Đối với tình huống bất lợi như thế, tuy Cơ Xương tâm kế thâm trầm, cũng không thể không biết các chư hầu đáng chết muốn mưu hại Thiên tử, đã đổ ở trên đầu mình rồi.
Viên Hồng hành động quả thật quá tốt, hiện tại mặc dù không có vật chứng, nhưng nhân chứng thì lại rất nhiều, hôm qua Dương Nhâm cũng đã đi ra chất vấn Cơ Xương tại chỗ, khiến cho Cơ Xương vô kế khả thi, cũng chỉ có thể thề thốt Khương Hoàn cùng mình không hề có quan hệ.
Lúc này, một số đại thần thường ngày có lui tới với Cơ Xương đứng dậy, chỉ ra Cơ Xương ngày thường nhân nghĩa, có danh là thánh nhân, tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện đại nghịch này, huống chi Cơ Xương chỉ một thân đi tới triều ca, cũng không mang theo binh mã, nếu mà phản nghịch, thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới sao? Khẳng định là có người hãm hại. Mấu chốt nhất chính là, ở đây mọi người chỉ chứng kiến biểu hiện của Khương Hoàn lúc sắp chết mà phán đoán ra chủ mưu có thể là Cơ Xương, nhưng đó chỉ là lời nói phiến diện, cũng không có chứng cứ, cũng không đủ để xác định tội danh cho Tây bá hầu.
Hai bên đều có lý, tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Thiên tử sau khi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định không để cho Cơ Xương về nước, tạm thời ở tại Dũ lý, một ngày không tra ra nguyên do của thích khách, thì cũng không được phóng thích, nhưng trong lúc bị giam lỏng, bất luận là kẻ nào cũng không được gia hại.
Chỉ ý vừa đưa ra, hai bên cãi vả cũng không nói gì nữa, Thiên tử cũng không phải là bỏ qua cho người có hiềm nghi lớn nhất là Cơ Xương, nhưng cũng không phải làm hại đến hắn, loại phương pháp này có thể nói là “công bình” lắm rồi.
Cơ Xương cũng hiểu được Thiên tử đối với mình xem như là đã xử lý rộng rãi, lập tức cảm kích tạ ơn, chỉ có một người thấy vậy trong lòng phát lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, người nọ chính là Phí Trọng.
Tên mập cúi đầu, căn bản không dám liếc nhìn Thiên tử, trong đầu lại hiện lên tình cảnh đêm khuya hôm đó.
Đêm trước một ngày xảy ra sự kiện ám sát tại tế đàn, Phí Trọng được Thiên tử bí mật triệu gấp vào cung.
Thiên tử sau khi triệu hắn đến, lập tức hỏi thẳng: Kẻ dưới tay ngươi có một người gọi là Khương Hoàn phải không?
Phí Trọng nghe vậy trong lòng căng thẳng, khẽ rùng mình. Khương Hoàn này vốn là gia tướng của Đông bá hầu Khương Hoàn Sở, bản tính vũ dũng, nhân vì chọc giận Khương Hoàn Sở mà bị trục xuất khỏi Đông Lỗ, vào năm năm trước được Phí Trọng thu lại, nuôi dưỡng làm tử sĩ, chuyện này cực kỳ bí ẩn. Đối với Phí Trọng ngay cả thê thiếp bên cạnh hắn cũng không biết, không nghĩ tới lại bị Thiên tử một lời đã phá tan.
May mà Thiên tử cũng không làm khó hắn, chỉ là muốn hắn giao ra người này, Phí Trọng cũng không dám cự tuyệt, sau đó Thiên tử lại dặn dò một câu: “Chuyện hôm nay, quả nhân không hy vọng người thứ ba biết được, ngươi là người thông minh, hẳn hiểu được ý tứ của quả nhân”.
Phí Trọng vội vàng đáp ứng. Không nghĩ tới hôm sau đã xảy ra chuyện kinh thiên như vậy, mọi người đều nói Cơ Xương là người đầu sỏ mưu nghịch, chỉ có Phí Trọng trong lòng hiểu rõ chân tướng. Hắn cũng tính ra đây là âm mưu, nhưng thấy tính toán cùng thủ đoạn của Thiên tử như thế, cũng chỉ có thể thán phục mà thôi, mà trong lòng tên mập này càng sợ hãi – bản thân mình chỉ sợ là người duy nhất biết được cái bí mật kinh thiên này, Thiên tử sẽ tha cho mình sao? Có lẽ, chỉ có người chết mới có thể chân chính giữ được bí mật.
