Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 113: Giá trị của ngọc – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 113: Giá trị của ngọc

“Như vậy sim Thần Châu đi, không phải đăng ký, không phải trả phí ngày, khuyến
mại lớn” Nhân viên bán hàng giới thiệu: “Gọi điện thoại hai xu, nhận điện miễn
phí”

“Được, sim này đi” Dương Minh gật đầu, cảm thấy cũng có lãi.

“Giá số ba mươi, giá sim một trăm, tổng cộng một trăm ba mươi đồng” Nhân viên
bán hàng nói: “Nơi này là có các số, em chọn đi. Chỉ cần các số không quá đẹp
là được. Nhưng các số tứ quý… thì phải trả thêm tiền. Chẳng qua nếu như bọn
em dùng tạm thời, căn bản không cần”

Dương Minh tùy tiện mở ra nhìn, lấy hai số có đuôi 3401 và 3402. sau khi thử
gọi một chút, Dương Minh lập tức trả tiền.

Bởi vì hắn không cần hóa đơn nên chỉ trả tiền là xong.

Dương Minh bỏ thẻ bảo hành và mấy phụ kiện vào trong túi của Lam Lăng, còn mấy
thứ như vỏ hộp thì ném đi. Mặc dù nói có mấy thứ đó sau này khi bán điện thoại
sẽ được giá cao hơn. Nhưng hai chiếc chỉ có hai trăm đồng, Dương Minh không
mong bán được bao nhiêu.

Sau khi ra khỏi cửa, Dương Minh gọi điện cho Trương Tân.

“Alo, ai đó?” Trương Tân nhìn số lạ, hỏi.

“Chào anh, đây là tập đoàn Đại Tân Hongkong, số của anh trúng giải nhì….”
Dương Minh nghiêm trang nói.

“Cút. Lão tử không tin. Mày còn dám gọi nữa tao sẽ gọi cảnh sát? A, Dương
Minh?” Trương Tân đột nhiên cảm giác được giọng của người này rất quen: “Mẹ
nó, ra là mày”

“ha ha, không ngờ mày lại phản ứng mạnh như vậy. Chẳng lẽ mày đã bị lừa?”
Dương Minh cười nói.

“Thằng ngu mới bị lừa” Trương Tân nói: “Từ sau khi tao có điện thoại di động,
đã có không ít hơn mười người gọi điện thoại lừa tao”

“Đây là số di động của tao. Tao vừa mua xong. Có việc gì thì mày gọi điện cho
tao” Dương Minh nói.

“Được, mày đang ở đâu?” Trương Tân hỏi.

“Tao đang chuẩn bị đến hiệu sách” Dương Minh nói: “Sao, có việc gì à?”

“Không có, bọn mày đi đi. Lát nữa tao ngủ một giấc. Không có việc gì thì đừng
gọi điện cho tao” Trương Tân phân phó.

Cúp điện thoại, Dương Minh hỏi Lam Lăng: “Em biết gần đây có hiệu sách nào
không?”

“Anh muốn mua sách?” Lam Lăng hơi ngẩn người, đi du lịch sao còn đi mua sách.

“Ừm, mua vài quyển về ngọc thạch” Dương Minh không giấu diếm Lam Lăng.

“thì ra là như vậy” Lam Lăng gật đầu: “Ở phố Cửa Nam có một hiệu sách Tân Hoa.
Được rồi, anh còn không nói cho em biết trưa nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc nãy về khách sạn bận với anh nên em quên không hỏi”

“Ai bảo đầu óc em đen tối. Tiểu dục nữ” Dương Minh vỗ vỗ mông Lam Lăng, nói.

“Em chỉ nghĩ mà thôi, anh không muốn thì em cũng chẳng làm gì được. Anh nếu
không cứng lên, em dù mệt chết cũng không thể làm gì được” Lam Lăng nhỏ giọng
nói vào tai Dương Minh.

Mẹ chứ. Đây không phải là dụ dỗ người sao. Dương Minh cảm thấy của mình lại
cứng lên.

Lam Lăng rất dễ dàng phát hiện ra phản ứng của Dương Minh, khẽ liếc nhìn phía
dưới của hắn một chút: “Anh xem đó, không biết đầu ai tối hơn ai đâu. Trên
đường còn nghĩ lung tung”

“Xem tối nay anh trừng phạt em như thế nào” Dương Minh hung hăng trừng mắt
nhìn Lam Lăng một cái.

“Hoanh nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh” Lam Lăng vừa đi vừa nhảy
như đứa trẻ, ra vẻ rất cao hứng.

Dương Minh không biết làm gì, đành phải đổi đề tài: “Buổi trưa nay có chuyện
gì?”

“Trưa nay lúc anh đánh cuộc, anh sao biết hòn đá nào là ngọc thật, là ngọc tốt
chứ? Anh lần đầu tiên tiếp xúc với ngọc mà?” Lam Lăng kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ
anh cũng có trực giác như em?”

“Thật ra không có, con người của anh dường như luôn may mắn” Dương Minh còn
chưa quyết định có nên nói năng lực của mình cho Lam Lăng biết hay không. Dù
sao đây không phải chuyện nhỏ.

“Không nói cho em à” Lam Lăng chu miệng, ra vẻ mất hứng.

“Không phải không nói cho em, mà anh có chút đặc thù, không dễ hình dung”
Dương Minh lấy cớ cho mình. Chuyện xảy ra trên người hắn quả thực rất quỷ dị,
nhưng cũng không thể nào hình dung được.

