Thân hình Mạnh Hạo hạ xuống, thoáng nhìn qua Sở Ngọc Yên, thầm than một tiếng, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo, rồi mặc vào cho đối phương, sau đó hắn ngồi khoanh chân ở cách đó không xa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chừng khoảng hai canh giờ sau, Sở Ngọc Yên mở mắt ra, lúc đầu trong mắt nàng chỉ là một mảng mờ mịt, nhưng rất nhanh đã nhớ tới cái gì đó, chỉ im lặng không nói gì.
Không hề có cãi nhau, cũng không hề điên cuồng, nàng ta chỉ nhẹ nhàng đi vào trong huyệt động, một lúc sau, khi đi ra thì quần áo chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt, có chút suy yếu và mệt mỏi, đưa ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Hạo.
Nàng ta cũng không phải là mất đi trí nhớ, mà ngược lại, nàng ta nhớ rất rõ, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chuyện mà Mạnh Hạo bay lên không trung để tránh thì nàng cũng nhớ.
– Mạnh mỗ cũng chưa làm hại thân thể ngươi, đan dược lúc trước chỉ là để trừng phạt ngươi vì đã lấy đi tu vi của ta mà thôi, cũng để cho ngươi hiểu được rõ ràng, ở nơi này, ta…chính là tất cả.
Mạnh Hạo mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Sở Ngọc Yên chậm rãi nói.
Sở Ngọc Yên lúc này cũng không còn vẻ cao ngạo như trước, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo lại càng thêm phức tạp hơn.
Nói là hận, cũng không sai, có thể tưởng tượng ra cảnh Mạnh Hạo dưới tình huống như vậy lại tránh đi, cũng làm cho Sở Ngọc Yên không biết là nên có chút cảm kích hay là hận hắn đây, cảm xúc của nàng ta cứ thay đổi liên tục không ngừng, ở bên trong miệng núi lửa mà lòng nàng cuộn trào không thôi, tựa như thủy triều lên vậy.
Nàng cũng không biết Mạnh Hạo còn có bao nhiêu viên đan dược như thế, nhưng với thủ đoạn của đối phương, có thể thấy đối phương muốn mình luyện đan, nhưng lại không để tâm tới việc mình thay đổi trình tự khi luyện đan, sau khi đan thành mà dùng có gây ra chất độc cho người dùng hay không.
– Hắn đưa đan phương cho ta vô cùng kỳ dị, một khi thay đổi dược liệu bên trong thì không thể nào luyện chế ra được, muốn biến hóa đi thì lấy tạo nghệ luyện đan của ta cũng không thể nào hoàn thành được.
Hơn nữa ta cũng hoài nghi, nếu như đan dược này thực sự thay đổi, với tính cách của hắn liệu khi biết việc này thì có bắt ta dùng nó không đây… cũng có thể hắn sẽ dùng luôn hoặc là tìm đám độc xà nơi đây để thử…
Hoặc có thể là viên đan dược này căn bản không cần sử dụng, mà chỉ để sau khi có thể dung hòa được thì dẫn lôi điện xuống, tựa như pháp đan, cho nên hắn mới không đế ý những thứ khác.
Sở Ngọc Yên nhíu mày, việc này nàng không có cách nào làm được, cho nên chỉ có thể im lặng mà đưa ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Hạo, đối với tâm cơ của Mạnh Hạo, nàng càng hiểu hơn thì càng cảm thấy đáng sợ.
– So với tên này thì Vương Đằng Phi quả nhiên là không thể bằng được.
Sở Ngọc Yên thầm than trong lòng.
– Bộ xương cốt kia thực sự đã tồn tại ít nhất là mấy vạn năm rồi, vì ta… biết nơi này là nơi nào rồi.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, rồi hít một hơi sâu, nói.
– Lúc trước khi nhìn thấy tế đàn trong huyết hồ kia, ta cũng hoài nghi rồi, hơn nữa mấy ngày này vẫn luôn suy nghĩ về nó cho nên cũng nhớ ra nơi này là nơi nào.
