Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1749: Cho ngươi một tuyệt thế tạo hóa – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1749: Cho ngươi một tuyệt thế tạo hóa

Uy phong
trong trận pháp này dù mạnh như Chí Tôn bát nguyên cũng không có cách nào trong
thời gian ngắn oanh khai tất cả được. Kể cả vị nam tử dị tộc trung niên kia
cùng năm vị Chí Tôn bát nguyên, đều bị ngăn trở ở ngoài.

Mắt thấy đã đến gần, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh, từ đại
lục Tiên Thần truyền ra, kèm theo thanh âm đó, một nữ nhân xuất hiện. Đây là một
nữ tử tuyệt mỹ, nhưng lại lạnh lùng chí cực. Nàng mặc một bộ y phục dài màu
tím. Nàng cất bước đi ra, có một thanh niên đi theo bên cạnh. Sắc mặt người
thanh niên có chút phức tạp, hắn nhìn Sơn Hải Giới, trầm mặc im lặng.

Còn nữ tử kia, nàng vừa đi vừa nâng tay lên, hướng về trận
pháp Sơn Hải Giới, đột nhiên nhấn xuống một cái.

Một cái nhấn này, nữ tử sắc mặt hơi ửng đỏ nhưng lại có một
luồng lực lượng mạnh mẽ vô hình xuất hiện. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, lực lượng
này tản ra khiến cho tinh không run rẩy, làm cho đầu óc tất cả tu sĩ nổ vang,
loại khí tức này ngay cả Chí Tôn bát nguyên cũng phải kính sợ!

Đó là… Cửu nguyên!

Chí Tôn cửu nguyên!

Tiếng nổ ngập trời, chỉ với một kích, trận pháp Sơn Hải
Giới liền “ầm” một tiếng, trực tiếp tan vỡ. Có lẽ, trận pháp này vốn sẽ không bị
diệt đi như vậy, nhưng… suy cho cùng cũng là do thiếu mất một biển.

Thiếu đi một biển này, cả Thủy Đông Lưu cũng không dự liệu
được, cũng không kịp đền bù. Vốn trong kế hoạch của hắn, trận pháp có thể kiên
trì tới khi con bướm vào lối đi, hoặc là…đến gần lối đi một chút.

Lúc này, điều hắn có thể làm được là để trận pháp này tuy
tan vỡ nhưng vẫn có giá trị!

Gần như tại khoảnh khắc trận pháp tan vỡ, nó truyền ra lực
lượng cắn trả lại.

– Sơn Hải Phong! Thủy Đông Lưu ngửa mặt lên trời gào
thét, trong nháy mắt khi lời nói của hắn vừa truyền ra, trận pháp Sơn Hải Giới
đang tan vỡ bất chợt phủ xuống bốn phía nữ nhân kia, tạo thành phong ấn.

Phong ấn này khiến nữ nhân phải nhíu mày. Ngay lúc đó, một
tiếng hừ lạnh mang theo tang thương từ Tiên Thần đại lục truyền ra. Một thân ảnh
già nua cất bước đi ra.

Đó là một lão già mặc áo bào trắng, lông mày tuy trắng
nhưng rậm, bộ dáng uy nghiêm, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt. Khi lão đi ra
, trong mắt dường như ẩn chứa bầu trời vô hạn.

Cùng lúc đó, khi trận pháp Sơn Hải tan vỡ, năm vị Chí Tôn
bát nguyên phía ngoài đồng thời sáp nhập vào. Phía sau bọn họ còn có rất nhiều
cường giả tu sĩ, cũng đều sáp nhập vào theo.

– Các ngươi, chạy không thoát!

Gần như vào khoảnh khắc những người này đánh tới, từ
trong quan tài kia có một lão già được gọi là Tiên Cổ đạo nhân đi ra. Trên người
của lão không có sinh cơ, chỉ toàn tử khí, dường như giờ phút này lão chỉ là một
thi thể mà thôi. Mắt lão vẩn đục, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có ánh sao
nhoáng lên một cái, lão cất bước đi mà không để ý tới những Chí Tôn bát nguyên
kia, chạy thẳng tới chỗ lão già áo bào trắng ở Tiên Thần đại lục.

