Sớm ngày hôm sau, Tỉ Can đột nhiên tới Thọ Tiên Cung cầu Thiên tử lên triều nghị yếu sự.
Thiên tử rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ thấy cả người mỏi mệt vô cùng, song cuối cùng tránh không thoát vị vương thúc thừa tướng này, cuối cùng đành miễn cưỡng đi tới đại điện. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Quan bộ Lễ Phương Mạt vừa thấy Thiên tử, vội vàng bước ra tâu: “quan viên Hoàng Hoa Dịch Quán bẩm báo, Bá Ấp Khảo tối qua trở về, không biết vì sao lại uống rượu say mèm, không ngờ thú tính đại phát, tiến hành gian dâm một vị mỹ nữ vốn nằm trong danh sách tiến cống…”
Chúng thầy nghe thấy tin tức như vậy, tức thì xì xáo đứng lên. Tối qua Quốc sư đã dùng cầm kỹ thần diệu đánh bại Bá Ấp Khảo, tuy chỉ có một số đại thần tại đó, song chuyện này đã sớm truyền ra. Bá Ấp Khảo kia tám, chín phần là đấu cầm thất bại, chán nản mượn rượu tiêu sầu, người này vốn danh hiếu tử, không biết vì sao lại mượn rượu làm ra chuyện xấu như vầy.
Chuyện này nói ra thực buồn cười, Bá Ấp Khảo là con trai Tây Bá Hầu, tại thời đại này mà nói, cho dù cưỡng bức cả tá mỹ nữ cũng không có gì ghê gớm. Nhưng vấn đề là, vị mỹ nữ bị Bá Ấp Khảo cưỡng bức vốn là một trong những cống phẩm tiến Thiên tử, tuy nói Thiên tử đã từ chối toàn bộ cống phẩm, lại lệnh Bá Ấp Khảo sớm ngày ly khai Triều Ca phản hồi Tây Kỳ, nhưng nhóm mỹ nữ kia dù sao trên danh nghĩa đã tiến cống Thiên tử, nếu Thiên tử muốn trừng trị hắn tội khi quân cũng là hợp lý thôi.
Thiên tử quả nhiên lộ vẻ giận dữ: “Cơ Xương cả đời hành sự anh minh, không ngờ nhi tử Bá Ấp Khảo lại làm ra chuyện xấu như vầy! mấy mỹ nữ kia vốn hẳn sẽ vào hậu cung của ta, nếu không phải ngươi…hừ, tuy đã trả lại, song cũng không dễ dàng để hắn cường bạo được, người đâu! Lập tức đem Bá Ấp Khảo lại đây, án theo tội khi quân xét xử!”
Phương Mạt nghe ra ngữ khí Thiên tử hết sức bất mãn chuyện mình đề xuất trả lại mỹ nữ hôm qua, ẩn ẩn còn rất giận dữ, lập tức sợ hãi căng thẳng cả người, cắn răng cúi đầu không nói, có kẻ ngày thường thấy hắn được Thiên tử sủng ái, giờ không khỏi có cảm giác hả hê khoái chí.
Thừa tướng Tỉ Can bước ra nói: “Bệ hạ, Bá Ấp Khảo có danh hiếu tâm, lần này đến Triều Ca là muốn tiến cống để chuộc tội cho Cơ Xương, vì sao lại làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy? không chỉ khiến Cơ Xương không thoát tội, mà bản thân hắn cũng không xong, cái này thực khả nghi, mong Bệ hạ minh giám”.
Quần thần có không ít vị ghét ác như cừu, Mai Bá lập tức tấu: “Bá Ấp Khảo tuy có hiếu danh, nhưng hôm qua trong Hiển Khánh Điện bị quốc sư dùng cầm đấu cầm, bị thua thảm hại. Bệ hạ cùng chúng thần đều tận mắt chứng kiến, tên Bá Ấp Khảo này hẳn là thất bại tiêu thất chí ký, trong lúc say rượu làm ra đại tội cũng không phải không có khả năng. Mỹ nữ kia vốn là vật cống phẩm, giờ bị hắn tiết độc, thực là tội khi quân hỗn xược, không thể tha thứ!”
Thiên tử trầm ngâm một trận, hỏi: “Bá Ấp Khảo cùng nữ tử bị hại kia giờ ở đâu? Hãy đưa lên điện, trước mặt đối chất”.