Đương nhiên, cho dù hắn có lá gan này, Phí Trọng cũng không dám tiết lộ việc này với bất kỳ ai. Thiên tử đã cảnh cáo không nói, nếu hắn có nói ra, người khác cũng sẽ không tin hắn. Thiên tử sẽ cho người giết hắn hay đánh cho trọng thương? Vạn nhất tiết lộ, Thiên tử chỉ cần đem cái tọi chủ mưu phản nghịc này đổ lên đầu Phí Trọng. Hắn có trăm cái miệng cũng không cãi nổi. Chỉ còn có đường xét nhà diệt tộc mà thôi.
Cũng may Thiên tử không có quên “công lao” của hắn, lấy lý do Phi Liêm, Phí Trọng có công trừ nghịch, trọng thưởng Phi Liêm, phong Ác Lai làm Tướng quân, đồng thời đề bạt Phí Trọng làm Thượng đại phu. Chủ lễ bộ sự vụ. Đương nhiên, trọng điểm vẫn là Đại Thương quý khan.
Phí Trọng trong miệng tạ ơn, nhưng trong lòng cũng âm thầm tính toán, nhất định phải lợi dụng sự coi trọng của Thiên tử đối với Đại Thương quý khan, mà làm ra thật nhiều thành tích, để cho Thiên tử cảm giác được giá trị của hắn là không thể thiếu được, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng cũng điều kiện tiên quyết để thu được phú quý hơn nữa – hắn cũng vẫn không quên cái giấc mộng phong hầu kia.
Về chuyện Khương Hoàn, Trương Tử Tinh trong lòng cũng có ý nghĩ của mình, trong sách Khương Hoàng hậu bởi vì Khương Hoàn hãm hại mà bị độc hình đến chết, Khương Hoàn đối với vận mệnh của Khương Hoàng hậu chỉ sợ có chút “khắc chế”, chi bằng nhân cơ hội lần này mà diệt trừ nhân vật này, miễn trừ hậu hoạn, lại lợi dụng thi thể của hắn vào việc có lợi.
Thân phận của Khương Hoàn cùng với biểu hiện “trước khi chết”, đã thành công đem Đông bá hầu Khương Hoàn Sở cùng Tây bá hầu Cơ Xương cùng có sự liên quan, xem ra kế Tá thi hoàn hồn coi là đại công cáo thành. Về phần Phí Trọng giữ bí mật, hắn cũng không lo lắng, với suy nghĩ như Phí Trọng, cho dù có gan tiết lộ, cũng không ai tin, chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.
Đối với việc xử trí Cơ Xương, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã suy nghĩ cẩn thận về kế hoạch trong tương lai. Giết chết Cơ Xương, cũng không giải quyết vấn đề căn bản là Tây kỳ, sự kiện ám sát lần này xem ra, cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh Cơ Xương là chủ mưu, giết chết hắn có chút không hợp tình lý, có thể làm cho Tây kỳ lấy cớ tạo phản. Vô luận là từ sách hay là tin tức tình báo Thiên Ảnh điều tra được, con thứ của Cơ Xương là Cơ Phát có năng lực không thua gì Cơ Xương, dã tâm còn lớn hơn nữa, mà trưởng tử Bá Ấp Khảo cũng rất có tài năng, cho dù giết chết Cơ Phát cùng Bá Ấp Khảo, thì các thánh nhân, tiên nhân cũng sẽ đưa ra một “thiên mệnh chân chủ” mới, để làm loạn nhân gian. Chỉ cần còn có mấy BOSS này sau lưng, sát kiếp vẫn không cách nào trốn tránh hoặc khống hế được, bọn họ mới chính là kẻ địch chân chính. Mà muôố địch lại nhưữg kẻ địch này, trên thực tế chỉ có thể dùng mưu mà thôi.
Đối với Tây kỳ, Trương Tử Tinh đã lập ra một kế hoạch tương đối chi tiết, nhốt Cơ Xương chỉ là bước đầu tiên trong đó mà thôi.
