Vị thánh nhân có hai cái sừng ở giữa mở miệng nói: “Thì ra là Đại Thương Thiên tử thân lâm, mới vừa rồi ta tính ra là có khách quý từ triều ca đến, không ngờ lại là bệ hạ!”
Trương Tử Tinh nghe giọng điệu của người này, đoán được hắn chính là Phục Hi đứng đầu tam hoàng, cũng chính là huynh trưởng của Nữ Oa, nghĩ đến oán niệm của Nữ Oa đối với mình, trong lòng không khỏi chột dạ, nhanh chóng nói: “Ba vị đều là thánh đức đế chủ, vạn cổ lưu danh, Tử Tân xét đức xét năng, sao dám ở trước mặt ba vị thánh nhân mà xưng hai chữ 'Bệ Hạ'?”
Phục Hi mỉm cười, cũng không nói gì nữa, Thần Nông da như hổ báo ở bên trái nói: “Bệ hạ lời ấy quá khiêm nhượng, bệ hạ lập tam thư, phóng thích khổ nô, cầu mưa… Tứ hải giai phục, vạn dân xưng tụng, công đức vô lượng này nhân giới có mấy vị vua như vậy, ba người ta cũng cảm thấy rất vui mừng”.
Trương Tử Tinh vừa nghe đã biết, chuyện cầu mưa kia có thể dấu diếm dân chúng, nhưng tuyệt không thể gạt được loại người có thực lực đại thần thông này, lập tức cũng không biện giải, mà cung kính đáp: “Địa hoàng thánh nhân bệ hạ gieo ngũ cốc, nếm bách thảo, lập ra y đạo, công đức vĩnh cữu, Tử Tân không thể so được, quả thực như là ngọn lửa với nhật nguyệt. Tử Tân kỳ thật đối với ba vị thánh nhân ngưỡng mộ vô cùng, thường lấy ba vị thánh nhân noi theo, lập chí vì thiên hạ vạn dân tạo phúc. Đáng tiếc tông thất nội họa, có Việt vương khải cấu kết đệ tử Lữ Nhạc Chu Thiên Lân, không biết dùng đạo thuật gì, đem toàn bộ thường dân vô tội nằm không dậy nổi, rên rỉ không dứt, cả ngày cả đêm, ngay phi tử trong cung cũng bị độc thủ, mạng đã nguy kịch. Tử Tân mong ba vị đại phát từ bi, cứu viện sinh linh vô tội, quả thật là ân tái tạo, đức như uyên hải!”
Phục Hi suy tư, Thần Nông ở bên trái nói: “nghĩ đến chúng ta làm vua, cùng bát quái, định lễ nhạc, thực không họa loạn. Như hôm nay thiên cơ rõ ràng, sát kiếp còn chưa đến, cũng không thể để sinh linh đồ thán như thế. Ngự đệ không thể chối từ”.
“Hoàng huynh lời ấy có lý” Thần Nông gật gật đầu, lại hỏi Trương Tử Tinh: “Bệ hạ thông hiểu dược lý, từng viết ra “Bách thảo kinh” là chuẩn mực của người học thuốc trong thiên hạ, vì sao đối với độc này lại thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp)?”
Trương Tử Tinh lắc đầu thở dài: “Nếu là dịch bệnh bình thường, thì sao phải kinh nhiễu ba vị thánh hoàng? Ôn độc này rất lợi hại, y thuật bình thường không thể giải, ta đã thử qua nhiều lần mà không có hiệu quả, cho nên mới đến cầu ba vị bệ hạ”.
Thần Nông cẩn thận hỏi Trương Tử Tinh bệnh trạng của ôn bệnh, khi nghe đến việc lấy sinh vật trong sông là nguồn phát tán độc. thở dài: “Phàm việc gì cũng có âm dương tương đối, có thuật cứu người, cũng có thuật hại người. Bệnh này thật không tầm thường, là Ôn độc thuật của Thượng Thanh môn hạ, huyền diệu vô cùng, chẳng trách với y thuật của ngươi, cũng không thể giải độc”.
Trương Tử Tinh sợ Thần Nông cùng hắn lại thảo luận về vấn đề y học mà lộ dấu vết, lập tức khẩn cầu Thần Nông phát từ bi cứu trên dưới của triều ca. Thần Nông một lời đáp ứng, đứng dậy đi vào điều chế đan dược.