Phương Mạt run rẩy nói: “khởi bẩm Bệ hạ, quan viện dịch quán báo lại, nữ…nữ tử kia thất thân xong, không chịu nổi lăng nhục, sớm nay đã thắt cổ tự tử…”
Thiên tử nổi giận: “giỏi cho tên Bá Ấp Khảo, còn dám bức tử nữ tử kia! Bộ Hình đâu rồi? còn không mau bắt hắn tới!”
Khương Văn Hoán đang tạm xử lí sự vụ bộ Hình bước ra hàng nói: “bẩm Bệ hạ, Bá Ấp Khảo đã bị bộ Hình giam lại, nhưng người này ngoan cố không nhận tội, còn lập chú phạt thệ, nói không phải hắn làm, tất cả là do người hãm hại”.
Thượng đại phu Dương Nhậm nhìn Khương Văn Hoán hỏi: “xin hỏi Khương tướng quân, chuyện này có nhân chứng vật chứng/”
Khương Văn Hoán lắc đầu nói: “ta từng tự tới dịch quán tra hỏi, lúc đó hiện trường không có người, chỉ có một cây đàn gãy, một con bạch diện viên hầu, Bá Ấp Khảo kia cả người say rượu, nữ tử kia đã chết, y phục xộc xệch, hạ thân còn vết máu, cổ có vết thắt dây rất rõ. Lúc đó quan viên dịch quán chạy tới, thỉ thấy Bá Ấp Khảo đang ôm nữ tử kia, không nhìn thấy quá trình hành hung, Bá Ấp Khảo kia một mực xưng oan uổng, cho nên bộ Hình không thể luận tội, đành phải xin thánh ý Bệ hạ”.
Dương Nhậm lộ vẻ phẫn hận tấu: “Bệ hạ, như thần xem ra, chuyện này rất đơn giản, nhất định là Bá Ấp Khảo giết người diệt khẩu, chết rồi còn ai đối chứng? người mày bề ngoài hiền lành, trong lòng thực âm hiểm, phải dùng đại hình tra khảo mới nhận tội được”.
Thiên tử còn chưa nói gì, Phí Trọng đang đứng ở một bên đã vội vàng bước ra: “Tây Bá Hầu Cơ Xương còn chưa định tội, con hắn cũng là thân phận vương tử, sao có thể dùng khốc hình? Nữ tử kia đã chết, không người đối chứng, chứ ta thấy chuyện này cũng có khả năng là có kẻ hãm hại hắn”.
Dương Nhậm giận dữ nói: “Thiên tử đã lệnh Bá Ấp Khảo sớm rời khỏi Triều Ca, còn người nào muốn hãm hại hắn? Phí đại phu, chẳng nhẽ ngươi có ý bảo hộ người này phải không?”
Chúng thần đều biết Phí Trọng tham tài, giờ thấy hắn ra mặt thay Bá Ấp Khảo, hẳn là đã nhận hối lộ của Bá Ấp Khảo rồi. Phí Trọng thấy Dương Nhậm trước mặt Thiên tử buộc tội mình nhúng chàm, mà giờ chính là lúc triều đình chấn chỉnh, sao có thể nhận? lập tức cùng Dương Nhậm tranh cãi, thiếu chút trở mặt động thủ.
Tỉ Can thấy Thiên tử lộ vẻ khó chịu, liền bước ra nói: “hai vị Thượng đại phu, tranh chấp giữa triều còn ra thể thống gì! Không bằng đem Bá Ấp Khảo kia lại đây, cả vật chứng nữa, tất cả nghe theo thánh ý của Thiên tử”.
Thiên tử gật đầu, chuẩn lời của Tỉ Can, Bá Ấp Khảo, nữ thi, đàn vỡ cùng vượn bạch đều bị đem tới đại điện, lo nữ thi làm Bệ hạ sợ hãi, nên bị đặt ở xa xa phía cửa.
Bá Ấp Khảo thấy mặt Thiên tử, vội vàng quỳ xuống hô: “oan uổng”.