Kế tiếp, Trương Tử Tinh ban ý chỉ:
Thứ nhất, Ngạc Sùng Vũ vừa chết, Ngạc Hoán tất phản, lệnh cho Tổng binh tam sơn quan Đặng Cửu Công tăng cường phòng thủ, để phòng làm loạn;
Thứ hai, các lộ chư hầu phía Nam đều có thể thảo phát những kẻ làm phản, nếu có thành tích, sẽ được tứ phong lãnh địa chiếm được.
Thứ ba, bởi vì chuyện ám sát, Tây bá hầu Cơ Xương tạm bị giam lỏng, không được trốn chạy. Tây kỳ thống lĩnh hai trăm chư hầu, không thể một ngày không có chủ, hiện phong cho huynh của Cơ Xương là Thái Bá, Trọng Ung thay mặt làm Tây hầu, tới đó để điều tra. Nếu tra ra thật Cơ Xương trong sạch, thì sẽ cho Cơ Xương về lại Tây kỳ, vẫn là Tây bá hầu, Thái Bá, Trọng Ung sẽ về lại triều ca đợi phân công việc khác.
Hai điều đầu cũng là bình thường, điều thứ ba là do hắn tỉ mỉ bày ra, Thái Bá, Trọng Ung là huynh của Cơ Xương, năm đó khi Cơ Xương kế thừa tước vị, hai người vì tranh đấu thất bại mà bị buộc phải đi xa về phía đông nam. Trương Tử Tinh một năm trước đã phát động Thiên Ảnh, tìm ra hai người này, trong tương lai có thể làm quân cờ bí mật trong tay, hôm nay quả nhiên đã phát huy tác dụng.
Trong sử cũng có nói tới, thủ lĩnh Cổ Công của bộ lạc cơ tính chu có ba con trai: trưởng là Thái Bá, thứ là Trọng Ung, ba là Quý Lịch. Quý Lịch sinh ra Cơ Xương, được Cổ Công sủng ái, đem sự hưng vượng phát đạt của bộ lạc Chu ký thác trên người Cơ Xương, bởi vậy mới truyền ngôi cho Quý Lịch, để tương lai truyền lại cho Cơ Xương. Thái Bá cùng Trọng Ung hiểu rõ tâm tư của phụ thân, vì vậy đã tự động rút lui. Bọn họ thừa dịp Cổ Công ngã bệnh, lấy cớ hái thuốc cho cha mà đi tới vùng duyên hải đông nam xa xôi.
Cái này có thể nói, Thái Bá cùng Trọng Ung dĩ nhiên là thúc phụ của Cơ Xương, nhưng ở tại không gian này, lại thành ra thế này.
Thái Bá, Trọng Ung đối vớ ngôi vị Tây bá hầu vẫn chưa từ bỏ ý định, hôm nay giấc mộng trở thành sự thật, tự nhiên là mừng rỡ, lúc này đối với Thiên thề chết thuần phục, vĩnh không sinh biến.
Cơ Xương trên đường đi tới Dũ lý thì nhận được tin tức này. Trong thành Dũ lý, nguyên khugn cảnh trong sách là “quân dân phụ lão, dắt dê châm rượu, quỳ xuống nghênh tiếp” cũng không có xuất hiện, ngược lại có rất nhiều người trên đường chỉ chỏ, bàn tán không ngoài những câu khinh bỉ “nghịch tặc”. Cơ Xương cũng không để tâm tới, bởi vì cái tin tức định Tây hầu kia như là một cây gậy, hung hăng đập vào trong lòng hắn. Từ chuyện này xem ra, dụng tâm của Thiên tử đối với Tây kỳ cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng bản thân đang bị giam lỏng, không thể ứng phó, có khóc cũng không lợi ích gì. Trong phút chốc, Cơ Xương trong lòng đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, những sự sợ hãi cũng kinh hãi cũng không để cho hắn nghĩ tiếp được.
