Sau khi an trí chỗ cho Ứng Long chữa thương, Trương Tử Tinh hồi cung đưa ra ba đạo mật chỉ, một cho Du hồn quan Đậu Vinh, lệnh cho hắn chặt chẽ lưu ý động tĩnh chư hầu phía Đông của Đông Lỗ, đồng thời gia tăng đề phòng, không thể xem nhẹ, đạo thứ hai gởi cho Đông Tề Nguyệt Cơ, dặn bảo nàng sau khi tiếp thu lãnh địa của Khương Hoàn Sở, nhất định không thể xem nhẹ sự phòng bị đối với Đông Lỗ, phàm việc quan trọng phải thương nghị với Trâu Khích, còn đạo cuối cùng được hắn chú ý nhất cấp cho Sùng Hầu Hổ, bảo hắn sớm chuẩn bị, binh mã, đến lúc đó chỉ cần Ngạc Hoán làm phản, lập tức toàn quyền thảo phát.
Để ổn định Sùng Hầu Hổ, Trương Tử Tinh đối với việc cải cách cũng đã kéo dài thời gian cùng nhiều sự nhân nhượng đối với hắn, thậm chí còn đem thể chế “một nước hai chế độ” của một vĩ nhân sau này đặc biệt cho phép thực hiện tại lãnh địa của hắn, trăm năm không thay đổi. Việc cải cách phiền lòng nhất thì Sùng Hầu Hổ hoàn toàn không còn gì phải lo nghĩ, chỉ có thể nói Thiên tử đối với mình cực kỳ “chiếu cố”, lập tức mừng rỡ lĩnh mệnh.
Trước mắt thì chỉ còn có một vấn đề, đó là Đát Kỷ bị trúng kịch độc. Đát Kỷ tuy trúng độc hôn mê, nhưng nàng dù sao cũng là người mang bí thuật, kịch độc nhất thời bị ngăn chặn, tạm thời không có phát tác. Rốt cuộc là nên cứu nàng ta, hay là cứ mặc kệ để nàng ta cứ từ từ mà chết đi, để cho Nữ Oa tự làm tự chịu? Du nói như thế nào, Thải Vân đồng tử cũng là do Nữ Oa phái đến, nếu để cho quân cờ lớn nhất của Nữ Oa cứ như vậy mà chết dưới mưu kế của chính mình, Trương Tử Tinh về phương diện này cũng đắc ý, nhưng Nữ Oa tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy, một khi nàng ta hạ quyết tâm tra xét việc này, không chỉ có Mẫu tân “đại thần” kia không thể giả thần giả quỷ mà gạt được, mà rất có thể thân phận Quốc sư kia cxung gặp nguy cơ bị phát hiện, hơn nữa Đát Kỷ mà chết, tất nhiên là sẽ có “quân cờ” mới xuất hiện, nếu muốn lại đem quân cờ này mà khống chế, thì cũng không phải là chuyện dể dàng
Theo ý nghĩ này mà nói. Đát Kỷ là mê dược đồng thời là quân cờ của Nữ Oa, bởi vậy, trước mắt mà nói, Đát Kỷ phải sống, còn phải sống tốt trong sự khống chế của hắn.
Địa linh phù do Thải Vân đồng tử cấp vốn có thể khử độc phòng độc, nhưng có thể do ngày đó Xà Cơ thi thuật đem độc tính hoàn toàn phát ra. Linh phù lại không thể hoàn toàn trừ được độc tố, Trương Tử Tinh cũng hao phí một phen công phu, nhưng Đát Kỷ vẫn hôn mê bất tỉnh. Mà ngay lúc này, lại có một tin tức đáng sợ truyền đến: Từ quan viên, cho tới dân chúng, tại triều ca vô số người nhiễm tật bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, trước mắt tốc độ nhiễm bệnh không ngừng tăng nhanh!
Trương Tử Tinh chấn động, nguồn nước bị nhiễm độc trong cung đã được khống chế. Vì cái gì mà lại xảy ra việc trúng độc với quy mô lớn như vậy? Chẳng lẻ là Thải Vân đồng tử nói không thật, Vi Tử Khải đã cho các yêu tộc kia đầu độc cả thành? Nhưng hắn làm như vậy thì có ý nghĩa gì?
