– Nếu ta không đi thì nơi này cũng không mở ra, nhưng nếu đúng như này thì nàng ta hẳn là không cần phải kể lại như vậy, ngược lại làm như vậy sẽ khiến cho ta băn khoăn, đoán ra được tâm tư của nàng… Vậy mục đích của nàng ta rốt cuộc là gì đây…
Mạnh Hạo trầm ngâm, một lát sau khẽ nhắm hai mắt rồi ngồi xuống đả tọa…
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua nửa tháng, Sở Ngọc Yên cuối cùng cũng luyện được xong viên thứ hai, nhưng viên thứ ba thứ tư thì sau một tháng vẫn liên tục thất bại.
Mạnh Hạo không hiểu luyện đan nhưng có thể nhìn ra được dường như không phải Sở Ngọc Yên cố ý làm như thế, mà đan dược này càng về sau luyện chế càng gian nan. Trong một tháng này Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới truyền thừa Huyết Tiên, tựa như đã quên đi chuyện này rồi.
Ngày hôm nay, hắn từ trong trầm mặc chậm rãi đứng dậy, nhanh chóng đạp lên phi kiếm, bay thẳng qua sương mù, tới phía trước quầng sáng để xem xét biến hóa thế nào.
Trong vòng nửa tháng này, hắn cứ cách mười ngày lại tới đây để xem một lần, mỗi lần đều bỏ ra hẳn một ngày để tìm tòi, mỗi lần hắn rời đi, Sở Ngọc Yên cũng không có chút động tĩnh gì, dù một cái liếc mắt cũng không.
Cho tới khi Mạnh Hạo rời khỏi được hai canh giờ thì Sở Ngọc Yên mới ngẩng đầu lên, hai mắt chớp động, nhíu mày, tựa như có chút khó hiểu với luyện đan. Cho nên nàng ta đứng lên, hướng về phía sương mù phía xa chậm rãi mà đi tới, sau đó đi tới phạm vi gần huyết hồ, nhưng cũng xem gì mà xoay người rời đi, sau đó quay về nơi luyện đan, dần dần suy nghĩ mọi vấn đề, tiếp tục luyện đan.
Lại trôi qua nửa tháng, viên phân đan thứ ba, thứ tư cuối cùng cũng được Sở Ngọc Yên luyện chế ra, nàng liền bắt đầu luyện chế viên phân đan thứ năm, viên thứ năm này đối với Mạnh Hạo thì là viên cuối cùng, chỉ cần luyện chế ra thì bảy viên phân đan đã được hoàn thành.
Thời gian chậm rãi trôi đi, qua thêm hai tháng nữa, Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên ở trong miệng núi lửa này cũng phải được nửa năm. Trong hai tháng này, đôi khi là Sở Ngọc Yên ra ngoài, có lúc là Mạnh Hạo đi. Mỗi lần nàng ta luyện đan thất bại thì đều dung phương pháp như vậy để giải quyết vấn đề, cứ đi tới đi trước huyết hồ khoảng ngoài trăm trượng, sau đó là chậm rãi quay về.
Cho tới một hôm, khi Mạnh Hạo lại tiếp tục lên phía trên quan sát quầng sáng thì Sở Ngọc Yên đứng dậy, cau mày đi vào trong sương mù, dần tới khoảng cách trăm trượng ngoài huyết hồ. Hai mắt nàng chợt đảo, trong nháy mắt, phóng xuất toàn bộ tu vi, dùng tốc độ cực nhanh chạy thẳng về phía huyết hồ.
Nàng ta càng chạy tới gần, huyết hồ càng gợn sóng mạnh hơn, tế đàn càng dâng lên cao hơn, cái thạch đầu to lớn dưới tế đàn cũng dần nhô hẳn lên, đại khẩu mở ra, tựa như một thông đạo chờ người nhận truyền thừa tiến vào.
Trong mắt Sở Ngọc Yên có chút kích động, thân hình càng lao đi nhanh hơn, thậm chí còn nhảy lên, chỉ là khi nàng ta chuẩn bị nhảy vào bên trong đại khẩu kia thì một tiếng cười khẽ vang lên từ bốn phía, một đạo kiếm quang lao thẳng tới phía Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên khi nghe thấy tiếng cười thì sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng cũng không để tâm tới mộc kiếm đang lao tới, cắn răng giữ vững tốc độ, bởi cách đại khẩu của thạch tượng kia cũng chỉ còn không đến nửa trượng nữa rồi.
