Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1694: Đạo Tôn thoát vây – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1694: Đạo Tôn thoát vây

Ngay khi Mạnh Hạo cùng trên Đệ Nhất Thiên đại lục nổ vang, trong nháy mắt mặt đất Đệ Nhất Thiên xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, dường như khó có thể tồn tại quá lâu… thì tại Đệ Bát Sơn Hải, trong khu vực 33 Địa, thời điểm này truyền ra một tiếng nổ vang trời. 

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, tinh không bốn phía vỡ nát, từ trong tinh không bị xé mở một cái khe nứt to lớn, một thân ảnh chật vật, mang theo điên cuồng, mang theo oán độc ngập trời, từ bên trong từng bước một đi ra. 

Mới vừa đi ra, người này phun ra một ngụm lớn máu tươi, nhưng ngọn lửa điên cuồng trong mắt như bùng cháy, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét thê lương: – Mạnh Hạo, bổn tôn thề sẽ giết sạch toàn tộc ngươi!!! 

Thân ảnh ấy, chính là một trong hai Đạo Tôn dị tộc trước đuổi giết Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo phong ấn trong 33 Địa, vị đó đã từng gọi là Đạo Tôn giáp vàng! 

Mà giờ khắc này, trên người hắn không còn có nửa điểm giáp vàng, bộ dáng chật vật, thân thể suy nhược, duy chỉ có khí thế chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn mạnh hơn, không biết hắn đã trải qua hành hạ gì trong 33 Địa, lại làm thế nào trốn ra, nhưng hiển nhiên là hắn trả giá cao rất lớn, không cách nào tưởng tượng. 

Nếu không, không có khả năng oán khí của hắn ngập trời như vậy. 

Mới vừa xuất hiện, thần thức của hắn liền ầm ầm tản ra, trong phút chốc toàn thân hắn run lên, nghe tu sĩ cùng dị tộc trong Đệ Bát Sơn Hải này lớn kinh hô, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên quê quán của mình… Thời điểm này Đệ Nhất Thiên đại lục đang trong tan vỡ. 

Mà khiến hắn cảm thấy phẫn nộ và không thể chịu đựng được, là hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của Mạnh Hạo, người mà hắn hận không thể nuốt sống kia, đang ở trên Đệ Nhất Thiên đại lục.

– Mạnh Hạo! Chí Tôn dị tộc ngửa mặt lên trời rống lớn, tiếng rống long trời lở đất khoảnh khắc liền truyền khắp Đệ Bát Sơn Hải, khiến tất cả tu sĩ và dị tộc đều chấn động tâm thần. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn “ầm” một tiếng, bay thẳng lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng kinh người vọt thẳng tới Đệ Nhất Thiên. 

Gần như ngay tức khắc, Chí Tôn dị tộc đang đấu với Hải Mộng Chí Tôn, vốn trong lòng hắn đang suy tính không quản bỏ ra giá cao gì, cũng phải chạy ra, vừa lúc cảm nhận được khí tức của Đạo Tôn giáp vàng kia, trong mắt liền lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Còn có Chủ Tể dị tộc đang quấn đấu với Địa Tạng kia cũng như thế; còn thêm một… Đạo Tôn dị tộc khác hóa thành mấy phần thân, không thể tụ lại kia, giờ này cũng nhẹ thở ra. 

Ngay sau đó, ba người bọn họ đồng thời truyền ra thần niệm và dao động quanh quẩn bầu trời. 

– Ngăn cản Mạnh Hạo xâm nhập Đệ Nhất Thiên kia, giết hắn!!! 

– Không tiếc giá cao, chém chết hắn!!!”. 

Thần niệm của ba người này dâng lên ngập trời, lan rộng khắp Sơn Hải Giới, đồng dạng cũng bị tu sĩ Sơn Hải Giới phát hiện, mỗi người đều biến sắc, nội tâm lo lắng. Thời điểm này Mạnh Hạo đã là tượng trưng tinh thần của họ, đã là mầm móng ngọn lửa trong mắt tất cả bọn họ. 