Lúc này, vị thánh nhân mặc đế phục bên phải mở miệng nói: “Hiên viên ngự long quyết trong người của ngươi, là từ đâu học được?”
Trương Tử Tinh hiểu rõ người này nhất định là Nhân hoàng thánh nhân Hiên viên Hoàng đế, vội vàng hướng tới Hoàng đế hành lễ bái đại lễ, tính ra Đại Thương cũng là hậu duệ của Hoàng đế, cho nên hắn đối với tam hoàng rất cung kính. Hoàng đế cũng không tránh, ngồi nhận lễ này. Trương Tử Tinh sau khi hành lễ xong, đem chuyện năm đó tu luyện Tố nữ kinh tại Hiên viên phần mà được Ngự long quyết nói ra. Hoàng đế khẽ vuốt cằm, lại hỏi: “Thanh Ngọc đồng tử báo lại, cùng ngươi đến đây còn có một nữ tử. Có phải Nữ Bạt không?”
Trương Tử Tinh biết chuyện Nữ Bạt khẳng định không thể gạt được Hoàng đế là nghĩa phụ nên đáp: “Đúng là Nữ Bạt, Tử Tân đã nhận làm muội, trước mặt người khác cải xưng là Thanh Lam. Ứng Long cùng Nữ Bạt đã phục hợp, chỉ vì bình loạn mà bị thương, nên ở tại triều ca điều dưỡng. Nên không thể cùng tới gặp Thánh hoàng. Xin lượng thứ”.
Hoàng đế lộ ra vẻ vui mừng: “Việc này ngươi làm rất tốt, Nữ Bạt cùng Ứng Long vốn là người mạnh khổ. Năm đó bị bắt chia lìa, hôm nay nhờ ngươi mà rốt cục tâm nguyện được đền bù, cũng là một công đức”.
Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, chợt nghe Hoàng đế lại hỏi: “Xi Vưu chi nhận 'Phệ Phách' có phải trong tay ngươi?”
Trương Tử Tinh biết chuyện xưa giữa Hoàng đế cùng Xi Vưu, cũng không dám chậm trễ, đem Phệ Phách lấy ra, kể lại chuyện Vân Trung Tử ngày xưa tặng Chiến hồn quyết: “Ngày xưa ta thực không biết Chiến hồn quyết kia là công pháp của Xi Vưucùng tu luyện với Vũ linh quyết, chiến đấu khi viễn chinh Đông Di, Vu Tế lấy bí pháp thúc dục Xi Vưu bí bảo Phệ Phách, ta mắt thấy không thể ngăn được, bỗng nhiên không hiểu sao Phệ Phách lại nhận chủ, mà được vật này. Vân Trung Tử kia cũng không biết sự ảo diệu của Chiến hồn quyết, nếu không lúc trước sao lại truyền cho ta?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Lực lượng trên người ngươi thật là thần kỳ, ta cùng Xi Vưu kia vốn là nước lửa bất dung, không nghĩ lại được ngươi luyện hóa thành một thể, thành tựu chân tiên chi thể, như vậy cũng tốt, nếu ngươi chỉ có Xi Vưu lực, ta làm sao lưu ngươi lại được”.
Trương Tử Tinh thầm nhủ kinh ngạc, thoáng rùng mình, hỏi: “Thánh hoàng sao lại nói ời ấy, lực lượng thực không chính tà, mấu chốt là do người sử dụng, ta tuy có cơ duyên học được Vũ linh quyết, bản tâm đến nay chưa từng dao động”. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.net
Phục Hi khen nói: “Hay một câu 'Lực lượng không chính tà, mấu chốt là do người sử dụng', bệ hạ quả nhiên là người đại trí tuệ, thân có linh ngộ, chẳng trách có thể có thành tựu hôm nay”.
Hoàng đế cũng gật đầu nói: “Xi Vưu là hậu duệ thượng cổ ma thần, thần thông cực lớn, năm đó ta cùng hắn đại chiến vô số, bại nhiều thắng ít, cuối cùng nhờ tiên nhân trợ giúp, may mắn mà thắng được. Nếu không như thế, nhân tộc ngày nay chỉ sợ đã không tồn hậu thế!”
