Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 177: Hạm Chi Tâm Ý – Botruyen

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương 177: Hạm Chi Tâm Ý

Quái điểu chín đầu này toàn thân sắc hồng, ánh mắt hung hãn, trên mình tỏa ra một làn hỏa diễm, rất kỳ quái, đoàn lửa này giống như nước, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, biến thành dịch như đỏ như máu. Dịch thể này tựa hồ mang theo tính hủ thực và hòa tan rất mạnh, từng đạo băng nhận của Ứng Long dần dần bị hóa tan.

Quái điểu chín đầu tuy không động đậy được hai chân, nhưng hai cánh vỗ liên tục, hỏa diễm đầy trời sắc đỏ táp tới hai người. Trương Tử Tinh biết mưa máu này lại hại, vôi vàng thay đổi ma khải, phóng ra vòng năng lượng phòng ngự, khiến mưa máu không thể lại gần. Nữ Bạt đằng không bay lên, sau lưng hiện ra một đôi cánh bướm, vỗ nhẹ một cái, mưa máu dễ dàng bị cuốn trở lại. Ứng Long càng khoa trương hơn, không lui mà tiến, từng bước tiến lại quái điểu, mưa máu còn chưa lại gần, đã bị đông cứng thành băng rơi xuống đất.

Quái điểu chín đầu rốt cuộc thoát khỏi bị băng giam cầm, kêu lớn một tiếng, vỗ cánh định chạy trốn, nhưng bị Ứng Long phất tay, hai cánh cùng hỏa diễm lập tức bị đống kết, Trương Tử Tinh thấy vậy thầm kêu lợi hại.

Nữ Bạt cùng Ứng Long tâm ý tương thông, lập tức bay lại, hai cánh vẫy liên hồi, tức thì sấm chớp nổi lên, lôi điện trực tiếp đánh xuống người quái điểu. Quái điểu cánh bị đóng băng, mưa máu không hiệu quả, trầm mình chịu đựng công kích của Nữ Bạt, đau đớn kêu lên, không bao lâu, liền bị lôi điện đánh thành tro bụi, tan ra xuống đất. “Yêu này thực lợi hại, nếu nó khôi phục lực lượng toàn thịnh, chúng ta có lẽ không dể chiến thắng dễ dàng như vậy”, Trương Tử Tinh thu hồi ma khải, cười khổ nói: “Diệt tiên đạn cải tiến kia xem ra không hiểu quả, đánh trên người nó không ra tác dụng gì, xem ra tất phải tìm tên đầu đà Pháp Giới kia nghiên cứu một phen”.

Nữ Bạt nói: “yêu này là quái vật thời thượng cổ, tên gọi Quỷ Xa, có chín đầu, mưa mau kia không gì không hủ thực, hết sức hung hãn, tuy tu vi không bằng như trước, song cũng thực lợi hại”.

Ứng Long bổ sung nói: “năm đó ta giúp Đại Vũ trị thủy, từng có họa Quỷ Xa, Đại Vũ dùng cửu đỉnh đi giết nó, nghe nói Quỷ Xa đã bị hàng phục, bị nhốt trong cửu đỉnh, không biết vì sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này”.

Quỷ Xa? Chẳng lẽ là Cửu đầu điểu trong truyền thuyết hậu thế? Xem ra Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này quả không đơn giản. Nói đến cửu đỉnh, Trương Tử Tinh lại nhớ đến Vu Phiết nơi tiểu trang viện đông giao, hôm nay tu vi mình đại tiến, lại có cường giả như Khổng Tuyên bên cạnh, nếu có cơ hội phải đi gặp Vu Phiết một chuyến, xem có thể luyện hóa Cửu đỉnh không, hay nếu có thể đưa cho Khổng Tuyên sử dụng cũng rất không tồi.

Còn đám tro bụi này, Trương Tử Tinh không có tâm tình đi nghiên cứu, cùng vợ chồng Ứng Long bay trở về.

Tại lúc thân ảnh ba người khuất nơi chân trời, đám tro tàn kia bỗng phát ra hồng quang đạm đạm, từ từ sáng dần, tựa hồ như muốn bùng cháy lại….

Trương Tử Tinh tuyệt không biết dị trạng của đám tro kia, nhưng Đát Kỷ trong Thọ Tiên Cung tựa hồ có cảm ứng với cái chết của Cửu đầu Trĩ Kê Tinh, chỉ thấy trong lòng không yên, nôn nao vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết vì sao.

Vài ngày sau, lại tới hẹn gặp gỡ Hạm Chi Tiên, Trương Tử Tinh hưng phấn bừng bừng, cưỡi Long Mã chạy thẳng tới Kim Ngao đảo.