Thiên tử đưa mắt nhìn nữ thi đặt ở xa xa, mặt lộ vẻ tiếc hận, giận dữ nói: “Bá Ấp Khảo thực to gan! Ngươi tự phụ cầm nghệ vô song, hôm qua lại bại dưới tay quốc sư, quả nhân bổn tính nhân hậu tuyệt không trách ngươi tội khi quân mà còn cho phép ngươi trở lại Tây Kỳ, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện xấu nhường này!”
Bá Ấp Khảo vội vàng giải thích, nói mình hôm qua đấu cầm thua quốc sư xong, tuy buồn bã, nhưng tâm phục khẩu phục, trở về dịch quán thực có uống qua vài chén, xong lập tức đi ngủ, tuyệt không có ý cưỡng gian kia. Sáng nay tỉnh dậy, mới phát hiện nữ tử kia đã y phục xộc xệch đã tự tử chết trong phòng mình, đang giật mình muốn kê ghế cứu người thì phát hiện ra đã muộn, nữ tử kia đã chết, đúng lúc đó bị quan viên dịch quán nghe kinh động chạy tới, nên mới xảy ra hiểu nhầm.
Dương Nhậm bước ra quát nói: “Bá Ấp Khảo! ngươi chớ có dùng lời tránh né, tưởng chúng ta là trẻ con ba tuổi sao! Chuyện này chứng cứ đã đủ, rõ ràng là ngươi say rượu cưỡng gian, tỉnh rượu sợ chuyện này bạo lộ mới giết người diệt khẩu, nếu không phải bị quan viên dịch quán phát hiện, chỉ sợ chuyện này đã rơi vào bí ẩn! Bệ hạ, người này mặt mũi trung hậu hiền lương, bên trong lại gian ác vô cùng, hành sự ác độc, thực tội không thể tha, nên chém đầu thị chúng để cảnh tỉnh thiên hạ”.
Phí Trọng vội vàng bước ra, nói án này có chỗ đáng nghi, huống chi nữ tử đã chết, không có nhân chứng, không đủ để định tội, Bá Ấp Khảo cảm kích nhìn Phí Trọng, thầm nghĩ phần hậu lễ kia không bị lãng phí. Nhưng vì thế, bá quan càng thêm hoài nghi Bá Ấp Khảo, Phí Trọng làm người tiểu nhân, vô duyên vô cớ sao có thể nói đỡ cho Bá Ấp Khảo?
Bá Ấp Khảo mượn lời Phí Trọng nói thêm: “phụ thân hạ thần mang tội, từ ngàn dặm xa xôi vào triều tiến cống, sao có thể phạm tội này? Huống chi nữ tử này là cống phẩm của Thiên tử, nếu như xâm phạm, không phải tự tìm đường chết sao? Chuyện này ắt có người sắp đặt hãm hại, còn mong Bệ hạ vì hạ thần tra rõ”.
Khương Tử Nha cũng đề xuất nghi vấn của mình: “con vượn bạch kia vốn ở trong cũi, sao lại xuất hiện tại hiện trường?”
Đây thực là một nghi vấn lớn, lời này vừa ra, chúng thân đều đem ánh mắt đổ lên người vượng bạch, bạch viên tựa hồ lá gan rất nhỏ, thấy mọi người đều nhìn nó, không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Phí Trọng nói: “Bá Ấp Khảo từng tâu rằng bạch viên tu hành ngàn năm, biết ca biết múa, tiếc là không biết nói, nếu không có thể rõ ràng chuyện tối qua, giờ chứng cứ không đủ, không thể cứ thế định tội được”.
Bá Ấp Khảo luôn miệng xưng phải, Tỉ Can nói: “bạch viên này đã là tu hành nhiều năm, tất sẽ có linh tính, Bệ hạ là chí tôn thiên hạ, uy đức tài ba, bốn phương đều phục, không bằng giờ thử xem…”
Thiên tử nghe kiến nghị của Tỉ Can, tức thì có chút hứng thú, tự thân bước xuống long y, đi tới trước người bạch viên hỏi: “vượn trắng, ngươi đã là linh vật ngàn năm, tất hiểu tiếng người, quả nhân hỏi ngươi, có biết chuyện gì phát sinh tối qua?”
Bạch viên sợ hãi nhìn Bá Ấp Khảo một cái, gật gật đầu, lại lắc đầu.