Vào thượng cổ, nhân tộc lực lượng phi thường bạc nhược, cường đại nhất chính là yêu tộc cùng ma thần tộc, yêu tộc thế lực cao nhất, tự xưng là Thừa thiên địa vạn pháp chi chánh thống, tự cho mình cực cao; mà Ma thần tộc lực lượng mạnh mẽ, trời sanh tính hung bạo, triển thần thông bắt các tộc làm nô lệ tàn sát, lúc đó có thánh nhân đắc đạo, nhưng đều không muốn vướng vào. Yêu ma hai tộc không ai nhường ai, rốt cục triển khai đại chiến. Cuối cùng Ma thần tộc bỏ ra cái giá cực đắt, rốt cục tiêu diệt được Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu yêu tộc, nhưng bản thân nguyên khí cũng đại thương, tộc nhân cũng không có mấy. Mà hai đại ma thần còn lại là Chúc Dung cùng Cộng Công không hợp nhau, triển khai nội đấu, cuối cùng đồng quy vu tận, làm cho cột chống trời để cho cân bằng thiên địa bị hủy, cả không gian có nguy cơ bị hủy diệt, may mắn Nữ Oa đem ngũ sắc thạch vá trời, mới ổn định lại.
Xi Vưu đúng là hậu duệ của thượng cổ ma thần tộc, tụ tập dư nghiệt của Ma thần tộc vào thời của Hoàng đế mà tác loạn, nếu Xi Vưu thắng, thì nhân tộc sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ hoặc thực vật của Ma thần tộc, cuối cùng Hoàng đế đã chiến thắng được Xi Vưu cùng Ma thần tộc, cũng bởi đại công đức này mà thành tựu đạo quả.
Chân vũ linh quyết kia vốn là tâm quyết của thượng cổ ma thần lưu truyền lại, cho dù là người thường, luyện đến tầng cao cũng sẽ chuyển thành ma thần chi thể, do đó mà tâm tính đại biến, trở thành ma tộc.
Hôm nay Chân vũ linh quyết của Trương Tử Tinh tuy đã đạt mức tối cao, lại không có dị trạng hoặc ma tộc khí. Hơn nữa có năng lực đồng thời tu luyện Hiên viên ngự long quyết đến tầng cao, có thể thấy được thần thông đặc dị, không có chút ma thần lực nào, cho nên Hoàng đế mới yên lòng.
Trương Tử Tinh cả kinh, Chân vũ linh quyết là pháp quyết của thượng cổ ma thần? Chẳng lẻ Huyền Vũ kia chính là thượng cổ ma thần Huyền đế? Hắn vốn tưởng rằng Huyền đế là Hắc đế của tam hoàng ngũ đế trong thần thoại cổ xưa của Trung Quốc, đương nhiên, tam hoàng ngũ đế có rất nhiều phiên bản.
Nhưng hôm nay xem ra, tam hoàng đúng là Phục Hi, Thần Nông, Hoàng nhân, còn ngũ đế kia? Có khái niệm này không? Thanh Long, Bạch Hổ “tứ linh” trong truyền thuyết chẳng lẻ đều là thượng cổ ma thần? Hoặc có thể nói. Thế giới này căn bản là không có tứ linh?
Một khi đã như thế, vậy trong Tố nữ kinh có câu chú giải “Lọc ra tứ linh khí” là có ý tứ gì?
Trương Tử Tinh miên man suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến: Dựa theo lời Hoàng đế nói, lúc ấy Phi Liêm thân là kẻ dưới tay Xi Vưu nhất định cũng là dư nghiệt của ma thần. Như vậy xem ra, hắn tiềm phục ở triều ca dụng tâm rất có thể không phải đơn giản như vậy…
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Thần Nông đã từ bên trong đi ra, đem một cái hồ lô giao cho hắn.
“Trong này có mười viên đan dược, có khả năng giải ôn đan chi độc. Một viên cứu nội cung nữ quyến của ngươi, một viên hòa tan ra, giải cứu những người bị bệnh, một viên hòa tan vào trong nước sông, khử đi nguồn độc. Còn thừa bảy viên tặng cho ngươi. Trong tương lai tất có tác dụng”.