Nhưng một chớp mắt trôi đi, một tấm lưới đen bỗng nhiên xuất hiện, với tốc độ còn nhanh hơn cả nàng ta, trực tiếp bắt lấy Sở Ngọc Yên, dừng lại trước cửa vào đúng nửa trượng, rồi bị thanh mộc kiếm ở phía sau lao tới kéo về.
Ở bên kia, trong sương mù, sắc mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi, chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Sở Ngọc Yên tái nhợt, nhưng trong mắt lộ vẻ oán độc, nhìn Mạnh Hạo không thôi. Lúc trước nàng thấy Mạnh Hạo cầm theo xương cốt qua lại thì mới hiểu ra được về truyền thừa Huyết Tiên kia. Những lời nàng nói lúc trước vẫn luôn là thực, vì nàng cảm thấy nàng cũng hiểu Mạnh Hạo, biết tính hắn đa nghi, cho nên muốn để hắn động tâm rồi xem nhẹ chuyện này vì hẳn sẽ có cố kỵ, đi suy đoán tâm tư của nàng. Kể từ đó nàng cũng hiểu vì Mạnh Hạo cẩn thận cho nên sẽ không dễ dàng đi vào nơi này, càng cần cho bản thân thêm thời gian chờ đợi.
Từ đó về sau trong ba tháng qua nàng cứ nhiều lần đi ra, cũng là để cho Mạnh Hạo thành thói quen, tới hôm nay mới lao thẳng ra ngoài nhưng không ngờ rằng lại thất bại.
– Ngươi rất kiên nhẫn, ta cho ngươi ba tháng.
Mạnh Hạo chậm rãi nói, đối với cái tâm tư nho nhỏ của nàng ta, hắn cũng chẳng muốn giáo huấn nữa.
– Trong một tháng nữa, ta muốn nhìn thấy viên đan dược thứ năm, giờ thì, về luyện đan đi.
Tay phải Mạnh Hạo trảo vào hư không, đem tấm lưới kia lấy đi.
Sở Ngọc Yên cắn môi dưới rồi đứng lên, không nhìn Mạnh Hạo, chỉ chua xót trong lòng mà rời đi.
– Thì ra, nàng ta muốn đi vào nơi này.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về bóng lưng của Sở Ngọc Yên, hơi ngẫm nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, thân thể bước nhanh về trước, trong phút chốc, cái thạch đầu to lớn cũng đã trồi lên, để hiện ra thông đạo đi vào.
Đúng lúc Mạnh Hạo vừa bước vào bên trong thì lập tức biến mất, huyết hồ nơi này cũng quay cuồng, từng tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, tiếng gầm rú không ngừng, khiến cho huyết hồ hóa thành sương mù, nhanh chóng khuếch tán, bao phủ bốn phía xung quanh.
– Thái Ách cổ tộc, Huyết Tiên truyền thừa, nhập ta huyết hải, nam địa cửu khai, thiên hạ đều biết, chờ một người… nhận lấy Huyết Tiên nhất mạch ta!
Thanh âm tang thương từ bên trong huyết vụ truyền ra, thanh âm này quanh quẩn xung quanh vùng núi lửa này, khi rơi vào trong tai Sở Ngọc Yên thì khiến cho nàng ta càng thêm tái nhợt, cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ cay đắng không thôi.
– Nếu như ta có thể sớm tới được nơi đó.
Sở Ngọc Yên lắc đầu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào, giờ chỉ còn sự phức tạp với vận mệnh và mối thù với Mạnh Hạo mà thôi.
Cùng lúc đó, ở ngoại giới, toàn bộ Nam Vực cũng có bảy nơi trong nháy mắt ấy phát ra những âm thanh kinh thiên, toàn bộ bầu trời Nam Vực từ khi âm thanh ấy vang lên thì biến thành một màu huyết sắc.
Ngay sau đó, bảy nơi đó cùng vang lên âm thanh tang thương đó, hơn nữa không ngừng vang đi xa hơn.
– Thái Ách cổ tộc, Huyết Tiên truyền thừa, nhập ta huyết hải, nam địa cửu khai, thiên hạ đều biết, chờ một người… nhận lấy Huyết Tiên nhất mạch ta!