Bởi vì sự việc hết sức khẩn cấp, Trương Tử Tinh lập tức hạ chỉ, một mặt phái thái y đi cứu chữa người trúng độc, một mặt thì phái người điều tra nguồn độc, bởi vì có tiền lệ Vi Tử Khải, cho nên trọng điểm điều tra lần này là đặt ở tại nguồn nước.
Kết quả điều tra rất nhanh đã có, những người trúng độc đều có một điểm chung, chính là đã uống qua nước sông. Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, nước sông chảy liên tục. Làm sao mà lại có nhiều người trúng độc như vậy?
Trương Tử Tinh vội vàng tự mình ra sông khảo sát, trải qua sự kiểm nghiệm của siêu não, trong nước quả thật tồn tại một lượng lớn độc tố không rõ, loại độc tố này không có cùng nguồn gốc với loại độc trong Hoàng cung. Độc tính mãnh liệt. Không có thời kỳ tiềm phục, sự truyền nhiễm cực cao. Mà nguồn gốc độc lại là những sinh vật ở trong sống, như thực vật, các loại cá. Các sinh vật này tất cả đều mang theo kịch độc đáng sợ, trở thành vô số vật truyền mầm bệnh đi, kỳ quái chính là. Chúng nó tuy là vật truyền bệnh, nhưng bản thân lại không bị độc xâm hại. Đối với bản thân chúng nó không hề bị tổn hại gì.
Trương Tử Tinh lần đầu tiên chứng kiến “Độc thuật” thần kỳ như vậy, qua thực so với đại chiến thế giới thế kỷ 23. Lợi dụng lợi dụng vật sống để truyền đi mầm bệnh cũng tương tự, nhưng đó là vũ khí sinh hóa, sau đó dưới công ước của các nước liên hợp lại cũng đã bị cấm sử dụng, không thể tưởng được lại xuất hiện tại thời đại này!
Đối với kỹ thuật này mà nói, loại “Độc thuật” trước mắt so với sinh hóa đời sau, sinh vật mang bênh còn muốn tiên tiến hơn, bởi vì nước cùng lục địa dù sao cũng là hai hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, bởi vì tất cả những vật còn sống trong nước đều trở thành nguồn độc, cho nên Trương Tử Tinh trước mắt có thể làm chính là, một mặt cấm sử dụng nước sông, một mặt gia tăng phân tích thành phân của độc tố này, tranh thủ nhanh chóng nghiên cứu ra giải dược.
Bởi vì tính truyền bá của độc tố rất mạnh, chỉ mới vài ngày, trong thành đã có rất nhiều người nhiễm độc, biểu hiện bên ngoài sắc mặt biến thành màu đen, toàn thân hư thoát vô lực, sốt cao không hạ, tạm thời tuy sinh mệnh không bị nguy hiểm, nhưng thời gian dài tuyệt đối là chỉ có đường chết. Ngay cả các thầy thuốc không chỉ là bó tay không biện pháp, mà còn không ít người cũng bị nhiễm bệnh. Tin xấu chính là, loại độc tố này so với loại xuất hiện trong Hoàng cung thì phức tạp hơn nhiều, siêu não chỉ có thể phán đoán bệnh là do vi sinh vật gây ra, không chỉ có khả năng cực mạnh kháng thuốc, lại có tốc độ phục chế cùng sinh sản kinh người, muốn nghiên cứu ra giải dược, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể làm được.
Trương Tử Tinh dưới tình trạng bất đắc dĩ, chỉ phải cố gắng cách ly những người bị nhiễm bệnh ra, chứ nếu cứ tiếp tục như thế, số người nhiễm bệnh cứ tiếp tục tăng lên. Nếu mặc cho lan tràn ra, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Trong khi Trương Tử Tinh đang nóng ruột, nội thị báo Văn Thái sư cầu kiến, Trương Tử Tinh nhanh chóng truyền vào.