– Nơi này là một trong hai địa phương có Truyền thừa Huyết Tiên mà chưa bị phát hiện ra. Truyền thừa Huyết Tiên tổng cộng có chín, trước giờ đã xuất hiện bảy nơi, đại biểu cho bảy lần cơ hội nhận được truyền thừa Huyết Tiên, mỗi một lần xuất hiện đều khiến cho Nam Vực oanh động, nơi này có quy tắc chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới đi vào được, mà những kẻ đi vào đều có cơ hội đạt được truyền thừa.
Mỗi một lần mở ra, thì ở toàn bộ Nam Vực này sẽ xuất hiện huyết quang, duy trì chín ngày, sau chín ngày thì kẻ đầu tiên bước vào trong huyết quang, nếu phù hợp điều kiện tu vi Trúc Cơ thì sẽ được truyền tống tới Huyết Tiên sơn.
Truyền thừa này khi mở ra, sẽ kéo dài tới chín tháng, mỗi một truyền thừa cũng chỉ cho phép một người đi vào, mấy vạn năm trước, từ nơi truyền thừa thứ nhất bị phát hiện, cho tới nay đã phát hiện đuộc bảy nơi. Cũng có nghĩa là đã có bảy lần cơ hội truyền thừa, những kẻ đi vào đều nhận được tạo hóa, nhưng truyền thừa chân chính kia lại không có kẻ nào có thể lấy đi được.
Tổng cộng truyền thừa có chín, chỉ là hai nơi còn lại nhiều năm rồi vẫn chưa có người nào phát hiện, cũng không cách nào mở ra.
Sở Ngọc Yên nhẹ nhàng nói, chỉ là lời của nàng rơi vào trong tai Mạnh Hạo, lại khiến cho đôi mắt hắn hơi co lại.
– Huyết Tiên là ai?
Mạnh Hạo chậm rãi hỏi.
– Ta không tin là ngươi chưa hề tra xét huyết hồ kia một mình. Cũng không tin là ngươi không biết được phía dưới mặt hồ có một miệng khẩu bằng đá, bởi vì thế gian đã từng xuất hiện bảy chỗ truyền thừa của Huyết Tiên. Tất cả đều có huyết hồ, có tế đàn, bên dưới tế đàn là một cái đường vào, ta cũng không tin là ngươi không cảm nhận được truyền thừa chi ngôn, mặc dù ta không biết được, nhưng trực giác của ta lại nói cho ta biết, ngươi đã đi qua, ngươi hiểu được, nhưng vì sự cẩn thận của mình cho nên ngươi không dám bước vào, ngươi vì thế mới lấy một chút xương cốt ở đó để đoán thời gian.
Sở Ngọc Yên bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo.
– Ngươi vẫn chưa trả lời ta.
Mạnh Hạo thản nhiên nói.
– Thái Ách cổ miếu từng là thánh địa của bộ tộc Thái Ách, bộ tộc này không được thiên địa sủng ái cho nên nhận phải kiếp phạt, trong tộc này có tam tiên lưu danh vạn cổ, trong đó Huyết Tiên đứng thứ nhất.
Có thể đạt được thừa kế của hắn, thì có thể tranh tiên lộ, đoạt tư cách của tiên thai rồi.
Sở Ngọc Yên đưa mắt nhìn Mạnh Hạo rồi nói tiếp.
– Tiên lộ khó cầu, từ xưa có truyền lại, tiên lộ ở Thiên sơn, núi này không phải là núi ở trên mặt đất, mà là ở trên thiên không, đỉnh núi có tiên thai, kẻ nào có thể ngồi lên, có thể vang động nam thiên, mở ra tiên vực, trực tiếp nhận được tiên quang tẩy trần, từng bước dần biến thành tiên.
Nhưng từ trước tới nay, con đường thành tiên này, quần hùng bước lên, tranh đoạt nhau không ngừng, bởi vì một chữ tiên kia, là một người một núi, mà núi kia là Thiên Sơn, còn người nọ, cũng chỉ thể là một người…!!!
Một vạn năm, một người thành tiên!
Chữ tiên kia có thể hiểu rằng, trên là người, dưới là núi, hợp lại thì xưng là tiên, giống với một đạo lý, không vào Thiên Sơn, không thành được tiên!
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo nói ra những tri thức mà chỉ có kẻ trung tâm với ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc của Nam Vực mới biết được.
Thế nào là tiên, nhất nhân, nhất sơn!
