Ngận Thuần Ngận Ái Muội – Chương 112: Lam Lăng có bí mật – Botruyen

Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Chương 112: Lam Lăng có bí mật

“Gì vậy?” Lam Lăng kỳ quái cầm hai thứ đó lên tay, nghiên cứu.

Dương Minh nhìn thoáng qua không khỏi toát mồ hôi. Thì ra là hai cái…. Mẹ
nó, Dương Minh lập tức nhớ lại ánh mắt của nhân viên phục vụ, có lẽ là do
người kia sợ rằng một cái không đủ dùng. Ông mày có háo sắc như vậy không?

Chẳng qua chuyện này không thể trách nhân viên phục vụ. Hắn nhìn thấy Dương
Minh và Lam Lăng còn trẻ như vậy, tự nhiên cho rằng người trẻ tuổi có nhu cầu
mãnh liệt. Cho nên mới bỏ lại hai cái.

“A?” sau khi Lam Lăng xem rõ ràng cách sử dụng của thứ đó, thét lên một tiếng
kinh hãi: “Anh à, thứ này nói có thể gia tăng khoái cảm, hay là chúng ta thử
xem?”

Dương Minh chưa sử dụng ra, không biết đeo vào có cảm giác gì, vì vậy gật đầu
nói: “Được, tối nay”

“Không, ngay bây giờ” Lam Lăng nũng nịu nói.

“Nhưng bây giờ là ban ngày, Trương Tân còn đang ở trong phòng chờ chúng ta”
Dương Minh có chút khó xử, chẳng qua hắn cũng bị Lam Lăng khơi dậy dục vọng.
không được, cô bé này quá hấp dẫn, lời nói có thể làm cho mình xúc động.

Lam Lăng nghe Dương Minh nói, vội vàng chạy ra cửa sổ kém rèm lại, sau đó nhảy
lên giường. Quỳ gối lên giường, ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp nhìn Dương Minh:
“Bây giờ tối rồi chứ?”

Tư thế đó… Dương Minh rốt cuộc không chịu nổi….

“Em lại muốn đái….”

“Đừng gấp….”

“….”

“Mẹ nó, không phải em muốn sao? Lại chuẩn bị làm….”

“Không được….”

………………

Trương Tân đúng là không hề sốt ruột, người này đang cầm búa gõ gõ hai viên đá
của mình.

Dương Minh và Lam Lăng tắm qua, thay quần áo rồi mới đi tới phòng Trương Tân.

“Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong sao?” Trương Tân ngẩng đầu hỏi.

“Nhanh” Dương Minh và Lam Lăng liếc mắt nhìn nhau. Hai người đã điên cuồng cả
nửa tiếng.

Xem ra, Trương Tân đã hoàn toàn vùi đầu vào việc mài đá.

“Đi ra ngoài dạo chứ?” Dương Minh đề nghị.

“Hai đứa đi đi, tao chuẩn bị làm xong sẽ ngủ một lát. Tối qua hai đứa ngủ
ngon, mình tao chịu tội” Trương Tân oán giận nói.

“Sao, mày có hứng thú với viên đá này” Dương Minh có chút kỳ quái.

“Một chiếc xe” nước miếng sắp trào ra khỏi miệng Trương Tân: “Đại học là có
xe, vậy hấp dẫn đến thế nào”

“Bố mày mà biết mày muốn xe để tán gái…” Dương Minh mới nói một nửa, đột
nhiên nhớ tới Trương Giải Phóng, vội vàng sửa lời: “Có lẽ chú ấy sẽ trực tiếp
mua xe cho mày”

“Như vậy cũng là ý kiến hay, đợi đến tối tao phải cùng ông già nghiên cứu
nghiên cứu” Trương Tân nghĩ nghĩ.

“Tao và Lam Lăng ra ngoài, mày tiếp tục nghiên cứu viên đá đi” Dương Minh nói.