Trương Tử Tinh vừa nghe mọi người được cứu, mừng rỡ bái tạ. Thần Nông khẽ phất tay, cách không ngăn trở hắn hành lễ, lệnh cho Thanh Ngọc đồng tử đem ghế đến, Trương Tử Tinh ngay cả xưng cũng không dám, Phục Hi nói: “Ngươi là đương kim thiên hạ chí tôn. Nhân tộc chi hoàng. Cho nên trước mặt chúng ta không cần phải khiêm nhường, cứ bình thường. Những lời năm đó của ngươi tại miếu Nữ Oa, chúng ta cũng có nghe thấy, hôm nay có dịp gặp, nhân dịp bàn luận về nó”.
Trương Tử Tinh vừa nghe Phục Hi nhắc tới chuyện ở miếu Nữ Oa. Không khỏi bối rối. Dù sao người ta cũng là thân huynh muội, có nói như thế nào, cũng chỉ sợ có ý bênh vực bên trong.
Phục Hi thấy sắc mặt của hắn, biết hắn băn khoăn, mỉm cười nói: “Bệ hạ có phải băn khoăn về việc tại miếu Nữ Oa?”
Trương Tử Tinh cười khổ nói: “Tử Tân là giới phàm tục, tầm nhìn ngắn, chỉ nhìn trước mắt thấy ích lợi sinh tử của dân chúng nhân tộc, tự nhiên không thể thuận theo 'Thiên Đạo' của chu vị thánh nhân, không thể thấy được chuyện xa xôi”.
Thần Nông lắc đầu: “Ta thấy bệ hạ hiểu lầm rồi, ba người chúng ta là người nhờ công đức mà thành tựu thánh hoàng chi đạo, cũng không phải là thánh nhân chân chính”.
Trương Tử Tinh trước nay vẫn cho ba vị này là thánh nhân chân chính, cho nên khi Hoàng đế liếc mắt đã nhìn ra tu vi chân thật của hắn, hắn cũng không ngoài ý muốn, hiện tại nghe được những lời này của Thần Nông, thật sự giật mình không nhỏ.
Thần Nông giải thích với hắn, Thánh hoàng đạo công đức thành tựu thực không giống như thánh nhân, nghiêm khắc mà nói, cấp bậc lực lượng của bọn họ vẫn không thoát ly khỏi phạm trù huyền tiên, nhưng lại khác với các người tu luyện huyền tiên đỉnh cấp, bọn họ loại lực lượng “Vị”, loại lực lượng này đại biểu cho một tầng đặc biệt trong thiên đạo, như Thánh hoàng vị của Tam hoàng, Thiên đế vị của Hạo thiên Thượng đế , Thiên Mẫu vị của Dao Trì Kim mẫu. Kết hợp với loại lực lượng “Vị” kỳ dị này, thực lực của Tam hoàng vượt xa tu vi huyền tiên bình thường, hơn nữa thánh nhân cũng không dám ra tay với lực lượng “Vị” này, bởi vì làm như thế sẽ đại biêể cho việc nghịch thiên, đưa tới nhân quả lớn lao, sẽ nhận lấy thiên phạt nghiêm trọng.
Theo trình độ mà nói, Đế vương nhân tộc cũng là một loại “Vị”, trừ phi là nguyên do tự thân nhân tộc, nếu không tiên nhân bình thường cũng không dám tùy ý gia hại.
Trương Tử Tinh lúc này mới biết khái niệm công đức thánh hoàng vị này, trong lòng âm thầm ước lượng, lấy tình huống trước mắt phân tích, tuy không biết cái loại “Vị” này rốt cuộc có lực lượng gì đặc thù, nhưng nếu bằng thực lực chân chính, cho dù Tam hoàng hợp lực, chỉ sợ khó có thể địch nổi thánh nhân.
Hoàng đế nói: “Ngày xưa ngươi tại miếu Nữ Oa, cùng Oa hoàng thánh nhân hỏi đáp, trong lúc đó từng tình nguyện bỏ tu vi, thậm chí là đế vị để đổi lấy an bình cho trăm họ, có thể thấy được thịnh đức. Ba người chúng ta đều trải qua đế vị loài người, tuy có một ít bạc đức tạo phúc cho dân chúng, nhưng chưa từng có người nào có tâm như vậy, nếu so cùng với ngươi, cũng tự thẹn không bằng.
