Nhưng…
33 Địa kia, giống như tồn tại tai hại cùng nguy hiểm… Thanh âm Hải Mộng chợt
ngừng, trầm mặc một lát, báo nguy cơ cùng tai hại cho Mạnh Hạo.
Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, trầm mặc, hồi lâu
sau gật đầu.
Thời gian trôi qua.
Ngừng lại chiến tranh ngắn ngủi, tu sĩ Sơn Hải Giới bị
thương cùng trầm mặc, thi hành phong mệnh từ Hải Mộng Chí Tôn, hoàn thành bố
trí một nơi lại một nơi khu vực, nghênh tiếp… quyết chiến sẽ bùng phát vào mười
tháng sau!
Mỗi người đều bởi vì chuẩn bị quyết chiến cuối cùng, cả
Sơn Hải Giới đều bao phủ trong áp lực trầm mặc, dường như… không phải trầm mặc
trong bùng phát mà là trầm mặc trong tử vong!
Khi thì sẽ có người lo lắng trận này sau khi chiến tranh
kết thúc, Sơn Hải Giới sẽ không còn thì như thế nào, nhưng suy nghĩ như vậy rồi
sẽ chôn vùi trong vực sâu, làm người ta suy tư sẽ cảm thấy toàn thân lạnh như
băng, dường như khí lực hít thở cũng không có.
Bởi vì mặt trời, mặt trăng, ngôi sao tan vỡ, mười tháng
này, trong Sơn Hải Giới không có mặt trời, không có mặt trăng, chỉ có một vùng
tinh không tối đen như mực.
Trong vùng tối đen như mực này, người phàm tục run rẩy,
khủng khiếp, tu sĩ cũng thế nhưng lại dằn xuống đáy lòng trở thành một phần trầm
mặc.
Còn có tu sĩ Sơn Hải sau khi thi hành phong mệnh đến từ Hải
Mộng Chí Tôn, lựa chọn về với thân nhân, bên cạnh bạn bè, ở cùng với nhau, dường
như quý trọng mỗi một khắc thời gian kế tiếp.
Những nam nữ tu sĩ có tình hữu nghị lẫn nhau nhưng không
nói ra, trong thời gian này cũng buông hết thảy gánh nặng tâm lý, thổ lộ tiếng
lòng với nhau.
Một vài người có ân oán chưa báo cũng lựa chọn lúc này kết
thúc mọi ân oán…
Giống như lời nhắn nhủ về sau, giống như đang quý trọng
thời gian còn lại.
Cũng rất nhiều người tự hỏi mình, cuộc chiến tranh này đến
cùng là vì cái gì, diệt đi một nửa 33 Thiên, Sơn Hải Giới cũng bị phá hủy một nửa
như vậy, dị tộc cùng tu sĩ tử vong đếm không xuể, quá nhiều quá nhiều.
Trận chiến này… đến cùng là vì cái gì…
Tại sao muốn có chiến tranh, tại sao muốn có sống chết, hết
thảy dường như không có ý nghĩa gì.
Những nhưng việc này đã không còn trọng yếu, quan trọng
là…cuộc chiến này tranh sẽ còn kéo dài, còn có thể tiến hành giữa sinh và tử…
Còn có thể trong khoảnh khắc xuất hiện giao thoa giữa ánh sáng cùng đêm tối.
Lúc Sơn Hải Giới nghỉ dưỡng sức, củng cố phương diện chuẩn
bị chiến đấu, Mạnh Hạo mang 33 thiên kiêu từ Sơn Hải Giới đến Đệ Bát Sơn Hải.
33 thiên kiêu này, Mạnh Hạo không nhận ra hơn phân nửa, hắn
chỉ biết mấy người cá biệt, tỷ như Quý Âm, tỷ như Lý Linh Nhi, còn phần thiên
kiêu tam đại đạo môn không tham dự vào.
Làm Mạnh Hạo vui mừng là hắn thấy được Trần Phàm còn có
Vương Hữu Tài cũng ở trong đó, tuy rằng mập mạp không ở đây, từng là đồng bạn,
xuất hiện hai người làm Mạnh Hạo đè nén trầm mặc, nhớ lại tốt đẹp từng trải
qua.
Ngoại trừ bốn người này, những người khác đến từ Sơn Hải,
Mạnh Hạo cũng không nhận ra bọn họ nhưng bọn họ lại biết Mạnh Hạo, từng người một
nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ ra cuồng nhiệt.
Những thiên kiêu kia, tu vi đều không phải Đạo Cảnh, đều
xuất phát từ Cổ Cảnh, tu vi không giống nhau, từ Cổ Cảnh sơ kỳ đến Cổ Cảnh đỉnh
phong.
– Bái kiến thiếu chủ!
– Bái kiến thiếu chủ Sơn Hải! Trong khoảnh khắc gặp mặt Mạnh
Hạo, những thiên kiêu kia, toàn bộ ôm quyền cúi đầu hướng về Mạnh Hạo, trên mặt
Trần Phàm lộ ra nụ cười, nhìn Mạnh Hạo, dường như nhớ lại Kháo Sơn Tông trong
quá khứ.
