Không nói đến
việc Hải Mộng Chí Tôn có thật sự chuẩn bị dẫn Sơn Hải Giới bỏ trốn hay không,
có thật sự cảm thấy trận chiến này không có chút hy vọng nào hay không, nhưng
trong chớp mắt khi lời nói của nàng truyền ra này, chẳng những củng cố tinh thần
cho tu sĩ Sơn Hải, mà còn ngăn chặn lời công kích vừa rồi, khiến cho đám dị tộc
từ Đệ Nhị Thiên cho đến Đệ Lục Thiên đều cảm thấy trong lòng nặng nề.
Mạnh Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía núi thứ chín ở
xa xa, vẻ mặt tỏ ra phức tạp, thầm thở dài. Trên thực tế hắn vẫn cảm thấy, Hải
Mộng Chí Tôn quả thực là có ý định dẫn Sơn Hải Giới chạy trốn.
Nhưng đây không phải là lúc đi suy nghĩ sâu xa, Mạnh Hạo
áp chế suy nghĩ xuống, chú tâm vào vận chuyển trận pháp, khiến cho Dương Tinh
sáng rực.
Mà giờ phút này, dường như để đáp lại lời nói của Hải Mộng,
1 triệu khối vuông màu đen rải trong tinh không kia đột nhiên bạo phát ra hàng
loạt tia sét, trong chớp mắt liền đánh xuống phòng tuyến thứ nhất của Sơn Hải
Giới. Nếu vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, nhưng vào giờ khắc này, từ trong Đệ Lục
Thiên lại bất ngờ ầm ầm dâng lên một cỗ khí thế Chí Tôn.
– Hải Mộng đạo hữu quả nhiên giỏi về tài biện luận, chuyện
này lão phu đã từng được lĩnh giáo, thú vị. Thanh âm khàn khàn, mang theo vẻ ngạo
nghễ vô thượng lập tức vang lên.
33 Thiên có năm đại Chí Tôn, một người đã bị Mạnh Hạo nô
dịch, chỉ còn lại bốn người, nhưng lúc này… Không ngờ lại phủ xuống cùng lúc
hai vị!
Lời nói của vị Chí Tôn này vừa truyền ra, lập tức khiến
cho tâm thần đám dị tộc ổn định lại. 33 Thiên cùng lúc phủ xuống hai vị Chí
Tôn, thì sao có thể lại như Hải Mộng nói là vứt bỏ bọn họ chứ?
Ngàn vạn dị tộc lập tức phát ra chiến ý dạt dào, gào thét
ngập trời giết về hướng biển thứ nhất. Sóng biển gầm thét cuộn trào ngập trời,
vô số cấm chế bạo phát, vô số trận pháp nổ vang, mà tất cả tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải,
thân là đạo phòng tuyến thứ nhất, vào giờ khắc này cũng không có thời gian suy
tư nhiều, lập tức đánh ra!
Mấy trăm vạn tu sĩ toàn bộ đánh ra, hóa thành từng luồng
cầu vồng rực rỡ, phối hợp với cấm chế và trận pháp triển khai đại chiến cùng dị
tộc.
Biển thứ nhất cuộn trào, vô số Hải tộc liền xuất hiện,
gia nhập chiến trường. Chỉ trong chớp mắt, vô tận tiếng gào thét thê lương đã
truyền ra, người chết rất nhiều, vô số khu vực trên biển thứ nhất đều trở thành
màu đỏ, những màu đỏ này hòa lẫn lại với nhau, khiến cho biển thứ nhất… trở
thành biển máu.
Mà trên Đệ Lục Thiên, vị Chí Tôn vừa truyền ra lời nói
kia mới chỉ tràn ra khí thế, còn chân thân vẫn chưa xuất hiện. Hiển nhiên mục
đích chỉ là muốn áp chế, muốn cân bằng lại, và hơn nữa là để trì hoãn thời
gian.
Trì hoãn để cho Đệ Thất Thiên đến Đệ Tam Thập Tam Thiên,
từ trạng thái trong suốt do dùng thuật pháp đặc thù tránh khỏi gió lốc công
kích, khôi phục lại.
Mà Chủ Tể dị tộc thời khắc này cũng gia tăng thêm bốn vị,
trở thành sáu vị, thời khắc này khí thế 6 người này nổi lên, chấn động ngập trời.