Hai người liền cùng chiến đấu, tiếng nổ vang long trời lở
đất.

Cùng lúc đó, vị Tam Nhãn Thần tộc kia rống to tấn công tới,
trực tiếp chặn lại một vị Chí Tôn bát nguyên, liều chết chiến đấu cản trở đối
phương đến gần con bướm!

Trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một tia sáng yêu dị, hắn cất
bước chạy ra. Hắn không cười, tiếng khóc cũng bị ẩn tàng, chỉ là trong mắt đỏ
lên, trên người hắn tràn ra khí tức kinh thiên, nơi nào hắn đi qua tiếng nổ
vang ngập trời. Hắn liếm môi, sát ý cắt nuốt tâm hồn hắn, thời khắc này càng
lúc càng mạnh mẽ hơn.

Khoảnh khắc này, mới thực sự là lúc quyết định sự tồn
vong của Sơn Hải Giới!

Chiến trường trỗi dậy. Một tỉ phi kiếm gào thét tạo thành
mưa kiếm, còn có mấy trăm ngàn Chủ Tể, dòng sông luân hồi cùng với một trăm
ngàn ma đầu điên cuồng, tại bên ngoài con bướm, đang cùng đại lục Tiên Thần
khai chiến.

Mạnh Hạo trong mắt ánh sáng đỏ nhoáng lên, trực tiếp hướng
tới một vị Chí Tôn bát nguyên mà giết. Sau khi đến gần, khí tức lập tức biến
hóa, hắn như trở thành hung thú không để ý đến sống chết của mình. Chí Tôn bát
nguyên kia thân là mặt trời của Tiên Thần đại lục Tiên Thần, địa vị tối cao,
nhưng chưa từng gặp tu sĩ như Mạnh Hạo, nhất thời không quan sát kỹ, bị Mạnh Hạo
đánh đến máu thịt bầy nhầy. Hắn tức giận ngập trời, đang muốn xuất thủ, nhưng
nghênh tiếp hắn là một quyền Sát Thần kinh thiên!

Hải Mộng Chí Tôn lúc này lại nở một nụ cười. Trong tiếng
cười kia, mắt nàng lộ ra hàn mang, nàng không chần chừ chút nào trực tiếp thiêu
đốt thọ nguyên còn dư lại không nhiều lắm, đổi lấy tu vi lực lượng mạnh hơn, cất
bước đánh ra.

Đại chiến, trong chớp mắt chợt bắt đầu. Xa xa, tu sĩ đại
lục Tiên Thần gào thét lao tới gần.

Thủy Đông Lưu gầm nhẹ một tiếng, tay áo hắn bay múa, dựa
vào sức lực của một người, toàn bộ chống cự Chí Tôn bát nguyên còn lại, bảo vệ
con bướm, giúp cho con bướm kia chạy thẳng tới lối đi bằng tốc độ cực nhanh.

Càng ngày càng gần, thậm chí đầu con bướm đã tiến vào
trong lối đi. Nhưng vào lúc này, phong ấn bên ngoài thân thể nữ tử bị Sơn Hải
ngăn lại chợt tan vỡ. Tại khoảnh khắc phong ấn vỡ vụn, nàng cất bước đi ra, một
bước đi vào bên trong Sơn Hải Giới, tay nâng lên hướng về con bướm, hung hăng
đánh một trảo.

– Trở về!

“Ầm” một tiếng, một luồng lực lượng mạnh mẽ ngập trời
dâng lên, chạy thẳng tới chỗ con bướm, khiến con bướm kia chấn động. Đúng lúc
này, bỗng nhiên, thi thể Tiên Cổ đạo nhân đang cùng vị lão già áo bào trắng kia
giao chiến, sau khi quay đầu lại nhìn thoáng qua con bướm, lão không chần chừ
chút nào, hai mắt nhắm nghiền. Lúc lão nhắm mắt, thân thể trong chớp mắt ầm ầm
tự bạo.