Phi Liêm đối với việc thăng chức cùng tưởng thưởng trong lòng cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy hết sức lo âu. Cái loại phong thưởng đại thần tầm thường này đối với hắn mà nói. Cũng không có bao nhiêu giá trị thực dụng, trong hành động lần này, hắn mặc dù lập được “công lớn”, nhưng thực lực bị tổn hao cũng không nhỏ, Ác Lai trúng thần thông Đảo mã Độc của Ngân Hạt. Đau đầu muốn chết. Phi Liêm dùng hết lực lượng mới miễn cưỡng áp chế được; Chư Kiền bị Hôn mê kiếm của Chu Thiên Lân gây thương tích, khi thì hôn mê, khi thì tỉnh táo, khi hỏi hắn thì chỉ có lắc đầu, cả người run rẩy.
Phi Liêm dùng mọi biện pháp cũng không thể cứu trị được cho Chư Kiền, đành phải đem tình huống bẩm cáo cho Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh sau một hồi lo lắng, đáp ứng mời “Quốc sư” trợ giúp cứu trị. Không lâu sau, “Quốc sư” trả lời: Việc cứu trị thì có thể, nhưng phải đem Chư Kiền tới phủ Quốc sư một thời gian, một mình trị liệu, trong khoảng thời gian này người nào cũng không được quấy nhiễu.
Phi Liêm vừa nghe điều kiện này, nhất thời có chút do dự, dù sao cũng không phải là thật trung tâm với Đại Thương, mà vị Quốc sư kia thật sự quá mức thần bí, mà thực lực sâu không lường được, mặc dù đều thờ cùng chủ, nhưng cũng không biết là địch là bạn, như vậy tùy tiện đem Chư Kìen giao vào tay hắn, cũng không biết đến tột cùng là phát sinh chuyện gì.
Bởi vì Chư Kiền thật sự không cách nào chữa trị, cho nên Phi Liêm cho dù lo lắng, cũng phải đồng ý điều kiện này.
[Khi Chư Kiền hôn mê đã lâu mở mắt tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng kỳ quái, đang nằm ở trên một cái giường sắt lạnh như băng, phần eo, đầu, tứ chi đều bị kim loại cứng rắn khóa chặt, không cách nào giãy dụa. Vách tường bốn phía, kể cả trần nhà, cũng đều là do kim loại chế thành, liền thành một thể, cấu tạo hoàn toàn khác biệt so với các phòng ốc bình thường, bốn phía được chiếu rọi bởi những viên bảo thạch gì đó giống như là có pháp lực, làm cho căn phòng sáng rực rỡ.
Đây là đâu? Không phải nói là chỗ ở của Quốc sư sao? Chủ công còn phân phó với mình nhân cơ hội trị liệu lần này mà đến gần Quốc sư, tìm hiểu xem thân phận chân thật, thực lực bí ẩn của hắn, sao lại đến cái chỗ kỳ quái này?
Lúc này, trên vách kim loại đột nhiên chậm rãi mở ra một cánh cửa, sau khi ba người đi vào, thì lại tự động đóng cửa lại.
Người cầm đầu nhìn Chư Kiền, quan tâm hỏi một câu: “Ngươi đã tỉnh dậy?”
Chư Kiền vừa thấy người này, không khỏi chấn động, người này đối với hắn mà nói ấn tượng cực kỳ khắc sâu, năm đó một cánh tay cùng cái đuôi của mình đã từng bị chặt trong tay người này. Khi đó tu vi của người này còn tương đối thấp, nhưng sau lại thân phận chân thật của người này thật sự quá mức làm cho người ta sợ hãi, cho nên bản thân căn bản không cách nào báo thù, đành phải nhẫn nhịn. Mà sau đó không lâu, người nọ cùng với một người khác xông vào phủ của chủ công, đem Thiên yêu diệt hồn trận hoàn toàn đánh tan, lại còn bắt đi Tiểu Đản cùng Ác Lai, nghĩ không ra người nọ lại xuất hiện ở chỗ này! Người này đúng là đương kim Thiên tử – Thụ Tân!
Lúc này Thiên tử trang phục bình thường, phía sau đi theo một nam một nữ, đều tướng mạo tuấn mỹ, làm cho Chư Kiền sợ hãi chính là, đôi nam nữ này trên người tản ra khí tức lực lượng nhàn nhạt, thậm chí còn mạnh hơn chủ công Phong bá Phi Liêm của hắn!