“Được, có chuyện gì gọi điện” Trương Tân sau khi thi đại học xong, Trương Giải
Phóng đã cho hắn một chiếc điện thoại di động.

Dương Minh và Lam Lăng ra khỏi khách sạn. Dương Minh đang suy nghĩ mình có nên
mua một chiếc điện thoại di động không?

“Anh đang nghĩ gì thế?” Lam Lăng nhìn nhìn Dương Minh đang suy nghĩ.

“Anh đang nghĩ xem có phải nên mua một chiếc điện thoại di động” Dương Minh
nói.

“Vậy thì mua đi, không có rất nhiều lúc bất tiện” Lam Lăng nói: “Anh hôm qua
không phải có được một vạn sao”

“Không phải đưa cho em sao” Dương Minh cười nói.

“Cho em? Em có đủ tiền dùng rồi mà. Hơn nữa em bây giờ cả người đều là của
anh. Không phải anh muốn bỏ rơi em đó chứ?” Lam Lăng ra vẻ đau đớn đáng thương
nhìn Dương Minh.

“Anh nào dám không cần em” Dương Minh nghĩ thầm nếu không cần cô, không biết
chết như thế nào: “Được rồi, Lam Lăng, em thích anh chứ?”

“Thích” Lam Lăng có chút kỳ quái: “Sao anh lại hỏi như vậy?”

“Hai ta hình như không có trụ cột gì mà?” Dương Minh lắc đầu.

“Nhưng em yêu anh. Mẹ em nói, con gái cả đời chỉ có thể yêu một người con
trai, cũng chỉ có thể ngủ với một người con trai. Em không yêu anh thì yêu
ai?” Lam Lăng coi đó là chuyện đương nhiên.

Dương Minh thở dài, có thể bởi vì có tư tưởng này làm cho trong lòng Lam Lăng
chỉ có mình. Cho nên mới nghĩ nhiều như vậy.

Còn mình.

Dương Minh phát hiện không biết lúc nào hắn đã yêu Lam Lăng. Không phải yêu,
một cảm giác rất kỳ diệu. Vừa nãy Lam Lăng nói một câu kia làm cho Dương Minh
cảm khái rất nhiều. Dương Minh mặc dù đáp lại nhưng trong lòng hắn thật ra
cũng rất không muốn.

Dương Minh đang đặt giả thiết trong lòng. Nếu như không có quan hệ đó, mình có
thể không cần Lam Lăng không? Chẳng qua mới chỉ nghĩ như vậy Dương Minh đã cảm
thấy đau lòng.

Xem ra mình rất thực lòng với Lam Lăng. Nhưng còn Trần Mộng Nghiên thì sao,
Dương Minh bây giờ mỗi ngày đều nhớ tới Trần Mộng Nghiên. Dương Minh không thể
phủ nhận mình yêu Lam Lăng. Nhưng trong lòng hắn, Trần Mộng Nghiên vẫn có vị
trí rất quan trọng.

Ngoại trừ Trần Mộng Nghiên, còn có Triệu Oánh. Thậm chí còn có Tô Nhã, Lâm Chỉ
Vận mà mình đã cướp lấy sự trong trắng. nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi
đau đầu.

Hắn không cảm thấy mình là người lụy tình. Bởi vì hắn cũng không phải là kẻ có
mới nới cũ. Đây chỉ có thể nói là mình đa tình. Nhưng tâm cổ của Lam Lăng,
quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy.

Tâm cổ có một điểm rất kỳ diệu, đó chính là người trúng cổ và người thi cổ có
cảm ứng tâm linh nhất định. Nói ví dụ, Dương Minh trúng tâm cổ thì khi Dương
Minh nghĩ đến cô gái khác Lam Lăng đều cảm nhận được. Mà nếu như trái tim Lam
Lăng thay đổi, Lam Lăng cũng sẽ cảm ứng được.