Văn Trọng nói ra chuyện hỗn loạn ngày ấy, đã từng gặp qua Chu Thiên Lân, liên tưởng đến kỳ sư Lữ Nhạc, chỉ sợ lần trúng độc quy mô lớn thế này rất có thể có quan hệ tới Lữ Nhạc. Trương Tử Tinh nghe Văn Trọng nói như vậy, đột nhiên nhớ tới, Ứng Long cùng Nữ Bạt ngày ấy cũng tại bờ sông mà tiêu diệt Chu Thiên Lân, như vậy xem ra, nhất định là do Chu Thiên Lân trước khi chết đã bỏ kịch độc vào nước sông, với ý định đem dân chúng cả thành chôn chung theo hắn.
Trương Tử Tinh đem việc này nói ra, Văn Trọng mới biết được việc hạ độc trong cung lúc trước, cùng với việc “Quốc sư” đã tiêu diệt Chu Thiên Lân, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, vốn Chu Thiên Lân chịu sự chi huy của Việt vương Khải, mưu nghịch hạ độc ám hại Thiên tử, tội không thể tha, nhưng kỳ sư Lữ Nhạc cũng là kẻ độc ác, lại hiểu sâu Ôn dịch độc thuật, nếu biết đệ tử đã chết dưới tay Đại Thương Quốc sư, chỉ sợ là sẽ có hậu hoạn vô cùng, bởi vậy việc này phải giữ bí mật. Nhưng do đó, chuyện giải dược sẽ không dể dàng, cho dù Văn Trọng tự mình đi cầu Lữ Nhạc, chỉ sợ cũng là hy vọng xa vời.
Một khi đã xác định Chu Thiên Lân là thủ phạm, Trương Tử Tinh ngược lại cũng không quá lo lắng, bởi vì ở trong sách, Lữ Nhạc cxung đã dùng ôn đan độc lợi hại nhất mà hại trên dưới Tây kỳ, kết quả từ Cơ Phát cho tới dân chúng, tất cả đều gặp nạn, ngay cả đại bộ phận mộ hạ Xiển giáo cũng khó mà thóat khỏi, chỉ có Dương Tiển mang Bát Cửu huyền cùng Na Tra có hoa sen hóa thân là không thể xâm hại, sau đó mới có việc Dương Tiển đến Hỏa Vân động gặp Tam thánh. Hôm nay xem ra phải đến Hỏa Vân động một chuyến rồi.
Đó là biện pháp duy nhất để giải Ôn độc.
Khi Trương Tử Tinh hướng tới Văn Trọng hỏi Hỏa Vân động ở đâu, thì Văn Trọng lộ ra vẻ kinh hãi, hắn từng nghe sư tôn Kim Linh thánh mẫu ngẫu nhiên nói qua, thiên địa nhân Tam hoàng thánh nhân ẩn cư tại Hỏa Vân động, việc này rất ít người biết, không ngờ Thiên tử lại biết được. Chính là Văn Trọng tuy nghe Kim Linh thánh mẫu nói qua về tên của Tam Hoàng, nhưng cũng không biết được Hỏa Vân động là ở nơi nào.
Chẳng lẻ phải đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân của Xiển giáo mà hỏi? Trương Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ đến Ứng Long từng là đại tướng của Hiên Viên, Nữ Bạt còn từng nhận Hoàng Đế làm nghĩa phụ, nói không chừng bọn họ biết Hỏa Vân động, do đó nhanh chóng về lại căn cứ Trích Tinh lâu.
Nữ Bạt nghe được tin tức của Hoàng Đế, có vẻ có chút kích động, nhưng nàng lúc trước bị phong ấn ở xích thủy chi bắc, thực không biết Hỏa Vân động, nhưng thật ra Ứng Long, trải qua việc Hiên Viên Hoàng Đế công đức thành tựu nhân hoàng thánh vị, đối với Hỏa Vân động cũng có biết đại khái, nhưng địa điểm cụ thể thì không rõ.
Ứng Long biết sự tình khẩn cấp, không để ý tới thương thế chưa lành, cùng với Trương Tử Tinh đi tìm Hỏa Vân động, Nữ Bạt vì lo cho thương thế của Ứng Long nên đề xuất để chính mình đi cùng Hoàng huynh.