Mà một cau nói sau đó của Thiên tử làm cho Chư Kiền như bị vùi lấp vào trong động băng: “Quên giới thiệu với ngươi, vị này là ngự muội của quả nhân, vị này là hôn phu của nàng, cũng chính là người mà chủ công Phong bá của ngươi e ngại nhất – Nữ Bạt cùng Ứng Long”.
Phong bá? Thiên tử quả nhiên đã biết được thân phận của chủ công! Chư Kiền cuối cùng cũng có vài phần tâm trí, bất chấp khiếp sợ, vội vàng giải thích: “Bệ hạ, chủ công của ta là thật tâm đầu phục, tại sao…”
“Thật tâm đầu phục?” Trương Tử Tinh lộ ra vẻ trào phúng, “Quả nhân cũng không cần ngươi giải thích, trong lòng của ngươi hẳn rõ ràng nhất. Ngươi hẳn là phải rõ ràng, nếu quả nhân đem cái bí mật này nói ra cho ngươi biết, thì tuyệt đối không có khả năng để cho ngươi sống ở trên đời này”.
Thấy ánh mắt của Chư Kiền mang theo nỗi sợ hãi, Trương Tử Tinh bấm vào một cái nút ở trên tường, vách tường xuất hiện một cánh cửa ngầm, một cánh tay cơ giới đẩy ra một đống các bình thủy tinh chứa đầy những chất lỏng kỳ quái, Chư Kiền vừa thấy những vật được “bào chế” trong đó, sắc mặt đại biến, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Chẳng trách Chư Kiền khiếp sợ, ngay cả Nữ Bạt cùng Ứng Long thấy vật ở trong các bình thủy tinh này, đều không khỏi lấy làm kinh hãi.
Trong hơn mười cái bình thủy tinh cực lớn này, toàn bộ đều là Chư Kiền!
Chư Kiền này tất cả đều là dạng sau khi đã biến thân thành báo nhân, tướng mạo hoàn toàn giống nhau, làm cho Chư Kiền “nguyên bản” cũng tìm không ra sự khác biệt giữa bản thân và chúng nó, khác nhau chính là, bọn chúng đều nhắm chặt hai mắt, tựa hồ đang ngủ say. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Ngươi đến tột cùng là sử dụng loại ảo thuật nào?” Chư Kiền mồ hôi lạnh đầm đìa, tựa hồ nghĩ ra được cái gì, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
“Còn nhớ năm đó ta từng chém đứt cái đuôi của ngươi không? Mặc dù ngươi sớm đã khỏi hẳn, nhưng cái đuôi này cùng cánh tay đã bị ta giữ lại, mấy năm nay đã tiến hành nghiên cứu chúng, có thể nói, ngươi là vật ta nghiên cứu sớm nhất, số lần thí nghiệm nhiều nhất, cũng là đối tượng mà ta chuẩn bị để thực nghiệm trước nhất” Trương Tử Tinh giải thích nói: “Cái này cũng không phải là ảo thuật, mà là chính là ngươi, y theo cái đuôi, cánh tay của ngươi mà chế tạo ra, chỉ là cũng chưa có ý thức cùng bản lãnh biến thân của ngươi, cho nên ta cần chính ngươi để tiến hành thí nghiệm. Đây chính là ngươi tự mình tặng tới tận cửa nhà của ta, ta không có lý do nào để cự tuyệt.
Chư Kiền mặc dù nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng hàn ý trong lòng càng ngày càng nhiều, kêu lên: “Quốc sư đâu rồi? Có phải hắn đã lừa gạt ta đến đây không?“
Trương Tử Tinh mỉm cười: “Quên nói cho ngươi, Quốc sư kia chính là Thiên tử ta, chúng ta cùng là một người…”
Bí mật này đã làm cho Chư Kiền hoàn toàn vùi lấp trong tuyệt vọng, hắn muốn biến thân để cố gắng một lần, lại bị độc lực của Hôn mê kiếm chế ngự, ngay cả khí lực của người bình thường cũng không còn, không lâu sau, độc thương lại bắt đầu phát tác, ý thức của hắn dần dần mơ hồ.
Nhìn Chư Kiền hôn mê, Trương Tử Tinh lộ ra vẻ cười lạnh, chỉ cần thí nghiệm thành công, thì cho dù Phi Liêm khôn khéo hơn người, cũng chỉ là cá nằm trong rọ mà thôi.