Cặp mắt Vương Hữu Tài đã mất đi nhưng sát khí trên người
hắn khiến hắn giống như cảnh cáo người lạ chớ gần, mà giờ phút này, hắn dường như
đang nhìn Mạnh Hạo, hồi lâu sau, ôm quyền cúi đầu.
Nỗi lòng Lý Linh Nhi phức tạp nhất, mấy ngày này, đã có một
ít người bên cạnh nhắc tới nàng cùng Mạnh Hạo có hôn ước, còn nàng năm đó đào
hôn, khiến cho đoạn hôn ước này chỉ là trò đùa, từ đó về sau nàng chứng kiến Mạnh
Hạo tiếp tục nổi bật, nhất là trận Sơn Hải này, Mạnh Hạo lại rực rõ cực điểm.
Nàng cũng không biết rằng nếu năm đó không có đào hôn, sẽ
trở nên như thế nào…
Có lẽ cho dù Mạnh Hạo lựa chọn trốn đi, nhưng trên đạo
nghĩa, Lý Linh Nhi chính là đạo lữ của Mạnh Hạo.
Trong lòng Quý Âm phức tạp, nàng nhìn Mạnh Hạo khi không
bằng mình, đến ngang hàng với mình, rồi sau đó vượt qua, cuối cùng đạt đến
trình độ lão tổ gia tộc cũng phải cúi đầu.
Nàng vốn tưởng rằng đó đã là cực hạn nhưng từng hình ảnh
trên trận chiến Sơn Hải này, khiến nàng hiểu rõ Mạnh Hạo trước mắt đã lột xác
thành… cảnh giới đã từ lâu vượt qua lão tổ.
Tất cả mọi người trước mặt hắn đều phải cúi đầu.
– Mạnh mỗ đi qua 33 Địa, nơi đó là một nơi tạo hóa Cửu
Phong Chí Tôn năm đó để lại vì tu sĩ Sơn Hải Giới, phong ấn 33 Chí Tôn Tiên Giới
trong trận chiến năm đó, cường giả địch quân.
– Những cường giả này, thân thể đều bị diệt, hồn còn lưu
lại, trở thành cội nguồn, nếu các ngươi hấp thu, như vậy tu vi các ngươi cũng sẽ
tăng tiến vùn vụt! Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua những thiên kiêu Sơn Hải Giới này,
chậm rãi nói.
– Nhưng cũng không phải thuận buồm xuôi gió, còn có nguy
cơ tồn tại.
– Nếu hấp thu thất bại, các ngươi sẽ bỏ mạng ở nơi đó,
cho dù hấp thu thành công, tu vi các ngươi bạo tăng, nhưng cái giả phải trả
là… từ đây về sau, tu vi khó có thể tiến thêm!
– Coi như cắt đứt khả năng vô hạn của mình đổi lấy…
bùng phát tu vi không kém gì Đạo Tôn, thậm chí nếu có thể hy sinh thọ nguyên,
không tiếc phóng ra căn nguyên sinh mệnh, có thể thu được bộ giáp năm tháng…
lực lượng vượt qua tu vi của Đạo Tôn, sau đó giáp này tan thành mây khói.
Mạnh Hạo nói tới chỗ này, 33 thiên kiêu trước mặt hắn
toàn bộ đều hơi sửng sốt, cái này hơi khác so với hiểu biết của bọn họ, nhưng
thấy được Mạnh Hạo nghiêm túc, mỗi người bọn họ đều ý thức được, Mạnh Hạo
nói… là chân thật.
33 thiên kiêu này đều trầm mặc, nhưng không ai rút lui.
– Lần này, ta sẽ là người hấp thu chủ yếu, cùng với các
ngươi mở ra toàn bộ tạo hóa 33 Địa, đồng thời, trong 33 Địa, còn phong ấn 33 dị
thú, 33 Địa tiêu tán chính là giây phút thả ra bọn chúng. Mạnh Hạo chậm rãi
nói, điều hắn biết được do chính Hải Mộng Chí Tôn dặn dò.
– Cho nên, hiện tại thối lui còn kịp, nếu không ai thối
lui, như vậy chúng ta lập tức đi về trước, đi… 33 Địa! Ánh mắt Mạnh Hạo quét
qua mọi người.
Hắn thấy được trong 33 ánh mắt là kiên quyết cùng quyết
đoán, không cần lời nói, Mạnh Hạo có thể thấy được suy nghĩ những người này.
Nếu Sơn Hải Giới không còn thì nói gì đến tương lại, tạo
hóa trận này như một ván bài, đè xuống hết thảy đổi lấy sinh cơ Sơn Hải Giới.