Trong tinh không, hai mắt Huyền Phương lóe lên một cái,
thần niệm khóa được sáu vị Chủ Tể, tay phải liền nâng lên, phts ra một chỉ về
phía Dương Tinh.
– Các ngươi…” Hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên chợ
biến sắc. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn phủ xuống tỏ ra biến sắc.
– Không tốt…
Ngay lúc đó, một quầng sáng từ Nguyệt Tinh lập tức bộc
phát ra, thời khắc này Địa Tạng toàn lực vận chuyển kích phát lực lượng trận
pháp trên Nguyệt Tinh, mở ra phòng hộ của Nguyệt Tinh, trong nháy mắt đã bao phủ
Sơn Hải Giới, đồng thời cũng bao phủ cả biển thứ nhất vào bên trong.
Một quầng sáng to lớn chụp lấy Sơn Hải Giới vào trong,
không ngờ lại… ngăn cách những tên dị tộc còn chưa kịp tiến vào biển thứ nhất
ở bên ngoài!
Tựa như trực tiếp chặt đứt đại quân dị tộc!
Chỉ có một phần lưu lại trong biển thứ nhất, còn lại đều
bị ngăn cách bên ngoài quầng sáng. Cùng lúc đó, thần niệm Mạnh Hạo tràn ra, lập
tức hai mắt khôi lỗi dị tộc ở trên núi thứ nhất chợt mở ra, ngẩng đầu lên
Vẻ mặt khôi lỗi không thay đổi, nhưng Huyền Phương đang ở
ngòa quầng sáng liền biến sắc, đứng lên. Uy áp của khôi lỗi Chí Tôn từ núi thứ
nhất rầm rầm bạo phát ra ngập trời, bao phủ biển thứ nhất, bao phủ tinh không,
rồi dướ sự khống chế của Mạnh Hạo, khôi lỗi dị tộc bỗng nhiên bước đi ra.
– Dịch Cổ, ngươi…! Huyền Phương ở bên ngoài nổi giận gầm
lên một tiếng, cất bước phóng thẳng tới quầng sáng, chỉ trong chốc lát tới gần,
đánh ra một quyền, cả quầng sáng lập tức run rẩy như muốn tan vỡ. Nhưng ở trên
Nguyệt Tinh, theo ánh mắt Địa Tạng lộ ra vẻ tàn nhẫn, theo khóe miệng 100 ngàn
tu sĩ phụ trợ hắn đều tràn ra máu tươi, quầng sáng này lại lập tức khôi phục lại,
không bị tan vỡ chút nào.
Huyền Phương hét lớn, mang theo giận ngập trời lần nữa
đánh tới, nhưng lại vô tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo khống chế
khôi lỗi dị tộc bước ra, đạp trên biển thứ nhất trên, tay phải nâng lên đánh xuống
một quyền.
Một quyền này mang theo lực lượng Chí Tôn chấn động bầu
trời, khiến cho toàn bộ biển thứ nhất cũng phải lõm mạnh xuống. Tất cả tu sĩ
Sơn Hải đều bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy lui về sau, mà những tên dị tộc bị
phong tỏa bên trong lúc này, mỗi tên đều lộ ra vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.
– Không!
– Đó là… Đó là Dịch Cổ Chí Tôn, điều này… điều này
sao có thể chứ!
– Dịch Cổ Chí Tôn làm phản!
”Ầm” một tiếng, theo uy áp từ một quyền của
khôi lỗi bị Mạnh Hạo khống chế đánh xuống, đám dị tộc đều lần lượt phun ra máu
tươi, kêu thê lương tuyệt vọng, thân thể truyền ra tiếng răng rắc rồi tràn ngập
khe nứt, ầm ầm nổ tung.
Cho đến khi một quyền này hoàn toàn đánh xuống, một cỗ
sóng gợn hủy dệt liền quét ngang ra xung quanh, những nơi đi qua, tất cả dị tộc
bị phong tỏa trong biển thứ nhất đều bị nghiền nát thành tro bụi, không còn lư
lại chút nào!
Cho dù là pháp bảo, cho dù là túi trữ vật… hết thảy tồn
tại trên người bọn chúng, trong chớp mắt này đều tan thành mây khói.