Trương Tử Tinh biết Ứng Long vì giúp Nữ Bạt ngăn trở Chu Thiên Lân nguyên thần tự bạo, nguyên khí trong cơ thể bị thương tổn không nhỏ, còn hai viên thiên địa tạo hóa đan thì khi Ứng Long giúp thiên hạ tạo mưa đã dùng (thiên địa tạo hóa đan dùng tại sự kiện hiến tế là giả), trước mắt chỉ có thể để Ứng Long tự điều dưỡng khôi phục. Cho nên cũng không miễn cưỡng bắt Ứng Long xuất hành mà đồng ý với đề nghị của Nữ Bạt.
Trương Tử Tinh lập tức hạ chỉ: Việt vương khải cấu kết yêu nhân gây loạn, sau khi sự việc bại lộ, yêu nhân đã bỏ kịch độc trong sông, ý đồ độc hại dân chúng triều ca, hiện Thiên tử vì giải khổ ách của sinh linh mà đã đặc biệt tĩnh tâm tìm phương pháp giải độc, mọi người cứ an tâm chờ đợi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.net
Trên dưới triều ca vừa nghe đạo ý chỉ này, đã đem oán khí hoàn toàn chuyển qua trên người vị Việt vương khải đã bị xử tử kia, đồng thời cũng an tâm không ít, dù sao, “thành tích” của Thiên tử từ tam đại kỳ thư tới bảy ngày cầu mưa, chẳng phải cuối cùng cũng đã đại công cáo thành sao?
Trên phương diện khác, Trương Tử Tinh đã hóa thân thành Tiêu Diêu Tử, dẫn theo Nữ Bạt theo lời chỉ dẫn đại khái của Ứng Long mà đi tìm.
Theo như lời Ứng Long thì vị trí của Hỏa Vân động ước chừng ở tại một vùng thâm sơn của Kinh Châu xưa, nhưng Kinh Châu xưa phạm vi úa lớn, hai người tìm tại một số thâm sơn, cũng không tìm được Hỏa Vân động kia.
Trương Tử Tinh lo lắng đến an nguy sinh mệnh của những người bị trúng độc, cảm thấy hết sức gấp rút, cùng Nữ Bạt bay khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
Khi hai người tơớimột ngọn núi lớn, thì bỗng nhiên thấy trên một vách núi xa xa, có một nữ tử áo đen đang giao đấu với một con rắn khổng lồ, con rắn đó thân xanh đen, cực kỳ mau lẹ. Mà nữ tử áo đen kia tuy hình thể yếu ớt, động tác lại so với hắc xà còn muốn linh hoạt hơn, di động với tốc độ cao thân hình như tia chớp, làm công kích của con rắn đều thất bại, trong tay thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh tựa như tiếng sấm, đánh vào đỉnh đầu của con rắn. Con rắn kia đau đớn, rít lên một tiếng, cái miệng khổng lồ đột nhiên nở lớn ra, giống như một căn phòng, hướng tới nữ tử mà cắn nuốt.
Nữ tử kia cũng không bối rối, đang muốn thi triển thủ đoạn, bỗng nhiên thấy kim quang chợt lóe, bắn thẳng vào trong miệng cảu con rắn, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, miệng con rắn nhất thời máu thịt bay tứ tung, kim quang vẫn không ngừng mà vẫn tiếp tục tung hoành, làm cho con rắn bị thương mà rút lui, gầm rít không thôi.
“Đạo hữu, ta đến trợ giúp người!”
Nữ tử áo đen nhìn lại, thì ra là một nam một nữ, nữ tử dáng người yểu điệu, diện mạo tuyệt mỹ, nam tử bộ dạng bình thường, trên mặt còn có một vết sẹo mờ mờ, chỉ có ánh mắt có vẻ đặc biệt có thần.
Trương Tử Tinh cũng dò xét nữ tử áo đen, nữ tử này theo tướng mạo mà nói, tuyệt đối là đại mỹ nữ, cho dù so với Thương Thanh Quân cũng không thua kém, nhưng ánh mắt xem ra có chút hung hãn, tràn ngập sát khí, phối hợp với áo đen kia, làm cho người ta có loại cảm giác kính nhi viễn chi.
Nữ tử áo đen hướng tới hai người hơi gật đầu: “Đa tạ đạo hữu tương trợ, đạo hữu mời lui về phía sau, ta tự có cách diệt nghiệt chướng này”.