Khi Lam Lăng nhìn thấy vẻ đau khổ của Dương Minh thật muốn an ủi hắn một chút.
Nhưng tâm lý ích kỷ của con gái làm cho nàng nhịn lại. Chỉ khi nào nàng xác
định được tình cảm chính thức của Dương Minh đối với mình, nàng mới có thể nói
bí mật này ra. Thực ra đây cũng không phải là bí mật, chỉ là không muốn Dương
Minh hiểu lầm mình mà thôi.

Cũng không phải em cố ý lừa anh, là do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Lam
Lăng tự an ủi mình như vậy.

Điện thoại di động bây giờ rất hợp lý, Dương Minh không hề do dự nhiều, cùng
Lam Lăng đi đến một cửa hàng bán điện thoại di động. Dương Minh bây giờ nếu đã
xác định được cách kiếm tiền, vậy cũng không để ý chút tiền nhỏ này.

Điện thoại di động có rất nhiều loại, Dương Minh căn bản không cần quá nhiều
tính năng như Mp3, Mp4…. Dương Minh cảm thấy không cần dùng đến, chỉ là một
máy điện thoại nhắn tin và gọi điện mà thôi, tín hiệu tốt, pin lâu là được.

Cho nên Dương Minh trực tiếp đi đến chỗ hàng phổ thông. Nhân viên bán hàng
nghe yêu cầu của Dương Minh, lại thấy hắn ăn mặc như học sinh, nên trực tiếp
đưa cho một chiếc máy Nokia giá rẻ.

“Chiếc máy Nokia 1200 bán rất chạy, giá thành không cao” Nhân viên bán hàng
giới thiệu: “Máy Nokia tín hiệu không nói, thời gian chờ cũng khoảng năm ngày,
tính năng bình thường đủ thỏa mãn yêu cầu của học sinh”

“Em thấy thế nào?” Dương Minh hỏi ý kiến Lam Lăng.

“Rất tốt” Lam Lăng gật đầu: “Em thấy cũng được”

“Vậy lấy hai chiếc có giảm giá không?” Dương Minh hỏi.

“Chúng tôi là cửa hàng chính hãng không mặc cả. Hơn nữa loại máy giá thành
thấp này không lãi nhiều lắm. Hai trăm chín mươi chín tệ một chiếc. Như vậy
đi, cậu mua hai chiếc, tôi tặng cậu ba chiếc vỏ. Mỗi chiếc vỏ mua ngoài cũng
là hai mươi tệ” Nhân viên bán hàng suy nghĩ một chút rồi nói. Nàng không ngờ
rằng có thể bán được hai chiếc, cũng không tệ. Tiền lương của nhân viên bán
hàng gắn liền với số hàng bán ra, bán càng nhiều tiền thưởng càng cao.

“Cho bọn em bốn cái vỏ được không chị?” Dương Minh vừa định đồng ý, Lam Lăng
đã nũng nịu nói.

“A…. như vậy….” nhân viên bán hàng nhìn vẻ mặt chờ đợi đáng yêu của Lam
Lăng, do dự một chút nhưng vẫn đồng ý: “Được, nhưng các em không được nói cho
người khác. A. Nếu mỗi người đều muốn hai chiếc vỏ, vậy bọn chị lỗ vốn”

Lực sát thương của Lam Lăng xem ra không chỉ có tác dụng với con trai. Dương
Minh cảm thán.

Số vỏ máy bằng với số máy, nhưng nếu như xuất hiện sự cố, các công ty không
thu hồi lại, nên số vỏ vẫn còn thừa.

Dương Minh muốn một chiếc vỏ màu đen và màu trắng. nhân viên bán hàng cho hai
người kiểm tra, sau khi không thấy có sự cố liền ghi hóa đơn, Dương Minh đi
thanh toán.

“Bọn em có sim điện thoại chưa?” Dương Minh sau khi về, nhân viên bán hàng hỏi
theo thói quen. Bình thường đi mua điện thoại di động đều sẽ mua sim, như vậy
lại có thể kiếm thêm mấy chục.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.