Tuy Trương Tử Tinh da mặt dày, cũng bị Phục Hi khen đến ngượng ngùng – những lời đó lúc ấy hắn nói với Nữ Oa, cũng chỉ là dùng tâm kế mà thôi.
Phục Hi cười nói: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám chất vấn thánh nhân, còn dám đánh cuộc, không trách được khi muội tử ta đến Hỏa Vân động, nhắc tới Thiên tử 'cuồng vọng tự đại' ngươi vẻ mặt cũng đầy vè phẫn nộ“.
Trương Tử Tinh chẳng biết chân ý của hắn, nên chỉ phải cẩn thận nói: “Ngày đó Tử Tân cũng nhất thời xúc động, dưới bầu nhiệt huyết, đã đắc tội Nữ Oa nương nương, xin Thánh hoàng thứ tội“.
Phục Hi vung tay lên, trên thạch bích phía sau xuất hiện bốn câu thơ, đúng là ngày đó Trương Tử Tinh cố ý lưu lại tại miếu Nữ Oa.
“Hảo nhất cá thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong” Phục Hi khen: “Bệ hạ quả là đại tài, câu này thậm diệu, chắc là bệ hạ muốn chỉ ta tâm của mình, ta đối bài thơ này thật thích thú, cho nên dự khắc lại để xem“.
Trương Tử Tinh nhìn ra Phục Hi cũng không có tức giận, thử thăm dò hỏi: “Tử Tân cũng biết ngày đó lớn gan, đắc tội với thánh nhân, hôm nay cũng là chờ đợi cuộc đánh cuộc này để biến đổi thiên hạ, tuy trước mắt có khó khăn, nhưng một khi biến đổi thành công, có thể làm cho trăm họ an vui, bốn phương bình yên, miễn khởi sát kiếp“.
Phục Hi thở dài nói: “Bệ hạ sai rồi! Xem ra bệ hạ còn không rõ như thế nào là sát kiếp”.
Trương Tử Tinh trong lòng vừa động, vội vàng cầu chỉ dạy. Đáp án của Phục Hi ra ngoài dự kiến của hắn: Sát kiếp là một loại trật tự trong thiên đạo, cũng có thể nói là một loại thiết lập trở lại “Vị”, loại thiết lập này là là quy tắc của thiên đạo, khôn thể tránh được, chỉ có thể ứng kiếp.
Phục Hi vừa nói ra, Trương Tử Tinh mới lờ mờ hiểu được ý nghĩa của Phong Thần bảng, cái “Hạo thiên Thượng đế lệnh tiên thủ thập nhị xưng thần” kia, cũng là vì thuận theo quy tắc này mà sinh ra, mà các giáo cũng thừa dịp cơ hội này mà tranh đoạt khí vận, danh chính ngôn thuận chém giết lẫn nhau với quy mô lớn, đợi sát kiếp qua đi, quy tắc xác lập, giáo phái thắng tự nhiên là người thắng cuộc lớn nhất, mà giáo phái thất bại tự nhiên là phải đợi tới sát kiếp tiếp theo mới có thể báo thù. Nguyên trong sách, Nguyên Thủy Thiên tôn không để ý tới thể diện, gần như vô sỉ tự mình ra tay đối phó với tiểu bối Tiệt giáo, chỉ sợ cũng là do nguyên nhân này, thể diện là chuyện nhỏ, nếu khí vận bị mất, vậy mới là phiền phức lớn.
Trương Tử Tinh suy tư thật lâu, cười khổ nói: “Nếu theo thiên đạo quy tắc này, cho dù ta đem thiên hạ duy trì an ổn, vạn dân cũng khó tránh khỏi đồ thán, sát kiếp cũng không thể miễn. Chỉ là Tử Tân thân là đứng đầu nhân tộc, sao nhẫn tâm nhìn thấy thiên hạ thương sanh vì chiến họa mà điên đảo? Hay là vì cái gọi là thiên đạo này, nhân tộc chúng ta chỉ có thể thuận theo “Dẫn cảnh tựu lục – vươn cổ đợi chém', trở thành tế phẩm cho các tiên nhân ứng kiếp?”
Ba vị Thánh hoàng nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, không nói lời nào.