Trương Tử Tinh cùng Nữ Bạt nhìn nhau, né ra phía sau nữ tử áo đen. Con rắn kia rất có linh tính, thấy đối thủ có viện quân, trong lòng biết không ổn, thừa dịp ba người nói chuyện, quay thân tìm cách bỏ trốn.
Nữ tử áo đen cười lạnh một tiếng, từ trong túi pháp bảo xuất ra một thanh đoản kiếm, nhắm phía cự xà mà ném đi, bảo kiếm kia hóa thành mấy đạo khí lưu màu đen, đón gió lớn lên, như có những cánh tay màu đen, lập tức vây quanh con rắn. Khí lưu mang theo lực lượng hết sức cường đại, con rắn kia thân bất do kỷ, bị khí lưu xoay chuyển lung tung, làm cho choáng váng đầu hoa mắt, cuối cùng khí lưu hóa lại thành đoản kiếm, trở lại trong tay nữ tử.
Con rắn kia nằm bất động, sau đó thân hình rung lên, vỡ vụn thành từng mảnh, máu thịt tung tóe đầy đất, nữ tử vung tay ra, thì một đạo huỳnh quang từ trong thân rắn bay ra, dừng ở trong tay nàng ta, thì ra là một viên châu màu trắng.
Trương Tử Tinh vốn muốn hỏi thăm nữ tử này vị trí của Hỏa Vân động, lại gặp màn này, không khỏi lạnh người, nữ tử này không chỉ có thực lực cao cường, thủ đoạn lại tàn nhẫn, không biết là tu sĩ phương nào.
Nữ Bạt bật thốt lên khen: “Đạo hữu thủ đoạn thật hay! Kiếm này lấy phong lực bí pháp mà luyện thành, nhìn như mềm mại, mà thật ra sắc bén vô cùng, thực làm cho huynh muội ta mở rộng tầm mắt”.
Nữ tử áo đen nghe thấy Nữ Bạt nhận ra thủ đoạn của nàng, lập tức nhìn lại vài lần, phát hiện thực lực của nàng không ngờ đã đến kim tiên chi cảnh, không khỏi nhìn lại: “Đạo hữu kiến văn thật rộng rãi! Mấy tiểu kỹ này, thật làm cho nhị vị chê cười, trước hết cũng muốn đa tạ nhị vị viện thủ, ta là Kim Ngao đảo Hạm Chi Tiên, xin hỏi tôn hiệu của nhị vị đạo hữu”.
Hạm Chi Tiên? Trương Tử Tinh thầm giật mình: Hạm Chi Tiên này là môn hạ Triệt giáo, tinh thông ngự phong kỳ thuật, ở trong sách, Văn Thái sư đã nhờ nàng chỉ dẫn đến Bạch lộc đảo thỉnh Thập thiên quân, bày ra Thập tuyệt đại trận, sau tại tình tiết của Triệu Công Minh, Hạm Chi Tiên đã có tác dụng mấu chốt, đúng là khuyên bảo của nàng, Sử Vân Tiêu cuối cùng đem Kim giao tiễn mà giết Triệu Công Minh, Triệu Công Minh sau khi bị Đinh đầu thất tiến thư giết chết, Hạm Chi Tiên đã cùng Tam Tiêu, Thải Vân tiên tử hỗ trợ Văn Trọng, cuối cùng bị Từ Hàng chân nhân dùng Định phong châu chế ngự, chết dưới Đả thần tiên của Khương Tử Nha.
Trong sách xem ra, Hạm Chi Tiên thực lực cũng bình thường mà thôi, đối với môn nhân hàng thứ hai của Xiển giáo chênh lệch không nhỏ, nhiều nhất chỉ so với hàng thứ ba mà thôi. Nhưng theo hôm nay thấy thì, Hạm Chi Tiên lực lượng cũng không kém như vậy, pháp bảo thanh kiếm kia trong sách cũng chưa từng xuất hiện, quả thực hết sức lợi hại, thực lực cũng không yếu như trong sách, như vậy có thể tưởng tượng, thực lực của Xiển giáo kim tiên cũng có sự lợi hại.