Rất quyết đoán mà tự bạo, khiến cho lão già áo bào trắng
lông mày trắng cũng thất kinh, thân thể đồng thời lui về sau. Luồng lực lượng tự
bạo ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía, giống như thủy triều trực tiếp bao trùm cả
tinh không.

Nơi lực lượng này đi qua, tất cả dị tộc và toàn bộ tu sĩ
đại lục Tiên Thần đều phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bị hủy diệt.
Mà lực lượng tự bạo lan tràn khắp Sơn Hải Giới nhưng không làm tổn thương tu sĩ
Sơn Hải mà chạy thẳng tới nữ tử tu vi cửu nguyên kia!

Nữ tử này biến sắc, cường hãn như nàng vào lúc này cũng
tránh không được, ý muốn bắt lấy con bướm tan đi, thân thể nhoáng lên một cái,
trực tiếp lui ra.

Trong nháy mắt khi nàng thối lui, lực lượng tự bạo kia vừa
lao đến, hóa thành một luồng sức mạnh nhập vào con bướm, khiến cho nó nhanh
chóng bay thẳng tới lối đi.

– Tiên Cổ! Thủy Đông Lưu trong mắt lộ ra bi ai. Hắn biết,
một khi Tiên Cổ xuất hiện, vốn là người chết nên khó có thể duy trì được quá
lâu, kết cục đương nhiên sẽ tự bạo, đây là chuyện trong kế hoạch. Bản thân hắn
cũng biết kết cục là như vậy. Trên thực tế, hắn đối với kế hoạch của chính mình
đã nghĩ không có chỗ nào sai nhưng không ngờ lại có một sai lầm chí mạng, chính
là… biển thứ chín làm phản.

Trước đó, hắn từng nghĩ qua việc tu sĩ Sơn Hải Giới làm
phản, nhưng lại không nghĩ rằng, biển thứ chín lại chọn lựa như vậy. Hắn không
phải không biết Mạnh Hạo cùng biển thứ chín có mâu thuẫn, nhưng chuyện này căn
bản cũng không phải là chuyện lớn, lúc đó chỉ do lập trường bất đồng mà thôi.
Lý do biển thứ chín làm phản, đương nhiên không phải bởi như vậy.

“ Mà bởi vị nó muốn có ý thức độc lập…” Thủy Đông Lưu chua
xót, biển thứ chín làm phản khiến cho đại trận Sơn Hải xuất hiện chỗ thiếu sót,
trận pháp vốn dĩ có thể kiên trì một ít thời gian nữa, đã tan vỡ trước thời hạn.

Mà trận pháp tan vỡ, sinh mạng cần lấp vào, chỉ mình Tiên
Cổ đại nhân vẫn còn chưa đủ…

Cũng chính vào lúc này, trong tinh không lại có một đạo cầu
vồng xuất hiện, mang theo lực lượng Chí Tôn bát nguyên nổ vang mà đến. Đồng thời,
hai vị Chí Tôn cửu nguyên chí cao vô thượng của đại lục Tiên Thần một lần nữa
đánh tới.

Đúng lúc này, vị Tam Nhãn Thần tộc kia ngửa mặt lên trời
cười to. Trong mắt hắn mang theo quyết đoán, không chậm trễ chút nào, thân thể ầm
ầm nổ tung, lựa chọn tự bạo, hóa thành sức mạnh đánh sâu vào, tiếng nổ vang bốn
phía, lực lượng kia đồng thời thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm đạt tốc độ
nhanh hơn. Thời khắc này gần phân nửa thân thể của nó đã ở bên trong lối đi.

Theo đó, chiến xa nổ tung. Chỉ trong chớp mắt, tất cả viễn
cổ Chủ Tể đều lựa chọn tự bạo, còn có một tỉ phi kiếm kia cùng các vật bên
trong trong Đại Sơn Hải, tất cả đều lựa chọn tự bạo.

Còn có chín con Huyền Quy kia, còn có tám phiến hải linh,
cũng đều chạy ra.