Quần thần thấy bạch viên này có động tác như vậy, nhất loạt xưng kỳ. Thiên tử thấy nó nhát gan vật liền nói: “chỉ cần ngươi giúp quả nhân tra rõ chân tướng chuyện tối qua, quả nhân sẽ cho ngươi tự do, trở lại núi rừng”.
Bạch viên quả nhiên hiểu tiếng người, vội vàng dập đầu quỳ không ngừng, Bá Ấp Khảo thấy thế, trong lòng cũng nổi lên hi vọng.
Chỉ thấy bạch viên chi chi kêu lên, chân tay múa may loạn xạ, tựa hồ muốn biểu đạt điều gì, tiếc là không biết nói, chúng nhân tuy biết nó đang thuyết minh chân tướng, nhưng đầu lắc đầu không hiểu.
Bạch viên thấy chúng nhân đều không hiểu, hết sức nóng ruột, vò đầu bứt tai một trận. Nhưng nó dù sao cũng là linh vật ngàn năm, thông tuệ dị thường, linh cơ chợt động, không ngờ lại dùng hình thức ca vũ quen thuộc để biểu đạt ý nghĩ.
Đầu tiên Bạch Viên lộ ra bộ dạng hết sức tức giận, hát lên thanh âm thô nặng, làm bộ dạng đạp cửa, đem vật gì đó trong không trung kéo ra, sau lại ra dáng đỡ lấy cây đàn, một bên không ngừng đưa tay về phía miệng, tựa hồ như liêu fmangj uống rượu, mà vật kia bị hắn bắt ca vũ phối hợp. Cho dù bạch viên không trỏ vào người, song chúng nhân cũng rõ ràng, thứ bị mở lồng kéo ra là ai. Bá Ấp Khảo chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, thực không cách nào tin tưởng ánh mắt mình.
Bạch viên tiếp tục làm vậy hồi lâu, bỗng mắt lộ hung quang, giọng ca trở nên cao vút, đem “chiếc đàn” trong tay đập mạnh xuống đất.
Không lâu, nó lại dáng say lờ đờ, bộ dạng lảo đảo lôi người nào tới, bộ dạng người kia như hết sức giãy dụa, phát ra thanh âm cầu khẩn.
Sau đó, bạch viên đem tiếng khóc cùng lời ca đau đớn, hành động thay lời nói, trước mặt chúng thần thể hiện cái gì gọi là “cưỡng gian”. Sau lại càng ác liệt hơn là, chuyện này kết thúc, bạch viên mở mắt, phảng phất như giật mình kinh hãi, sau mò mẫm tìm dây thừng, nghiến răng làm ra bộ dạng xiết chặt, lại mơ hồ vẽ với trong không trung làm gì đó.
Một lượt ca múa, sau là say rượu cưỡng gian, giết người giệt khẩu này thực là “tinh diệu”, Bá Ấp Khảo nhìn mà mặt xám như tro, mồm miệng há hốc. Hắn thế nào cũng không tưởng được, con bạch viên vốn nhiều năm ngoan ngoãn như nô bộc theo bên hắn giờ lại có thể hãm hại mình thế này.
Thấy thiên tử cùng bá quan đưa ánh mắt nhìn mình đầy phẫn nộ và kinh hãi, Bá Ấp Khảo biết đã trúng kế, nhất thời không biết giải thích sao, uất ức cắn chặt răng, cũng không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngã xuống bất tỉnh.
Sự tình đã tới bước này, chân tướng đã rõ, không còn ai dám dị nghị nữa. Sự thật rõ ràng là: Bá Ấp Khảo tối qua tại dịch quán say rượu, thả bạch viên ra bắt nó ca vũ trợ cầm, sau lại nhớ tới chuyện đấu cầm thất bại, tức giận hét lớn đập vỡ cây đàn, lại bắt lấy mỹ nữ kia ở căn phòng bên cạnh, mượn tửu ý thực thi gian dâm, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình phạm tội lớn, vì giết người giệt khẩu, bóp cổ chết nữ tử này, lại làm như tự treo cổ chết để không còn người đối chứng. Tiếc là lưới trời lồng lộng, hắn quên mất kẻ chứng kiến duy nhất là con bạch viên này, thực may có bạch viên biết ca biết hát, tái hiện sinh động cả quá trình phạm tội.