Mạnh Hạo trầm mặc, vung tay áo, hóa thành cầu vồng, mang
mọi người bay thẳng đến 33 Địa trong Đệ Bát Sơn Hải, rất nhanh đến gần, trực tiếp
phá khai khu vực tối đen như mực, với tu vi Mạnh Hạo lúc này, trực tiếp xé mở cửa
ra vào, cất bước đi vào.
33 thiên kiêu phía sau hắn cùng bước vào, mọi người vừa mới
vào, thấy được là một vùng sương mù cuồn cuộn vô tận, có thể mơ hồ thấy được một
vùng mặt đất vỡ nát, dường như nơi đây vừa trải qua một trận đấu pháp mãnh liệt.
Mơ hồ có thể thấy được trong sương mù có một thân ảnh khổng
lồ đang gầm thét, khi gầm thét, sương mù càng thêm cuồn cuộn, lại đúng lúc này,
một sợi dây xích ầm ầm bay ra từ trong sương mù, bay thẳng đến đám người Mạnh Hạo.
– Đói bụng… đói bụng… đói bụng… Có thanh âm “ô
ô” truyền ra, chấn động tinh thần, mọi người phía sau Mạnh Hạo từng người
một biến sắc, gần như trong tất cả bọn họ đều là lần đầu bước chân vào nơi này,
mà thân ảnh trong sương mù kia có lực lượng kinh thiên, khiến cho ý thức mọi
người đều mơ hồ.
Mạnh Hạo hừ lạnh, nâng tay phải hướng chỉ về xích sắt
kia.
– Cút về!
Hắn hừ lạnh, giống như thiên lôi, trong tiếng nổ vang, chấn
tỉnh mọi người phía sau, nói là làm ngay, như có quy tắc phủ xuống, xích sắt tới
kia chưa kịp tới gần, “ầm” một tiếng, trực tiếp tan vỡ giữa không
trung.
Còn thanh âm của hắn, giống như mũi tên nhọn, trong khoảnh
khắc xuyên thấu trong sương mù, hóa thành từng mảnh ấn ký không thấy rõ, bay thẳng
tới thân ảnh kia, còn ngón tay của hắn như mở ra thiên địa, khiến cho thế giới
nổ vang, trời đất quay cuồng, như có lực lượng mạnh mẽ tách rời thế giới, khiến
cho sương mù trên mặt đất trong nháy mắt bị chém đứt, “ầm ầm” đồng loạt
cuốn ngược sang hai bên.
Lộ ra… trong sương mù thân ảnh vẫn luôn ẩn núp!
Đó là một người khổng lồ, toàn thân quấn xích sắt, lúc
này đang gào thét, trong mắt hắn không có thần trí, nhưng thân thể hắn vào lúc
này bất ngờ run lên, bị ánh mắt Mạnh Hạo trực tiếp trấn áp.
– Đây là dị thú đệ nhất địa trong 33 Địa. Mạnh Hạo thản
nhiên nói, đi về phía trước, mọi người phía sau hắn lập tức hấp khí, lập tức đi
theo.
Đoàn người đi qua người khổng lồ kia, người khổng lồ này
cứ gầm nhẹ, nhưng trong mắt dần lộ ra khủng khiếp, làm nó khủng khiếp không phải
33 thiên kiêu kia mà là Mạnh Hạo.
Nó cảm nhận được trên người Mạnh Hạo một luồng sát khí!
Sát khí này, người ngoài không phát hiện được rõ ràng
nhưng chỉ cần tu vi đến trình độ nhất định, đều có thể phát giác ra được đây
là… sát khí chém giết qua Chí Tôn!
– Ngươi…đã từng giết… Chí Tôn? Khi Mạnh Hạo mang mọi
người đi đến tấm bia đá trung tâm của vùng đại địa thứ nhất, đi tới bên cạnh
khe nứt phía dưới, phía sau hắn truyền đến thanh âm mơ hồ của người khổng lồ.
– Ừm, giết một tên, nô dịch một tên, ép bạo một tên, tu
vi của ngươi kém Chí Tôn rất xa, có thể yên tâm, ta không thể giết ngươi. Mạnh
Hạo thản nhiên nói, cất bước đi, bước chân vào trong khe nứt, mọi người phía
sau nghe lời nói của Mạnh Hạo, từng người một nhìn lẫn nhạu, nhanh đi theo vào.
Thần sắc Lý Linh Nhi cổ quái, Trần Phàm cười khẽ, khóe miệng
Vương Hữu Tài giật giật, không nói chuyện, bọn họ đều nghe được trong ngữ khí lời
này của Mạnh Hạo khí tức dày đặc…
Còn toàn thân người khổng lồ xích sắt kia lúc này giật
mình, hít sâu, thần sắc hoảng sợ, trong suy nghĩ đơn giản của hắn, không có
ngươi lừa ta gạt, hắn cảm nhận được sát khí trên người Mạnh Hạo, lại nghe được
lời nói của Mạnh Hạo, lúc này thân thể run lên, nhanh cúi đầu.