Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1833: Chương 1481: Đỉnh phong kiếp này​ – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1833: Chương 1481: Đỉnh phong kiếp này​

Trong trầm mặc, lúc này trong Đệ Nhất Tông còn có một nữ nhân, giờ này đã trở thành Thánh nữ… Nàng là Hàn Bối, nàng ngắm nhìn thập trọng thiên trên bầu trời, nhìn Mạnh Hạo, nhìn Yên Nhi, đáy lòng của nàng không yên tĩnh.

Tuy rằng những năm gần đây, Mạnh Hạo không có tìm nàng phiền toái, nhưng nàng vẫn luôn sợ hãi. Mạnh Hạo càng quan tâm tới Sở Ngọc Yên, nàng càng cảm thấy an toàn, cũng càng sợ hãi.

Loại cảm giác này rất mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng tới kế hoạch nàng phải hoàn thành… vốn là nguyên nhân nàng xuất hiện ở Thương Mang Phái.

Nàng không chỉ một lần muốn đi thăm dò, vì sao Mạnh Hạo phải tạo nên một cái phân thân như vậy, nhưng nàng không dám tới gần, chỉ có thể từ bên cạnh ra tay, lại không dám quá phận, chỉ có thể suy đoán.

Những năm gần đây, nàng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể xác định. Thậm chí từ rất lâu, nàng cảm giác tất cả suy đoán của mình đều là sai lầm.

Trong trầm mặc, Hàn Bối khẽ thở dài, thu lại ánh mắt.

Trên thập trọng thiên, gió núi rít gào, trong chú ý của mọi người, Yên Nhi nhìn sư tôn bên cạnh, trong mắt của nàng càng phát sáng rực rỡ, dường như sư tôn trước mắt, trở thành thân ảnh cả đời trong lòng mình.

– Sư tôn! Yên Nhi kêu lớn.

– Ừm! Mạnh Hạo cười gật đầu.

– Sư tôn!!!

– Hả? Mạnh Hạo ngẩn ra, nhìn về phía Yên Nhi.

– Sư tôn!!! Yên Nhi cười lần nữa kêu lên.

Mạnh Hạo làm ra vẻ nghiêm túc, nâng tay lên vỗ đầu Yên Nhi một cái, rồi khi Yên Nhi hai tay ôm đầu bất mãn, Mạnh Hạo nghiêng đầu mỉm cười, biết tiểu nha đầu lúc này đang vô cùng vui vẻ.

Lúc ngẩng đầu, trong mắt của hắn lộ ra một chút ý chờ mong.

“Thương Mang Thai, đối với ta đã không còn có bất kỳ cơ duyên gì… như vậy kế tiếp… muốn tắt mười ngọn đèn cuối cùng trong cơ thể ta, chỉ có… Siêu Thoát Lộ của Thương Mang Phái!”

Trong Thương Mang Phái, nổi tiếng nhất chính là Thương Mang Thai và Siêu Thoát Lộ. Đạo Cảnh trở lên mới có thể bước chân vào Siêu Thoát Lộ, cũng không phải nói tu sĩ có thể đi lên con đường này, là có thể cuối cùng Siêu Thoát, nhưng đây là một hy vọng.

Cũng là Siêu Thoát Pháp chính tông nhất trong Thương Mang Phái, chỉ có điều là từ xưa đến nay, cho dù là mấy người chưởng giáo, cũng không có đi hết Siêu Thoát Lộ, không đi được đến tận cùng, thì như thế nào Siêu Thoát.

Con đường này, vô cùng gian nan, dường như không có đầu cuối, bất quá khiến cường giả Đạo Cảnh của Thương Mang Phái cuồng nhiệt, là trên con đường này tồn tại vô số cơ duyên, có thể giúp cho tu vi người bên trong này tăng tiến vùn vụt.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn trong minh minh vào giờ khắc này có loại dự cảm mãnh liệt, ở trên Siêu Thoát Lộ, phân thân này của mình… nhất định sẽ ngưng tụ ra ấn ký thứ nhất của cấm thứ chín.

Còn có bản thân hắn hoàn toàn ngưng tụ ra đệ cửu cấm cuối cùng để suy đoán, cũng sẽ ở trên Siêu Thoát Lộ này, thu được đáp án.

Thế nhưng hắn không có lập tức lựa chọn đi Siêu Thoát Lộ, bởi vì cảm giác của hắn nói cho hắn biết, con đường này… có lẽ sau khi mình bước lên, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, có lẽ, rất lâu, cũng đều không thể trở về…

Mà hắn ở trong Thương Mang Phái này, còn có một chút ràng buộc không thể dứt bỏ.

Mạnh Hạo liếc nhìn Yên Nhi bên cạnh, nhìn tu vi trong cơ thể Yên Nhi, theo cơ duyên trên Thương Mang Thai đã hoàn toàn củng cố, thậm chí nhiều lần kéo lên, giờ này đã đến trình độ Tiên Cảnh trung kỳ. Tiếng chuông thanh tẩy của tám chỗ Thương Mang Thai, giờ này chỉ là mới vừa hiển lộ, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy trong những năm tháng kế tiếp, tu vi của Yên Nhi sẽ tăng tiến vùn vụt.