Còn lại chỉ là máu đỏ không bị tán đi chút nào, mà đều
hòa vào trong biển thứ nhất khiến mau đỏ càng thêm đậm dặc, tỏa ra khí tức khiến
cho đám dị tộc khiếp sợ không thôi.
Một quyền đánh xuống, diệt sát toàn bộ.
Lực lượng Chí Tôn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay… tất
cả đều bị diệt vong.
Khôi lỗi dị tộc chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt hắn
đã không còn thuộc về Dịch Cổ, mà là thuộc về Mạnh Hạo, đó chính là ánh sáng lạnh
lùng mang theo điên cuồng và sát khí lạnh như băng nhìn về phía Huyền Phương ở
phía xa xa bên ngoài quầng sáng.
Thân thể Huyền Phương chấn động, trở nên trầm mặc, nhưng
sát cơ trong mắt lại dâng lên ngập trời, rồi sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm về
phía Mạnh Hạo trên Dương Tinh.
– Người này không chết, trận chiến này sẽ khó khăn hơn gấp
nhiều lần! Huyền Phương thầm nhủ. Hồi lâu sau ánh mắt hắn liền thu lại, vẫn
không nói nửa câu, chỉ một mực đứng ở nơi đó. Hắn tin rằng, quầng sáng này rồi
sẽ tự động mở ra, hắn cũng biết rằng, sau khi mở ra, đại quân dị tộc có lẽ sẽ
không dám tùy tiện tiến vào nữa.
Nếu không giải quyết chuyện này, cho dù có trì hoãn thời
gian, thì sĩ khí cũng bị mất đi, hơn nữa chắc chắn Sơn Hải Giới vẫn còn có thủ
đoạn khác đề phòng mình.
– Không thể bị cuốn theo kế hoạch của bọn họ được, trận
chiến này cần phải có chuyển biến, hắn cần… hạ mồi câu! Chủ Tể không đủ, như
vậy chính mình sẽ trở thành mồi câu, không cần biết Sơn Hải Giới lựa chọn như
thế nào, mình đều ép bọn họ nhất định phải lựa chọn! Hai mắt Huyền Phương lóe
lên một cái.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi yên tĩnh sau, tu sĩ Sơn Hải
Giới lập tức bạo phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, lần nữa trở nên vô cùng phấn
chấn. Cùng lúc đó, quầng sáng kia cũng lập tức tiêu tán.
Nhưng sau khi quầng sáng tiêu tán, những dị tộc kia nhìn
thấy biển thứ nhất chỉ toàn là một màu máu, không ngờ lại đúng như Huyền Phương
dự đoán, không ai dám lập tức xông vào. Số lượng của bọn họ rõ ràng hơn nhiều
so với Sơn Hải Giới, nhưng trong chớp mắt này, bọn chúng lại trở nên khiếp đảm.
Bọn chúng không dám tiến vào, chỉ có Huyền Phương một
mình tiến vào, tốc độ hắn cực nhanh, trong khoảng khắc khi quầng sáng Sơn Hải
biến mất hắn đã lập tức tiến vào bên trong. Cùng lúc đó, Địa Tạng ở trên Nguyệt
Tinh liền đứng phắt dậy.
– Hắn lại dám đich thân tiến vào sao! Ánh mắt Địa Tạng
sáng lên, nhưng lại tỏ ra chần chờ.
Hắn đang chần chờ không biết có nên lần nữa mở ra phòng hộ,
phong toả tên Chí Tôn dị tộc lại bên trong, kết hợp với Sơn Hải lực giết chết hắn
hay không!
Nếu chuyện này thành công, thì có thể… kết thúc trận
chiến đấu trước thời hạn!
Giờ phút này, không chỉ Địa Tạng tỏ ra chần chờ, mà ngay
cả Hải Mộng cũng đang nhíu mày. Đại quân dị tộc cũng đều dồn dập chấn động tâm
thần, thậm chí đã có dị tộc gào thét chạy ra.
Còn có sáu tên Chủ Tể cũng đang chấn động tâm thần, duy
chỉ có một vị Chí Tôn còn lại đang ở trên Đệ Lục Thiên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn hô trở nên hơi dồn
dập, sự quyết đoán của Huyền Phương, khiến trong mắt hắn liền hiện ra vẻ lạnh
lùng.