”Ầm, ầm, ầm”

Tiếng nổ ngập trời, trong tiếng nổ “ầm ầm”, chiến
trường ánh sáng chói mắt, các Chí Tôn đều bị lực lượng tự bạo che mất. Bên kia,
lực lượng tự bạo này đánh sâu vào, khiến cho con bướm hơn nửa thân thể đã tiến
vào trong thông đạo.

Mắt thấy đã muốn chạy trốn. Dường như chỉ cần cho Sơn Hải
Giới thời gian mấy hơi thở nữa thôi, liền có thể hoàn toàn ly khai, khiến đại lục
Tiên Thần trở tay không kịp, căn bản là cản trở không được.

Nhưng… cũng chính thời gian mấy hơi thở nãy sẽ quyết định
hết thảy!

Mọi người ở Tiên Thần đại lục lúc này đều tấn công vào.
Thậm chí lối đi kia đều đang run rẩy, dường như việc con bướm muốn rời khỏi đã
nhanh chóng trở nên không có khả năng.

Trong kế hoạch của Thủy Đông Lưu, thời gian mấy hơi thở
này, là do trận pháp Sơn Hải Giới tranh thủ. Nhưng biển thứ chín làm phản khiến
cho hết thảy kế hoạch đều trở thành bọt nước tan vỡ.

– Một sơ suất, cần phải đền bù quá nhiều. Cuộc chiến
tranh này đã hy sinh nhiều sinh mạng lắm rồi, hiện tại cũng đã đến phiên ta.

Thủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn bước lên trước, bước
này rơi xuống, người khác cảm nhận được hắn mang lại một cảm giác hoàn toàn
khác.

Dường như trước đó một khắc, lão già sau một hơi thở lại
trở thành tráng niên. Hắn hít sâu một hơi, tay nâng lên tạo thành một trận pháp
bao phủ khắp bốn phía của Sơn Hải Giới.

– Súc!

Một chữ, khiến Sơn Hải Giới nổ vang. Cả Sơn Hải Giới,
chín tòa núi, tám phiến biển, trong nháy mắt bị rút nhỏ, như biến thành pháp bảo
xuất hiện trong tay Thủy Đông Lưu. Hắn vung mạnh về phía sau, lập tức tất cả tu
sĩ Sơn Hải xung quanh hắn, Mạnh Hạo, Địa Tạng, còn có Hải Mộng Chí Tôn và mọi
người khác, đều bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, kể cả Sơn Hải Giới bị rút
nhỏ, đều chạy thẳng tới lối đi ở phía sau.

Căn bản không cho đám người Mạnh Hạo vùng vẫy, trong chút
chốc thân ảnh của bọn họ toàn bộ bị cuốn vào trong thông đạo. Sơn Hải Giới bị
rút nhỏ, rơi vào phía trước Mạnh Hạo, trở thành một đạo ánh sáng, sau khi dung
hợp cùng một chỗ, như một mầm móng chạy thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo, trong khoảnh
khắc đã sáp nhập vào.

Trong óc Mạnh Hạo ầm một tiếng. Hắn nhìn tinh không bên
ngoài lối đi, thấy được thân thể Thủy Đông Lưu, lúc này đang đứng ở lối vào. Một
người mà cản trở tất cả mọi người, vì con bướm, đổi lấy thời gian mất đi do biển
thứ chín!

– Mạnh Hạo, lão phu thiếu nợ nhất tộc Phương gia của
ngươi. Hôm nay, trả lại trên người ngươi!

– Sơn Hải Giới, giao cho ngươi!

– Tiếp nhận Sơn Hải Giới…, đây là… Phong Yêu nhất mạch,
cấm pháp đời thứ nhất, ngươi, tiếp nhận tu vi của lão phu, tiếp nhận đạo của
lão phu!

– Đây cũng là kế hoạch cuối cùng của lão phu. Với tu vi cả
đời của ta, với đường của ta, vì Tiên Giới Chí Tôn, tạo nên một cái… vượt qua
cả Cửu Phong, vượt qua cả Chí Tôn, cùng tiên, cùng ma, sánh với… Cường giả đỉnh
phong! Thanh âm của Thủy Đông Lưu như thiên địa chi uy, nói là làm ngay, tiếng
nổ vang ngập trời

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.