“Được” Lam Lăng lúc này mới buông tha cho Dương Minh. Chẳng qua nàng cũng
không để ở trong lòng, truyện lập tức được quên đi.

Bởi vì vị trí địa lý ở nơi đây, hiệu sách Tân Hoa có rất nhiều sách về ngọc
thạch. Ngọc ở đây như một loại văn hóa. Là người nơi đây, nếu như một ít ngọc
cũng không biết vậy thật đáng xấu hổ.

Theo chỉ dẫn, Dương Minh và Lam Lăng rất dễ dàng tìm được quầy chuyên đặt sách
về ngọc thạch. ở đây còn có mấy người độc giả. Trong đó có mấy người như nhà
khoa học, khoảng năm mươi tuổi.

Nhìn khắp nơi là sách, Dương Minh có chút đau đầu. Lúc trước hắn mua sách dạy
môi ngữ cũng có cảm giác này. Bây giờ đời sống người dân nâng cao, văn hóa
tinh thần càng phong phú. Như vậy các sản phẩm văn hóa cũng nhiều lên.

Nếu các truyện tiểu thuyết có thể thổi phồng, viễn tưởng thì không sao. Nhưng
các sách về tri thức, mày nếu như viết loạn dễ bị ăn trứng thối.

Mà bây giờ, sách chuyên nghiệp như vậy có không ít. Nếu như chỉ đơn thuần xem
để biết thì không sao. Nhưng lại không thể học hỏi được gì. Không thể nào phân
biệt được ngọc tốt hay ngọc giả…

Dương Minh tiện tay giở mấy quyển sách, có chút khó hiểu. Thật sự mỗi người
một quan điểm. Từng tác giả có những nhận thức về ngọc đều khác nhau. Có thể
nói rất nhiều loại, sách này xem thế nào đây.

Lam Lăng nhận ngọc hoàn toàn là dựa vào cảm giác, kiến thức về ngọc cũng là
mít đặc, không biết gì.

“Sao vậy, cậu nhóc. Sao lại nhăn mày nhăn mặt thế?” Lão già nhìn như nhà khoa
học đứng bên cạnh Dương Minh đột nhiên mở miệng hỏi.

“Lão tiên sinh, cháu muốn nghiên cứu một chút kiến thức về ngọc. Nhưng không
biết nên bắt đầu xem từ đâu” Dương Minh nhìn quyển sách mà hắn tìm một lúc mới
cầm lên, có y nghĩ thử, hỏi: “nhưng cháu phát hiện rất nhiều sách có quan điểm
khác nhau, không biết nên xem cái nào cho tốt”

“Ha ha, thì ra là như vậy” Lão tiên sinh cười nói: “Cái này không việc gì mà
phải đau đầu. Các quyển sách mà cháu nói đều là các sách bình thường. loại
sách này có rất nhiều. Rất nhiều người có ánh mắt khác nhau, nên viết ra tự
nhiên khác nhau”

“Nhưng giá trị của ngọc, cuối cùng không phải mấy nhà này đều nói ra sao ạ?”
Dương Minh khó hiểu nói.

“Không hẳn là như vậy. Ở một trình độ nhất định, theo như lời của bọn họ quả
thật có thể tham khảo để xác định giá trị của ngọc, nhưng không hoàn toàn như
vậy” Vừa nói, lão tiên sinh lấy một quyển sách trên giá sách xuống, mở một tờ
trong đó ra, chỉ vào bức ảnh trên đó nói: “Ví dụ như hai vòng ngọc này. Cháu
nhìn kỹ xem, tài liệu của hai vòng ngọc này đều tương đương nhau. Cháu nhìn
báo cáo về các tính chất của nó”

Dương Minh nhìn thoáng qua. Quả nhiên là như thế, tính chất của hai chiếc vòng
gần như hoàn toàn giống nhau. Nhưng giá trị trên quyển sách lại chênh lệch
nhau đến hai trăm vạn.

“Thấy chưa? Biết tại sao một chiếc vòng lại đắt mà một chiếc lại rẻ mạt
không?” lão tiên sinh hỏi.

Dương Minh lắc đầu, hắn đâu biết được chứ. Nếu hắn biết đã không phải đau đầu
như vậy.

“Ha ha, cậu nhóc. Tính chất của ngọc tất nhiên cũng quan trọng. nhưng người
điêu khắc ra nó càng quan trọng hơn. Hai chiếc vòng này do hai thợ thủ công
làm ra. Cậu nhìn kỹ xem, chiếc vòng đắt tiền được điêu khắc rất tinh tế, mà
chiếc kia rất thô sơ” Lão tiên sinh giải thích.

“Ồ, thì ra là vậy” Dương Minh lập tức hiểu ra. Vừa nãy mình chỉ chú ý đến sự
khác nhau giữa tính chất của hai loại ngọc, không nhìn đến điêu khắc của nó:
“Khó trách tại sao cùng một loại ngọc mà giá cả lại chênh lệch nhiều như vậy”

“Đúng vậy, chiếc vòng này có lẽ là do một người mới làm ra. Không chút khách
khí, khối ngọc này thằng đó đã phá hỏng” Lão tiên sinh tiếc rẻ nói.

“Cháu đã hiểu” Dương Minh gật đầu: “Lão tiên sinh, chú cảm thấy cháu bắt đầu
học thì nên coi sách gì?”

“Cháu nếu có hứng thú với ngọc, có thể bắt đầu học từ chất của ngọc. Ví dụ như
quyển sách này, rất phù hợp với cháu” Lão tiên sinh lấy ra một quyển sách khá
cũ trong giá sách đưa cho Dương Minh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.