– Dùng thân là mồi câu sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Huyền Phương đã nhanh như chớp tiến
vào biển thứ chín, xuất hiện trước người khôi lỗi dị tộc bị Mạnh Hạo khống chế.
Hắn cứng rắn xông tới gần, bấm quyết trực tiếp phát ra một chỉ, biển máu xung
quanh lập tức đọng lại như bị đóng băng, truyền ra một cỗ hàn khí lãnh lẽo
không tưởng tượng nổi.
– Phong! Ánh mắt Hải Mộng lộ ra vẻ sắc bén, chuyện này
nàng không có lựa chọn nào khác. Nếu đối phương đã dám dùng thân mình là mồi
câu, trong khi đó Sơn Hải Giới ngay cả dũng khí cắn mồi cũng không có, thì còn
lấy cái gì tới chiến đấu chứ?
Cho dù, dựa theo tính cách của nàng, trận chiến này cần
phải thận trọng.
Gần như trong nháy mắt khi lời nói nàng truyền ra, Dương
Tinh nơi Mạnh Hạo ngồi chợt bạo phát ra ánh sáng ngập trời. Trước khi Hải Mộng
đưa ra lựa chọn, Mạnh Hạo đã có lựa chọn của mình, hắn cũng đã nhìn thấu đây chính
là mồi câu, và hắn muốn… ăn!
Địa Tạng hít sâu một hơi, tu vi toàn thân bạo phát ngập
trời, dòng sông luân hồi, biển hoàng tuyền, sâm la địa phủ đồng loạt phủ xuống
Nguyệt Tinh. Cùng lúc đó, 100 ngàn tu sĩ trên Nguyệt Tinh đều bạo phát ra toàn
bộ tu vi, sáp nhập vào trận pháp. Tầng tầng trận pháp bị khống chế ẩn giấu dưới
mặt đất lập tức hiện ra, lần nữa bao phủ Sơn Hải Giới, vây khốn Huyền Phương
Chí Tôn ở bên trong!
Gần như trong khoảnh khắc khi quầng sáng xuất hiện, trên
Dương Tinh đột nhiên cũng bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt, lực lượng Dương Tinh
đỉnh phong hóa thành mũi tên ánh sáng lập tức xé rách hư không bay đi. Cùng lúc
đó, trên núi thứ chín, Hải Mộng Chí Tôn cũng đứng bật dậy, bước ra, tự mình xuất
chiến.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Huyền Phương cùng khôi
lỗi dị tộc do Mạnh Hạo khống chế chợt đối kháng với nhau. Thân thể hai đại Chí
Tôn đồng thời chấn động, khí thế khôi lỗi dị tộc hơi yếu hơn một chút, mà khí
thế Huyền Phương lại dâng lên như cầu vồng. Nhưng đúng lúc này, mũi tên ánh
sáng của Dương Tinh đã bắn thẳng tới Huyền Phương.
Huyền Phương bất ngờ không thèm né tránh, mà chợt quay đầu
nhìn về hướng Dương Tinh, khóe miệng lộ ra nu cười lạnh lùng, thậm chí hắn còn
không thèm để ý tới Hải Mộng Chí Tôn lúc này đang gấp rút phóng đến.
– Ngươi nghĩ rằng, bổn tọa thả mồi câu là vì gần trăm vạn
đồng tộc của ta vừa chết đi hay sao? Hoặc là bởi vì Dịch Cổ bị khống chế hay
sao?
– Bổn tôn tiến vào nơi này, chính là vì… ngươi đó. Huyền
Phương cười to, tùy ý để mũi tên bắn tới, tay phải hắn nâng lên bắt lại mũi tên
ánh sáng bóp mạnh. Theo mũi tên truyền ra tiếng nổ “ầm ầm”, toàn thân
hắn dường như cũng muốn tan vỡ, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng trong mắt lại
hiện lên ánh sáng âm u.
– Đạo thời gian, truy lại căn bản, truy tìm ánh sáng này,
ngưng tụ lại chân thân của ta! Vừa dứt lời, thân ảnh Huyền Phương lập tức biến
mất!
Khi xuất hiện lại đã ở trên Dương Tinh, tay phải hắn nâng
lên, trực tiếp ném một hạt châu màu đen xuống đất!