, là ai thế. Sớm như vậy không cho người ta ngủ…”
“?” Trương Tân và Dương Minh nhìn nhau, vừa nói đã linh nghiệm như vậy sao?
Trương Giải Phóng xấu hổ nói: “Quên không tắt TV. Bố đi tắt, mấy đứa mau đi
chơi đi”
“Bố, con…” Trương Tân định nói gì đó nhưng Trương Giải Phóng đã chặn lại.
“Đừng làm phiền bố nếu không xe bốc hơi đó” Trương Giải Phóng vừa nói đã đóng
cửa lại.