Tới này, ngay cả Phí Trọng có lòng “hỗ trợ” Bá Ấp Khảo cũng không dám nói gì thêm, tên mập này hết sức linh mẫn, lập tức thay đổi lập trường, quay mặt chửi bới Bá Ấp Khảo mặt người dạ thú, sỉ nhục danh dự của Tây bá hầu, yêu cầu Thiên tử nghiêm trị…khiến cho chúng thần trông mà bỉ hắn không ngừng.
Chân tướng cũng khiến Thiên tử nổi trận lôi đình, lấy tội khi quân của Bá Ấp Khảo, định hạ lệnh dùng Bào Lạc xử tội. Lúc này thừa tướng Tỉ Can bước ra cầu tình, nói Bá Ấp Khảo tuy phạm trọng tội, nhưng Thiên tử dù sao cũng đã trả lại nhóm cống phẩm mỹ nữ kia, lại hạ lệnh sớm ngày li khai, cho nên trong mấy tội của Bá Ấp Khảo, tội “khi quân” nên châm chước giảm miễn, lại tính đến công tích và danh tiếng Tây Bá Hầu Cơ Xương trước đây, cầu xin tha cho Bá Ấp Khảo một mạng, chịu hình phạt khác.
Thiên tử tựa hồ rất tiếc nuối cái chết của nữ tử kia, lại phẫn hẫn Bá Ấp Khảo lúc đầu giảo biện, chấp ý không chịu tha thứ, nhưng chịu không nổi Tỉ Can cùng vài vị đại thần thỉnh cầu, do dự nửa ngày, cuối cùng đồng ý. Dưới đề đạt của Tỉ Can, Thiên tử hạ chỉ thu chín vị mỹ nữ cùng hai kiện bảo vật còn lại vào hậu cung cùng quốc khố, coi như vật bồi tội, đồng thời thả bạch viên lập công kia về núi rừng, người nào cũng không được tiếp tục trộm bắt; tha cho tội tử hình của Bá Ấp Khảo, hình thức xử phạt thế nào sẽ bàn lại, tạm thời giao cho bộ Hình giam giữ, không được sơ suất.
Rất nhanh, võ sĩ trong đại điện đã kéo Bá Ấp Khảo bất tỉnh nhân sự ra. Thiên tử giải quyết việc này xong, hứng thú không còn, lại miễn cưỡng xử lí một chút yếu sự rồi tuyên bố tan triều.
Tan triều xong, Trương Tử Tinh nhắm thẳng hướng lầu Trích Tinh đi tới, còn chưa kịp lên lầu, đã nhịn không nổi ôm bụng cười to.
Vừa rồi biểu diễn của bạch viên kia thực là quá tuyệt diệu! con vượn này đầu tiên là giả vờ không biết tiếng người tỏ ra nóng nảy, quờ quạng cả người không sao biểu lộ, chúng nhân thấy thế đều biết nó “rõ ràng” chân tướng, chỉ là không sao thể hiện ra.
Sau đó, bạch viên dùng ngôn ngữ cơ thể sinh động, cùng tiếng ca cao thấp không ngừng, trong thời gian không bao lâu, đã đem cả đoạn kịch tình say rượu, gian dâm, giết người linh hoạt thể hiện. Tuy chỉ có một người, song lại có thể lợi dụng biểu tình cùng giọng ca phong phú, hoàn thành tuyệt diệu các loại tâm tình biến hóa, so với dùng ngôn từ miêu tả lại còn có hiệu quả hơn nhiều, khiến người tin tưởng không nghi.
Cả kịch bản từ lúc sáng tác, biên tập, diễn nháp cho tới biểu diễn thực tế, tất cả không tới ba ngày, có thể đạt được hiệu quả như vậy, thực là hiếm có. Loại kỹ thuật này còn hơn xa Viên Hồng lúc trước, không có nhiều năm “bán nghệ làm kế sinh nhai” là không làm được. Tất nhiên, nữ tử đáng thương kia cũng không phải là nguyên bổn, mà là Viên Hồng hóa thành, nếu không sao có thể cam tâm tình nguyện treo cổ “tự tử”?
Trương Tử Tinh cười to một trận mới bước lên lầu, trỏ Viên Hồng cùng vượn bạch đang ở đó chờ, khâm phục khen ngợi: “hai tên hầu tử, đều là cấp bậc siêu sao điện ảnh a”!