Mới tới Kim Ngao đảo đã gặp ngay Triệu Giang, vị Triệu thiên quân trong nguyên tác thiếu chút dùng phép làm người cỏ giết chết Khương Tử Nha này vừa thấy hắn, liền lộ vẻ ảo não, hô lớn: “Tiêu Dao đạo hữu, hôm nay ta cùng ngươi không chết không thôi, nhất định phải cho ngươi nếm sự lợi hại Lạc Hồn trận của ta mới được”.

Hôm nay tên này làm sao vậy?, ăn nhầm xuân dược? hay là thất tình? Trương Tử Tinh bị dọa dựng người, vội nói: “tôi có chỗ nào đắc tội đạo hữu? vì sao lại phải vào Thập tuyệt trận?”

Tôn thiên quân bên này cũng chạy lại nói: “không chỉ Lạc hồn trận, còn cả Hóa huyết trận của ta nữa!”.

Mấy thiên quân còn lại nghe thấy cũng chạy tới, nhất loạt phụ họa cùng hai người.

Trương Tử Tinh càng cảm thấy kỳ quái: “chẳng lẽ mấy tên gia hỏa này thất tình tập thể ư?”

Tần thiên quân tới sau xem ra còn có chút ý tứ, không lải nhải thêm một Thiên tuyệt trận nữa, mà kéo Trương Tử Tinh sang một bên nói: “Tiêu Dao đạo hữu vì sao hôm nay mới tới? thực hại chúng tôi thực khổ!”.

Trương Tử Tinh vội hỏi nguyên nhân, đáp án của Tần Hoàn khiến hắn dở khóc dở cười. Thì ra, Hạm Chi Tiên theo bí phương nhưỡng tửu hắn đưa, rốt cuộc vài ngày trước chế ra một loại rượu nồng độ rất cao, còn mang theo tiên lực, trở thành tiên tửu thực sự. Cửu thiên quân đều là người thích rượu, tức thì mừng rỡ, lập tức đòi uống thử. Đâu dè Hạm Chi Tiên chỉ cho mỗi người nếm thử một chén nhỏ đã lập tức thu lại, nói rượu này là công lao của Tiêu Dao tử, phải chờ hắn tới mới được uống.

Mấy vị thiên quân ngon ngọt thế nào, Hạm Chi Tiên cũng vẫn không cho. Chúng tiên bất đắc dĩ đành trở về động phủ, lấy tạm rượu thường ra uống, nhưng so với tiên tửu như quỳnh tương ngọc dịch kia thực là vô vị, mà cảnh ngày ngày nhìn mỹ tửu trước mắt mà không được uống càng khiến chúng nhân ủy khuất vô cùng. Mọi người nhất trí thương nghị, chờ Tiêu Dao tử kia lên đảo, nhất định phải sửa hắn một trận, giải trừ oán hận trong lòng.

Trương Tử Tinh nghe xong, chỉ thấy khóc cười không nổi: mấy gã đạo hữu vô lương này, chỉ vì vài chén rượu, ngay cả Thập tuyệt trận cũng đòi mang ra.

Lúc này, Thải Vân đồng tử đi tới, trông thấy hắn, lập tức lộ vẻ vui mừng, nhanh chân chạy lại. Hắn một câu “Vân muội” còn chưa nói xong đã bị vị tiểu loli này kéo áo, dốc sức lôi về phía động phủ Hạm Chi Tiên, trong miệng hô lớn: “rượu tới rồi!”.

Trương Tử Tinh lầy này bó tay.com

Một tràng tiểu náo nhiệt qua đi, dưới ánh mắt chờ mong của chư tiên, Hạm Chi Tiên rốt cuộc đem tiên tửu ra. Trương Tử Tinh nếm thử một chút, thấy rượu này dị hương ngát mũi, mười phần vị đạo, còn có công hiệu ích khí tăng nguyên, vừa là rượu ngon, vừa có đặc tính như tiên tửu, khó cháy mấy gã sâu rượu này rục rịch cả ngày.

Lại một lúc huyên nháo, chúng tiên được như ý nguyện, cũng đổi một bộ mặt khác với Trương Tử Tinh, cười đùa vui vẻ, còn nói cái gì Thập tuyệt trận nữa đâu, tất nhiên, động tác nhanh nhất vẫn là vị tiểu loli mồm nhỏ bụng to kia.

Rượu được phân phát xong, chúng tiên “ngậm rượu ăn tiền” đều tìm cớ có việc, tụ tập ở phía xa uống rượu, ngay tiểu loli Vân có ý muốn ở lại xem nhiệt náo cũng bị tỷ tỷ lôi đi, để lại đôi “cô nam quả nữ” Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên lại động phủ.