Bởi vì tư chất của nàng đã được thanh tẩy đến tốt nhất, mà kinh mạch cùng với bình cảnh trong tu hành của nàng, cũng dưới tiếng chuông thanh tẩy kéo dài liên tục này… toàn bộ đả thông.

Loại cơ duyên này phóng mắt nhìn khắp Thương Mang Phái, chỉ có một mình Yên Nhi thu được.

Có thể nói, con đường tu hành của nàng, đã đi thông hướng đại đạo.

– Đi thôi, chúng ta trở về Đệ Cửu Tông! Mạnh Hạo cười cười, trong tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông bốn phía, bọn họ bước chân vào trận pháp, trong tâm tư phức tạp và chua xót của đệ tử Đệ Nhất Tông, bọn họ rời Đệ Nhất Tông.

Trận pháp nổ vang, mang theo vinh dự quét ngang Đệ Bát Tông đến Đệ Nhất Tông, mang theo vô số đệ tử Đệ Cửu Tông, mang tiếng reo hò của họ, mang theo chấn động cả Thương Mang Phái, lại mang theo uy danh vô thượng và lại khai sáng thêm một truyền kỳ được xem là không thể có người vượt qua… rời đi.

Khi xuất hiện lại, dưới thần thông của vị Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia, bọn họ trực tiếp phủ xuống bầu trời Đệ Cửu Tông, theo trận pháp lộ ra, vô số thân ảnh reo hò đi ra.

– Đã trở về, bọn họ đã trở về!

– Phương Mộc đại sư huynh trở về!!!

– Đại sư huynh, đại sư huynh…

Đệ Cửu Tông sôi trào, những đệ tử trước đó không tới kịp không được đi theo trận pháp truyền tống, thời khắc này toàn bộ phấn chấn, tiếng hoan hô vang trời, nghênh đón đồng môn cùng với đại sư huynh bọn họ trở về.

Một ngày này, là ngày lễ long trọng của Đệ Cửu Tông!

Lần này hành động quét ngang những tông môn khác của Mạnh Hạo, khiến cho trong một thời gian dài, đệ tử Đệ Cửu Tông đều sục sôi đến cực hạn.

Thậm chí các đệ tử ngoại tông còn ở lại Đệ Cửu Tông kia, cũng gần như đều bỏ chạy toàn bộ, không có mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này, mà khiêu chiến kéo dài mười năm nay, cũng vào giờ khắc này kết thúc.

Có quan hệ với hành động của Mạnh Hạo một ngày này, chỉ có một số người không nhiều lắm biết được là vì một câu nói của Yên Nhi. Còn ở trong mắt hầu hết đệ tử, thậm chí mọi người của các tông môn khác, thì đây là Mạnh Hạo rõ ràng nói cho tất cả các thiên kiêu ngoại tông biết: “Các ngươi có thể ở chính trong tông các ngươi khiêu chiến ta, không nên đi xa ngàn dặm, đi tới Đệ Cửu Tông… Vì để cho các ngươi thuận tiện một chút, cho nên ta dứt khoát đều để lại tên của ta trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi…”

Cả Đệ Cửu Tông, có thể nói bởi vì một người Mạnh Hạo, sinh ra tinh thần!

Đối với bên trên, bọn họ có Chí Tôn thứ chín mãnh liệt bá đạo, nhưng lại bao che khuyết điểm, đối với bên trong, bọn họ có Phương Mộc thiên kiêu chí cực, quét ngang cả Thương Mang Phái!

Hết thảy, khiến cho Đệ Cửu Tông hoàn toàn bất đồng với những tông môn khác.

Buổi lễ long trọng này, kéo dài hơn một tháng, mới dần dần bình thường lại… Nhưng ổn định chỉ là mặt ngoài, toàn thể đệ tử Đệ Cửu Tông phấn chấn, sẽ không ngừng kéo dài, loại cảm giác vinh dự đó, chuyển hóa thành thuộc sở hữu và nhận đồng đối với Đệ Cửu Tông, sẽ vĩnh hằng tồn tại.

Mà Mạnh Hạo trong một tháng này, cũng không thể không gặp đồng môn, người đi tới bái phỏng nối liền không dứt, cho đến qua một tháng sau, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại Mạnh Hạo có chút không chịu nổi, lần nữa đóng cửa núi lại.

Sau khi đóng cửa núi, hắn không rời khỏi ngọn núi nửa bước, cũng cự tuyệt hết thảy người tới chơi, nhưng hắn cũng không có bế quan, mà dùng tất cả thời gian, truyền thụ pháp môn tu hành cho Yên Nhi.

Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt, từ ngày Mạnh Hạo về lại Đệ Cửu Tông đã qua đi ba năm.