Thanh âm này tràn về bát phương, khiến cho cả Nam Vực đều phải oanh động, chẳng phân biệt tông môn, chẳng phân biệt lai lịch, cứ những tu sĩ ở gần khu vực Huyết Tiên truyền thừa, trong một chớp mắt đó tâm thần chấn động mãnh liệt, với một tốc độ nhanh không tưởng, cùng bay tới nơi đây.
– Huyết Tiên truyền thừa tái hiện!
– Đây là tòa Huyết Tiên truyền thừa thứ tám bị người ta phát hiện, cho nên sau khi mở ra thì bảy nơi khác cũng xuất hiện, để cho Huyết Tiên truyền thừa có thêm cơ hội thứ tám để xuất hiện.
– Huyết Tiên truyền thừa có chín lần, mấy vạn năm nay cũng đã có bảy lần, lúc này là lần thứ tám, cũng không biết là có ai nhận được truyền thừa không, mà cũng chẳng biết bao nhiêu năm nữa thì lần thứ chín mới có thể xuất hiện.
Bảy nơi này, đều là nơi đã có Huyết Tiên truyền thừa được phát hiện, mỗi khi mở ra, đều mang lại một hồi oanh động cho Nam Vực. Vô số tu sĩ đỏ mắt, mặc dù không có kẻ nào chân chính nhận được truyền thừa, nhưng công pháp, pháp bảo mà mỗi lần bọn họ kiếm được đều có thể nói là tạo hóa.
Khi tin tức truyền ra, thì ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc của Nam Vực có phản ứng đầu tiên, sau bọn hắn thì các tông môn khác cũng điên cuồng xuất động theo.
Từ khi âm thanh tang thương kia phát tán đi thì phong vân nơi Nam Vực cũng biến sắc, Vương gia đã phóng đi mấy trăm đạo quang mang, từng chiếc thuyền lớn từ bên trong gia tộc bay ra, lượng lớn đệ tử ngồi trong đó, thẳng tới một nơi Huyêt Tiên truyền thừa ở gần với Vương gia nhất.
Trên chiến thuyền thứ hai đi đầu, Vương Đằng Phi mặc một thân bạch y, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn chiến thuyền thứ nhất, ở đó cũng có một kẻ mặc bạch y, bộ dáng giống hắn, chỉ là lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi, lúc này kẻ đó đang cau mày không biết đang nghĩ gì, nam tử đó là Vương Lệ Hải.
Đó là ca ca của Vương Đằng Phi, Vương gia đạo tử, không chỉ với thân phận thiêu kiêu đệ nhất, còn là Trúc Cơ hậu kỳ, tùy thời có thể Kết Đan. Mà ở bên cạnh gã có vô số tinh anh, cũng có tộc thúc Nguyên Anh tự nguyện trở thành hộ đảo giả.
Mà chính mình lúc này thì…. Vương Đằng Phi trầm mặc, hai tay nắm chặt, ở tay phải, có một ngón tay khác hẳn với những ngón khác, bởi nó tụa như là được làm từ thủy tinh vậy. Nhìn thì thấy nó trong suốt, nhưng bên trong lại có tơ đen lượn lờ, vô cùng quỷ dị.
– Nếu như không có chuyện ở Triệu quốc thì hiện giờ ngươi không chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, mà là Trúc Cơ trung kỳ, chênh lệch với ca ca ngươi cũng sẽ không có lớn như vậy.
Bên người Vương Đằng Phi, kẻ năm đó chỉ một cái liếc mắt mà khiến cho tâm thần Mạnh Hạo suýt hỏng, Vương Tích Phạm lên tiếng nói.
– Ta sẽ vượt qua ca ca ta, trở thành đạo tử!
Vương Đằng phi hít sâu một hơi, rồi nói.
– Lúc này Huyết Tiên truyền thừa, chính là một cơ hội tốt.
Hai mắt Vương Tích Phạm lóe lên, nhưng nhanh chóng nhíu mày.
– Đáng tiếc Ngọc Yên ở Tử Vận Tông vẫn luôn truyền tới tin tức đang bế quan tới thời khắc mấu chốt, nếu không thì hẳn là có thể giúp được ngươi một tay.