Mà Đệ Nhất Thiên này nếu tan vỡ, thì mầm móng này, sẽ trong nháy mắt dâng trào ngọn lửa có thể che phủ trời đất… nhưng nếu Đệ Nhất Thiên không có tan vỡ, và Mạnh Hạo cũng bỏ mình, như vậy đối với tu sĩ Sơn Hải Giới mà nói, mầm móng ngọn lửa kia, chẳng những không thể đốt cháy người khác, ngược lại sẽ đốt cháy chính mình. 

Trong lo lắng của vô số tu sĩ này, thiên địa trong tiếng nổ “ầm ầm”, dị tộc Đạo Tôn giáp vàng kia liền hiểu sứ mạng của mình, lập tức ngưng tụ sứ mệnh của quốc gia cùng ân oán cá nhân vào cùng nhau, điên cuồng bạo phát ra không để ý tới sinh mạng. 

– Mạnh Hạo! Dị tộc giáp vàng này rống lớn, tốc độ nhanh hơn, trong tiếng nổ “ầm ầm” chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên. Trong quá trình hắn tới gần, mặt đất Đệ Nhất Thiên còn đang tan vỡ, thậm chí vị trí bên cạnh hắn đã bắt đầu sụp xuống, đá vụn khối lớn khối nhỏ từ tinh không rơi xuống, ma sát hư vô, bốc cháy lên, tinh không rơi vào trong biển lửa. 

Tất cả mọi người nhìn lên, đều nhìn thấy mà giật mình. Đạo Tôn dị tộc giáp vàng lại thiêu đốt sinh mạng, toàn thân trong ngọn lửa đổi lấy tốc độ nhanh hơn, trong tiếng nổ “ầm ầm” quanh quẩn, trong chú ý của mọi người, trong vô số ánh mắt theo dõi, thân ảnh của hắn bay thẳng lên Đệ Nhất Thiên đại lục! 

Gần như trong nháy mắt dị tộc giáp vàng bước chân vào Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo đứng giữa không trung Đệ Nhất Thiên, nhìn biển lửa bốn phía, nghe bên tai truyền đến tràng tràng tiếng gào thảm thiết, nhìn mặt đất đang không ngừng tan vỡ, từng tòa thành trì vỡ nát, kiến trúc khắp nơi sụp xuống, núi sông trở thành bình nguyên, bình nguyên trở thành khe nứt. 

Hắn cảm nhận được lực bài xích của thế giới này, cảm nhận được ý chí của thế giới này đang phát ra tiếng kêu rên đau khổ… đáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. 

Ánh mắt của hắn nhìn, chính là dị tộc giáp vàng đang bay tới kia. 

Thân ảnh của dị tộc giáp vàng như tia chớp xông vào Đệ Nhất Thiên… về tới quê quán của hắn. Hắn sinh ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này, tu ở chỗ này, nơi này là nhà của hắn, có nhiều lắm ký ức tốt đẹp của hắn, có vô số lạc ấn và đủ loại ký ức của hắn. 

Nhưng hôm nay, khi hắn lần nữa trở về, hắn nhìn bốn phía, cả người run rẩy, trong mắt lộ ra màu máu, trong cổ họng của hắn dường như có thanh âm muốn truyền ra, nhưng không cách nào hô lên. Cả người hắn hô hấp dồn dập, trong cơ thể điên cuồng cùng phẫn nộ, đã đến mức không thể hình thành ý nghĩ. 

– Ngươi… Ngươi đúng là lòng dạ độc ác!!! 

– Cả thế giới, tất cả thành trì, tất cả toàn tộc chúng ta… Thậm chí bao gồm nhà của chúng ta, ngươi lại muốn hủy diệt toàn bộ!!! 