Trương Tử Tinh nhìn bóng lưng mọi người rời đi, lắc đầu nói: “mấy người này, lúc nãy còn vị tiên tửu mà đòi lôi tôi vào Thập tuyệt trận! thực là kết bạn không kỹ a!”.

Hạm Chi Tiên mỉm cười: “chuyện này muốn trách thì trách ngươi, nếu ngươi không đem bí phương truyền cho ta, ta không nhưỡng tiên tửu này, thì sao lại có chuyện như vậy chứ?”.

Trương Tử Tinh cười khổ lắc lắc đầu, hai người nói xong một câu, tựa hồ không biết nói gì nữa. Một lúc, không khí trở nên trầm muộn, Hạm Chi Tiên như muốn thay đổi tình huống này, lấy ra hai cái cháy, châm đầy tiên tửu, đưa một chén cho hắn nói: “đạo hữu, xin mời!”.

Trương Tử Tinh nhìn cái cổ trắng ngần của nàng, trong lòng xao động, tiếp lấy chén rượu, nhẹ nhàng nếm một ngụm, quả nhiên thơm ngon vô cùng, còn có một cỗ linh khí đặc biệt, khiến người tấm tắc không ngừng, buột miệng khen: “Hạm Chi đạo hữu thực không thẹn là đại hành gia nhưỡng tửu, cho dù là Dao trì kim mẫu kia cũng không có loại tiên tửu như này!”.

Lúc nãy Hạm Chi Tiên được quần tiên khen ngợi vẫn sắc mặt như thường, giờ được hắn khen một câu, ngược lại lại có chút xấu hổ, nói: “bí phương này, cả chén, cả đồ nhưỡng chế, đều là công lao của đạo hữu”.

Trương Tử Tinh lại uống thêm một ngụm, hưởng thụ hồi lâu, quyết định không vòng vo nữa, nhìn vào mắt nàng hỏi: “lần trước ta nói chuyện song tu, nàng suy nghĩ thế nào rồi?”

Hạm Chi Tiên không ngờ hắn đột ngột như vậy, chỉ thấy trái tim đập liên hồi, trên má liền hiện ra hai đóa hồng vận, trông càng thêm kiều mị, đâu còn chút sát khí đằng đằng như mọi khi!.

Nàng không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, đưa mắt rời đi, trầm mặc hồi lâu mới như trấn tĩnh lại, mở miệng nói: “Tiêu Dao đạo hữu, ngài từng có cha mẹ thân nhân?”

Trương Tử Tinh gật đầu nói: “cha mẹ ta đã qua đời vài năm, trong nhà còn có vài anh em nữa”.

Đây là lời nói thật: tại thế giới này, phụ hoàng Đế Ất đã sớm băng hà, mẫu hậu cũng uống độc đi theo Đế Ất, trưởng huynh Vi Tử Khải mưu phản bị giết, vẫn còn thứ huynh Vi Tử Diễn, vương thúc, hoàng thân các loại vẫn còn không ít.

Biểu tình của Hạm Chi Tiên trở nên mê man, nhẹ nhàng nói: “ta tuy tu luyện nhiều năm, thanh tâm đã sạch, nhưng vẫn có chút tiện mộ người có thân quyến, lúc ta xuất sinh, phụ mẫu không thấy, cũng không biết lai lịch danh tính bọn họ. Lúc sư tôn tìm thấy ta ở một góc núi, chỉ thấy một khối ngọc bài, trên khắc một chữ Chi, cho nên sư tôn mới đặt tên là Hạm Chi”.

Không ngờ nàng là trẻ bị bỏ rơi!, Trương Tử Tinh nhìn vị tiên nữ ngày thường cương cường này, trong lòng không khỏi nổi lên một niềm thương tiếc.

“Sư tôn tính tình cô tịnh, môn hạ đệ tử rất ít, trừ ta ra, chỉ còn một vị sư tả tên là Vân Linh”, Hạm Chi Tiên nói tiếp: “có một ngày, sư tỉ bẩm báo với sư tôn, nói rằng nàm tìm được một song tu đạo lữ, tên Kim Hằng, xin sư tôn thành toàn. Sư tôn lại không hề đáp ứng, ngược lại tìm trăm phương ngàn kế cản trở, nhưng vị Kim Hằng sư huynh kia thủy chung theo đuổi sư tỉ, cuối cùng cảm động được sư tôn, được người thành toàn. Thì ra, sư tôn cũng vì chuyện chung thân của sư tỷ mới làm ra khảo nghiệm như vậy. Đáng tiếc, sư tôn một lần bất hạnh chiến đấu qua đời, mà Kim Hằng sư huynh vì yểm hộ sư tỷ thoát thân, bị pháp bảo đánh trúng, hồn phi phách tán, hình thần câu diệt”.