Ba năm nay, hắn không tiếc tu vi bản thân, giúp Yên Nhi tạo nên tiên mạch trong cơ thể. Đồng thời hắn không có giữ lại chút nào, truyền thụ cho Yên Nhi kinh nghiệm tu hành cả đời này, còn có hiểu rõ đối với đạo của hắn.

Được Mạnh Hạo dốc lòng chỉ dạy, tu vi của Yên Nhi lần nữa bạo phát, tăng tiến vùn vụt, chẳng những cơ sở vững chắc, lại hơn xa cùng thế hệ.

Dường như Yên Nhi đã nhận ra điều gì, trong mấy năm này dường như tiếng cười ít đi rất nhiều, thi thoảng trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng có không đành lòng và lo lắng.

Nàng và Mạnh Hạo sống gần nhau mấy chục năm, đối với biến hóa của sư tôn này nàng rất là nhạy cảm, những hình ảnh ba năm nay, nhiều lần khiến nàng có cảm giác mãnh liệt…

“Sư tôn, sắp đi rồi…” Loại cảm giác này, khiến nàng rất sợ hãi, cũng nhiều lần hỏi ra lời, nhưng mỗi lần Mạnh Hạo đều chỉ mỉm cười im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nàng nhu hòa hơn, thỉnh thoảng còn lộ ra hồi ức.

Cho đến lại qua đi mười năm…

Tu vi của Yên Nhi không ngừng kéo lên, nhưng trong lòng nàng, lại càng ngày càng khẩn trương, có một lần nàng nhìn thấy ngọc giản của sư tôn nơi đó, dường như là miêu tả về Siêu Thoát Lộ trong tông môn, một màn này khiến trái tim Yên Nhi nhảy bộp một tiếng.

Nàng biết Siêu Thoát Lộ, đó là một con đường chỉ có Đạo Cảnh mới có tư cách đi. Nghe nói bên trong có cơ duyên lớn lao, nhưng dù là vậy, người chân chính có can đảm đi vào cũng không nhiều lắm.

Trên Siêu Thoát Lộ rất nhiều hung hiểm, vả lại Siêu Thoát Lộ không phải như Thương Mang Thai, xây dựng ở trong tông môn, mà đó là giới bên ngoài, trong một khe nứt không gian của tinh không mênh mang.

Một khi bước chân đi vào, lập tức ngăn cách với ngoại giới, thường thường mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể trở về, vả lại cả đời tu sĩ chỉ được bước chân vào hai lần.

Nếu như với tính tình của Yên Nhi trước kia, nàng sẽ lập tức tìm sư tôn hỏi ý, thậm chí dùng hết thảy phương pháp không cho sư tôn đi vào chỗ nguy hiểm như vậy, nhưng giờ này nàng đã lớn, đã trưởng thành, nàng hiểu rõ lựa chọn của sư tôn, hiểu rõ trong lòng sư tôn ẩn chứa chấp niệm mà mình không hiểu.

Nàng chỉ có thể trầm mặc.

Hồn Đăng trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trong vòng mười ba năm này, lần lượt tắt một số, tuy rằng chậm chạp nhưng cũng tắt ba ngọn đèn, thời khắc này chỉ còn lại có bảy ngọn đèn, thủy chung không thể tắt.

Mà Yên Nhi nơi này, rốt cục một năm sau, cũng đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phong. Tốc độ như vậy vượt ra khỏi lẽ thường, đệ tử Đệ Cửu Tông đều khiếp sợ, nhưng vừa nghĩ tới sư phụ của nàng là Mạnh Hạo, dường như hết thảy đều đổi thành hợp tình hợp lý.

Dù sao, cơ duyên từ tám tòa Thương Mang Thai kia, tuyệt đối không tầm thường.

Cũng chính trong năm này, Yên Nhi đón nhận Cổ kiếp của nàng.

Mà một ngày này, cũng là một ngày Mạnh Hạo ngưng trọng nhất, hắn đích thân ra tay bày bố trận pháp, thậm chí dẫn động lực lượng thiên địa của Đệ Cửu Tông hộ pháp, cho đến lúc Cổ kiếp này kéo dài mấy ngày sau đó kết thúc, trong lòng Mạnh Hạo mới thở ra nhẹ nhõm.

Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi đã trải qua Cổ kiếp, mở ra Hồn Đăng, đang nhắm mắt tĩnh tọa, thổ nạp tu luyện, trong mắt hắn càng nhu hòa. Tuổi của Yên Nhi hiện giờ, nếu là người phàm đã không còn nhỏ.

Nhưng đối với một tu sĩ Cổ Cảnh thì nàng vẫn còn tuổi xuân xanh, vả lại năm tháng không có để lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng, càng ngày càng xinh đẹp, mà tính cách của nàng cũng từ từ trưởng thành, khi đối với người ngoài nàng là thiên kiêu đồng môn, đối nhân xử thế với người và vật, không thể không làm người ta thoải mái tán thưởng.

Duy chỉ có thời điểm đối mặt với Mạnh Hạo, mới để lộ ra bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.