– Mặc dù là giữa chúng ta có chiến tranh, nhưng ngươi đâu cần thiết phải làm như thế!!! Dị tộc giáp vàng điên cuồng, tơ máu trong mắt hắn lóng lánh, thậm chí có huyết lệ doanh tròng, trái tim của hắn như bị gai đâm cực kỳ đau đớn… hắn nhìn thấy vô số thành trì vỡ nát kia, nhìn thấy thảm trạng vô số tộc nhân tử vong kia. 

Thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tươi của đồng tộc. Mà trong mắt nhìn thấy, một mảng hài cốt, một mảnh phế tích… 

– Mạnh Hạo!!! Dị tộc giáp vàng ngửa mặt lên trời gào thét, mang theo cừu hận, mang theo điên cuồng, hóa thành một đạo cầu vồng vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo, một đường nổ vang cuốn lên bầu trời.

– Thì ra ngươi cũng biết, đây là chiến tranh giữa tu sĩ chúng ta, không liên quan tới phàm tục! Mạnh Hạo nhìn dị tộc giáp vàng bay tới như tia chớp, nhàn nhạt lên tiếng trên mặt lộ ra ý châm chọc. 

– Ta không biết tu sĩ Sơn Hải mọi người nghĩ thế nào, nhưng Mạnh mỗ từ trước tới giờ đều là… Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu! 

– Hôm nay, diệt Đệ Nhất Thiên đại lục này, mới chỉ là bắt đầu! Mạnh Hạo nói giọng lạnh giá, trong nháy mắt quanh quẩn thiên địa, cùng lúc hắn nắm tay, đánh ra một quyền về hướng dị tộc giáp vàng.

Cách không vạn dặm, một quyền Diệt Sinh! 

Ý Diệt Sinh ngập trời, hút đi sinh cơ ở bốn phương tám hướng gần đó, mà sinh cơ này vốn thuộc về Đệ Nhất Thiên thế giới, trong tiếng nổ “ầm ầm”, một quyền đánh tới này khiến thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển. 

Dị tộc giáp vàng cặp mắt co rút lại, mặc dù hắn đang phẫn nộ ngập trời, nhưng vẫn còn lý trí. Mạnh Hạo mới vừa ra tay, trái tim hắn liền nhảy bộp một tiếng, lực lượng của một quyền này thuần túy là thân thể, nhưng lại tạo uy hiếp cho hắn rất lớn.

Hắn không chần chờ chút nào, hai tay bấm quyết, điểm một cái về phía trước, lập tức ngoài thân thể hắn nổ vang, có lực lượng căn nguyên rầm rầm bạo phát, tạo thành một cái lốc xoáy sáu màu to lớn giữa không trung, trực tiếp đụng nhau với quả đấm của Mạnh Hạo. 

“Ầm…” Thiên địa run rẩy, thân thể dị tộc giáp vàng chấn động mạnh, “bịch bịch…” thối lui ra sau, khóe miệng trào ra máu tươi… Cùng lúc thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, cũng bật lui về phía sau, nhưng ngay khi lui về phía sau, tuy rằng chân đạp hư không, nhưng mỗi một bước rơi xuống đều làm cho mặt đất nổ vang run rẩy… Sau mấy bước, mặt đất dưới thân hắn trực tiếp vỡ ra.

Vỡ tan phập phồng, nhưng lại hoàn toàn sụp xuống, phương viên chừng ngàn trượng. Trong lúc sụp xuống, vô số đá vụn bóc ra xuyên qua mặt đất bay xuống Sơn Hải Giới… tức thì phạm vi ngàn trượng này trở thành một cái hố sâu, xuyên qua Đệ Nhất Thiên đại lục! 

Thậm chí cúi đầu nhìn, đều có thể từ trong hố sâu này, thấy được Sơn Hải Giới phía dưới. 

Mượn lực công kích, chính là Mạnh Hạo có thể làm như thế. 

Dị tộc giáp vàng rống lớn, hai tay bấm quyết, lập tức bốn phía sáu đạo căn nguyên bùng phát ra, giữa không trung hóa thành sáu con thằn lằn dáng vẻ độc ác khí thế ngập trời, mang theo ý hủy diệt, mang theo điên cuồng chạy thẳng tới Mạnh Hạo. 

Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng, cười lạnh một tiếng, tay phải bấm quyết vung lên, lập tức Chí Tôn Kiều biến ảo trấn áp xuống, cùng sáu con thằn lằn do căn nguyên biến thành kia, trực tiếp bao phủ lấy nhau, không ngừng nổ vang, mặt đất run rẩy, bầu trời vỡ nát. 

Dị tộc giáp vàng bi ai, hắn nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nhìn nơi đã từng là quê hương của mình. Trong tiếng cười thảm cả người hắn đốt cháy ngọn lửa sinh mệnh, trong nháy mắt tu vi bạo phát gấp mấy lần, ngay tức khắc hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xuyên qua hết thảy, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, hai tay bấm quyết, tức thì ngọn lửa sinh mạng của hắn tản ra, tạo thành một cái miệng lửa to lớn, cắn nuốt về hướng Mạnh Hạo. 

Mạnh Hạo dường như không né tránh kịp, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đen này cắn nuốt, nhưng ngay khi bị cắn nuốt, cái miệng to do ngọn lửa màu đen tạo thành kia, lại bị một luồng sáng đen quét ngang. 

Ánh sáng đen ngập trời, nơi đi qua, bầu trời cũng thế, mặt đất cũng vậy, còn có hư vô, hết thảy hết thảy, đều trong nháy mắt bị chém vỡ ra. 

“Ầm” một tiếng, lửa đen tiêu tan, thân ảnh Mạnh Hạo từ bên trong đi ra, trên tay hắn đang cầm chính là Chiến Binh. 

Mới vừa xuất hiện, hắn không có nửa điểm dừng lại, tức khắc chạy thẳng tới dị tộc giáp vàng. Chiến Binh cường hãn này tiêu hao cực lớn, tuy rằng Mạnh Hạo muốn giữ lại tu vi, nhưng lúc nên xuất thủ, sẽ không chần chờ, Chiến Binh quét ra, chém thẳng tới dị tộc giáp vàng. 

Nhưng ngay khi Chiến Binh chém xuống, dị tộc giáp vàng toàn thân run rẩy, ngửa mặt lên trời gào thét, máu tươi phun ra, thân thể hắn lại vào lúc này, giống như Kim Thiền Thoát Xác, không ngờ tách ra hai cái thân thể, một thân thể trong đó trong nháy mắt bị Chiến Binh chém đứt ra!

Mà một… thân thể khác thì lại bay nhanh lui về sau, toàn thân ánh sáng đen lóng lánh, mặc dù khí tức suy nhược, nhưng không có bị thương! 

– Ngươi có thể chém mấy lần! Dị tộc giáp vàng rống lớn, toàn thân nhấc lên gió lốc ngập trời. 

Mạnh Hạo cau mày, tay trái đột nhiên bấm quyết, điểm một lóng tay về hướng dị tộc giáp vàng, đột nhiên thi triển Phong Yêu đệ bát cấm. Nhưng ngay khi cấm pháp này xuất hiện, dị tộc giáp vàng ngửa mặt lên trời rống lớn.

– Tích mẫu, ý chí Đệ Nhất Thiên, bảo vệ ta bình an! Trong nháy mắt truyền ra tiếng hô của dị tộc giáp vàng, trong Đệ Nhất Thiên đại lục tan vỡ này lập tức truyền ra một ý chí kinh người, phủ xuống trên dị tộc giáp vàng, đối kháng với cấm pháp của Mạnh Hạo. Trong tiếng nổ vang lại làm cho cấm pháp, mất đi tác dụng một cách hiếm thấy! 

Mạnh Hạo hai mắt co rụt lại, không có nửa điểm chần chờ, thu cất Chiến Binh, khoảnh khắc bước tới gần, tay phải nắm lại, tung ra một quyền Nhập Ma Quyền… 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.