“Sư tỉ của nàng đâu?”

“Sư tỉ cùng sư huynh vốn đã thề nguyền sinh tử, không chịu sống một mình, nếu không phải ta lúc đó còn nhỏ, không phải tham chiến, nếu không e cũng khó sống. Kỳ thực, ta rất hâm mộ sư tỷ, vì sư tỷ có một vị đạo lữ nguyện cùng nàng đồng sinh cộng tử”, đôi mắt Hạm Chi Tiên dày thêm một tầng hơi nước, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “sư tỉ từng nói, nếu có một người nam tử nguyện vì muội mà không tiếc tính mạng, phải biết trân quý, chớ để sau này tiếc nuối”.

“Lúc trên Bạch vân đảo, chàng từ trong rừng tới cứu ta, thoát cảnh bị tù; tại lúc đoạt bảo ở Nam Hải, chàng lại không tiếc mệnh, cứu mệnh ta dưới Âm Dương kính của Xích tinh tử; mấy ngày trước, chàng lên Bạch Vân đảo, vì muốn gặp ta, không ngại xông vào Kim quang trận. Từ lúc đó, trái tim ta đã bắt đầu rung động…”, Hạm Chi Tiên cúi đầu, hai má tựa hồ lại đổ bừng, thanh âm cũng nhỏ lại: “ta đều ghi nhớ trong lòng, nếu nói lúc đầu cứu giúp, ta chỉ trong lòng cảm kích, mà về sau, lại biến thành hoan hỉ…”.

Trương Tử Tinh coi như có kinh nghiệm phong phú với đàn bà, thấy nàng chủ động biểu lộ, không khỏi mừng thầm, nghĩ chuyện này có hi vọng rồi.

Hạm Chi Tiên bình tĩnh lại, lại nhẹ giọng nói: “chàng nói với bên ngoài chúng ta là song tu đạo lữ, mọi người đều biết, ta tuy tức giận song trong lòng cũng có chút vui sướng. Chàng trước sau hai lần cứu ta, lại vì ta mà vào trận, thực là không tiếc tính mạng…, như lời sư tỷ đã dạy…ta trong lòng đã để ý, không phải không biết điều này”.

“Sư tôn cùng sư tỷ đều từng nói qua, tình ý giữa nam nữ, cho dù cách xa ngàn dặm, đều có thể cảm ứng được…”, Hạm Chi Tiên đột nhiên ngẩng đầu, không hề tránh né ánh mắt của Trương Tử Tinh: “Tiêu Dao, không biết có phải ta ngu độn hay không, vì sao…chàng chỉ gần ta vài thước, ta lại không cảm giác được chân tâm của chàng?”

Trương Tử Tinh thấy ánh mắt trong như nước hồ của nàng, chỉ thấy trong lòng run lên, mừng rỡ lúc đầu lập tức hóa thành mây khói.

Tại lúc hắn ở Nam Hải, đã cảm thụ được một chút tình ý của nàng, mà lúc vượt Thập tuyệt trận xong, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, nên hôm nay hắn mới tràn đầy tự tin đề xuất yêu cầu song tu. Nhưng, cô gái kiên cường như kiếm, ôn nhu như nước này, chỉ một câu nói đã như lôi điện kích trúng trái tim hắn, khiến hắn không biết trả lời thế nào.

Mục đích duy nhất mà hắn tiếp cận Hạm Chi Tiên là vì song tu, đoạt được khí huyền linh, truy cầu đạo hỗn độn, mà không phải vì cảm tình chân chánh, từ một ý nghĩa nào đó, Đát Kỷ cũng tốt, Hạm Chi Tiên cũng giỏi, Bích Tiêu cũng xong. Hắn chỉ coi bọn họ như NPC trong game hỗ trợ hắn giải quest, thậm chí nói, chỉ là một loại công cụ mà thôi, miễn làm sao hoàn thành nhiệm vụ là được, căn bản không thể so sánh với mấy người thê tử chân chánh như Thương Thanh Quân.

Cho nên, cảm tình, chỉ cần chân chính dụng tâm là có thể cảm giác được.

Tỉ như Đát Kỷ, hai người đều không có chân tâm, tự nhiên không thể cảm thụ tình cảm chân chánh của đối phương, cho dù đồng sàng, cũng là dị mộng. Cho nên vở kịch hư tình giả ý này mới kéo dài được tới hôm nay.