Thế nào là tiên, nhất nhập, nhất sơn!
Một vạn năm, một người vào núi, một người thành tiên!
Hai mắt Mạnh Hạo mở ra, đầy những tinh quang, nhưng rất nhanh tán đi, vì thành tiên, đối với một Trúc Cơ như Mạnh Hạo mà nói thì, quá mức xa xôi xa tới mức cho dù hắn có nghĩ tới thì cũng cảm thấy đó là một loại hy vọng xa vời, tựa như một giấc mộng hão huyền vậy,
– Tiên lộ khó khăn, chính là ở lúc đầu, chỉ có vấn thạch mới giải quyết được, mà nó chỉ xuất hiện ở trong ba đại hung địa mà thôi. Vấn đạo khó khăn nhất là ba đao Trảm Linh, nhất đao nhất ngộ, nhất đao nhất sinh… Ta cũng không hiểu được những lời này có ý nghĩa gì, chỉ là trước đây phụ thân nói cho ta biết, cũng bắt ta phải ghi nhớ, một đời này không được quên.
Sở Ngọc Yên khẽ vuốt mái tóc, cũng chẳng để ý Mạnh Hạo nữa, mặc áo của hắn sau đó đi tới chỗ luyện đan, yên lặng ngồi xuống, lấy ra ngọc giản ghi đan phương, nhắm mắt cảm nhận.
Bốn phía lập tức biến thành an tĩnh.
Mạnh Hạo thấy được một Sở Ngọc Yên khác với trước, trong lòng quanh quẩn không ngừng từng lời từng chũ của đối phương, sau đó lại liên tưởng tới thần thái biểu cảm của nàng ta khi đoán được mình biết được truyền thừa Huyết Tiên, trong lòng cũng có bảy tám phần xác định được lời nàng ta nói là sự thật.
– Vì sao lại nói những thứ này cho ta biết?
Hồi lâu Mạnh Hạo mới lên tiếng hỏi.
– Bởi vì ta hy vọng ngươi sẽ tiến vào truyền thừa Huyết Tiên, sau đó… chết ở trong đó, cũng chỉ có thế mới có thể kết thúc được những gì không nên phát sinh giữa hai chúng ta…
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo, nhẹ nhàng nói, nói xong nàng cầm lấy ngọc giản có chứa đan phương, sau đó đi ra bên ngoài tìm hiểu.
Mạnh Hạo chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới Sở Ngọc Yên nói gì, nếu đối phương không nói như vậy thì có khi hắn lại hiểu nhầm, vì dù sao tiếp xúc được mấy ngày thì hắn cũng có chút hiểu được tính cách của nàng ta rồi.
– Truyền thừa Huyết Tiên này, ta thực là muốn xông vào một lần…
Trong hai mắt Mạnh Hạo lóe tinh quang, nói hắn không động tâm là không có khả năng, truyền thừa có thể khiến cho toàn bộ Nam Vực chấn động, có thể liên quan tới một chữ tiên thôi, cũng đủ khiến cho tất cả các tu sĩ đều điên cuồng.
– Chỉ là loại truyền thừa này có vô số hung hiểm khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần hơi chút vô ý liền sẽ vẫn lạc ngay lập tức… Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, càng nhiều phiêu lưu thì càng đại biểu cho càng nhiều cơ duyên. Chuyện này nếu không gặp được thì thôi, nhưng nếu gặp được mà không làm thì hẳn sẽ tiếc nuối cả một đời này…
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán, sau đó lại nghĩ tới những gì mà Sở Ngọc Yên nói lúc trước, suy ngẫm thật lâu nhưng cũng không tìm được manh mối gì từ đó cả.
– Nàng ta đang kích ta, mục đích là muốn ta đi vào đó, hay là không muốn ta đi đây… Khả năng thứ hai không lớn cho lắm, như vậy thì nàng ta quả muốn ta bước vào nhận lấy truyền thừa, xác thực là khi ta tiến vào thì truyền thừa Huyết Tiên sẽ gây ra động tĩnh ở ngoại giới khiến Tử Vận Tông truy ra được manh mối đây…
Hai mắt Mạnh Hạo lõe lên tinh quang, đảo mắt qua Sở Ngọc Yên.