Nhưng Hạm Chi Tiên không phải Đát Kỷ, nàng thực sự dùng “chân tâm” đối với Tiêu Dao tử, nên có thể cảm giác ra dị thường.

Nhưng còn Tiêu Dao tử hắn đây?

Trương Tử Tinh rất muốn nói vài câu tình ý ngon ngọt, lừa gạt Hạm Chi Tiên, nhưng lại phát hiện mình đột nhiên mất đi dũng khí nhìn nàng, không cách nào đối diện với tình cảm chân chính của nàng.

Hạm Chi Tiên thấy hắn dần dần thu ánh mắt, trong lòng đau đớn, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh như thường, thở dài một tiếng: “thì ra là ta tự tác đa tình, đạo hữu cứu tính mệnh ta vì lòng nghĩa khí, chuyện song tu cũng là để đẩy lui Hoan Hỉ Sứ Giả kia…”. Nguồn: https://truyenfull.net

“Không phải…”, Trương Tử Tinh cuối cùng khó nhọc nói một câu, song không sao nói tiếp được, chẳng nhẽ muốn nói, ta muốn huyền linh chi khí của nàng? Muốn lôi kép chư tiên Kim ngao đảo? muốn lôi kéo Triệt giáo? Vì đại kế cuộc chiến Phong thần?

Hạm Chi Tiên rốt cuộc không nhịn nổi đau đớn, cắn răng hỏi một câu: “ngươi hôm nay đề xuất chuyện song tu, rốt cuộc là vì thuật song tu kia? Hay là …vì ta?”

Gạt nàng, thu lấy khí huyền linh rồi nói tiếp? hay là để sau? Vì mục đích cuối cùng, dù phải hi sinh vô số, thi triển vô số âm mưu cũng có đáng gì đâu, muốn thành sự còn câu nệ chút tiểu tiết vậy ư?, Trương Tử Tinh trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình, nhưng ra đến miệng, lại không thể thốt thành lời.

“Hạm Chi, xin lỗi”, rất lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc mở miệng: “có chút sự tình ta còn chưa rõ ràng, cho ta một chút thời gian, ta sẽ không khiến nàng thất vọng”.

Hạm Chi Tiên cúi đầu, ánh mắt ẩn ẩn một vầng nước mắt: “biết không? Nếu ngươi nói là vì thuật song tu kia, ta cũng sẽ đáp ứng…”

Trương Tử Tinh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “nếu ta trả lời nàng như vậy, ta đâu còn là ta?”

Câu này, tựa hồ như cũng muốn trả lời mâu thuẫn trong lòng hắn.

Hạm Chi Tiên ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mặt đã đổi thành một khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt này so với Tiêu Dao tử anh tuấn hơn nhiều, chỉ có ánh mắt quen thuộc kia tràn đầy thương yêu và khiếm ý, nàng không khỏi kinh hãi một phen.

Khuôn mặt xa lạ này nháy mắt lại khôi phục lại khuôn mặt bình phàm của Tiêu Dao tử, chỉ nghe hắn nói: “như nàng vừa thấy đấy, ta không phải là ta, tự thấy trong lòng xấu hổ, sao không dám dùng diện mạo chân chính đối diện với chân tình của nàng”.

Trương Tử Tinh buông tay, lui lại vài bước, nhìn Hạm Chi Tiên đang lặng lẽ khóc, từng giọt lệ nhỏ xuống, lắc đầu nói: “ta hôm nay không có tư cách giúp nàng lau nước mắt, nhưng chờ ta nghĩ xong, nhất định lại lên Kim ngao đảo, lúc đó ta có thể phát thệ, không để nàng tiếp tục rơi lệ vì ta. Nàng nhất định phải chờ ta!”, Hạm Chi Tiên nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.

“Ta đi trước, thay ta cáo tứ các vị đạo hữu một tiếng, chuyện tướng mạo này xin giữ kín cho ta”, Trương Tử Tinh nói xong, cũng không chờ nàng đáp ứng, gọi Long Mã lại, đằng không bay đi.

Đã đi khá xa, trên không trung còn truyền lại thanh âm ẩn chứa đầy tiên lực của hắn: “nhớ kỹ, Hạm Chi, nàng là của ta, ai cũng không giành đi được!”.

Chư tiên trên đảo đang uống rượu đều có thể nghe thấy thanh âm này, cười ha ha vui vẻ, uống càng hăng hơn. Mà Hạm Chi Tiên khuôn mặt đỏ bừng, chậm rãi lau đi nước mắt, thì thầm với bản thân: “sư tôn, sư tỷ, ta tựa hồ có thể cảm giác được…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.