Ngã Dục Phong Thiên – Chương 169: Truyền thuyết Thái Ách – Xuân Thu Mộc – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 169: Truyền thuyết Thái Ách - Xuân Thu Mộc

– Một trong tam đại hiểm địa của Nam Vực, Thái Ách cổ miếu! Nơi khởi nguyên của Thái Ách tộc, không được thiên địa tán thành, bị thiên đạo nguyền rủa mà chết, những linh hồn không cam lòng, nghịch thiên thành miếu!

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, ngôi miếu đã trở thành hiểm địa, ở đó hung hiểm đến cực điểm, cho dù tu vi Nguyên Anh cảnh tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng bên trong có truyền thừa thượng cổ, có linh dược thượng cổ, cũng có bảo vật thượng cổ, thậm chí nhiều năm trước đại trưởng lão của Nhất Kiếm Tông cửu tử nhất sinh điên khùng lao ra, từng rống lên rằng đã thấy Trường Sinh Đan.

– Bách Trân Các được ủy thác, bán đấu giá tín vật đến từ Thái Ách cổ miếu này, cầm vật này, có thể giảm đi hung hiểm khi thám hiểm nơi đó. Kiều lão thản nhiên mở miệng, thanh âm truyền khắp bốn phía, toàn bộ phòng đấu giá chìm vào yên tĩnh, nhưng rất nhanh lại bắt đầu có tiếng đấu giá vang lên.

– Ba mươi vạn linh thạch!

– Năm mươi vạn linh thạch, vật ấy có thể giảm bớt hung hiểm, tiến vào Thái Ách cổ miếu thập tử vô sinh, tuổi thọ của lão phu không đủ nên mới muốn mua nó để bước vào trong đó.

– Sáu mươi vạn linh thạch, vật ấy tại hạ nhất định phải lấy được!

Nghe tiếng hô ra giá ở bốn phía, Mạnh Hạo hai mắt chớp động, tam đại hiểm địa của Nam Vực, điều này hắn đã được xem qua trong tư liệu ở Pháp các của Triệu quốc, nhưng chỉ biết đại khái, không biết cụ thể, giờ phút này được nghe Kiều lão giải thích, hắn đã có nhận thức với về Thái Ách cổ miếu này.

– Tam đại hiểm địa, Vãng Sinh động, Thái Ách cổ miếu, Thượng Cổ Đạo hồ. Mạnh Hạo nhìn giá cả của tín vật Thái Ách cổ miếu đang không ngừng tăng cao, trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, vật ấy hắn không có hứng thú.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một vật phẩm nối tiếp một vật phẩm bị bán đi, cho đến khi thanh âm của Kiều lão truyền ra.

– Vật phẩm đấu giá thứ ba mươi tám, Luyện Trúc Đan, thuốc này một lọ sáu viên, xuất từ tay của Đan Quỷ đại sư, thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh dùng, giá khởi điểm ba vạn, mỗi lần đấu giá không được ít hơn một vạn. Thanh âm của Kiều lão vừa dứt, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra.

Lúc trước cũng có đan dược được đấu giá, nhưng hoặc là giá xa xỉ, hoặc là cần dùng pháp bảo giá trị tương đương để đổi, duy chỉ có Luyện Trúc Đan này có thể nói từ lúc bắt đầu đến giờ là vật có giá khởi điểm thấp nhất.

– Bốn vạn linh thạch! Nơi đây tu sĩ Ngưng Khí cảnh chiếm đa số, sau đó là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, những vật lúc trước, rất nhiều người không ra giá, giờ phút này mới bắt đầu ra tay.

– Năm vạn linh thạch!

– Ta ra tám vạn linh thạch, Luyện Trúc Đan này tại hạ cần dùng gấp, kính xin chư vị đạo hữu nể mặt Vân Phong Tông.

– Mười vạn! Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, chậm rãi mở miệng, đan dược này cũng là vật hắn cần dùng, khi hắn vừa mở miệng, tu sĩ vừa ra giá tám vạn kia đột ngột quay đầu lại, ánh mắt đảo qua, nhưng nơi đây quá nhiều người, gã không thể biết được là ai vừa mở miệng.

– Mười một vạn! Tu sĩ này lại lạnh giọng ra giá.

– Mười lăm vạn! Mạnh Hạo không thèm để ý đến việc tu sĩ kia đang tìm kiếm hắn, lời nói vừa truyền ra thì lập tức ánh mắt của tu sĩ kia liền đọng lại ngay chỗ Mạnh Hạo.

– Hai mươi vạn! Tu sĩ của Vân Phong Tông kia dường như là Trúc Cơ sơ kỳ, giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, cắn răng mở miệng, bốn phía đã không còn ai tiếp tục đấu giá nữa, dù sao đan dược này mặc dù không tồi, nhưng hai mươi vạn linh thạch rõ ràng đã vượt ra khỏi giá trị thật của đan dược này.

Mạnh Hạo nhíu mày, đan dược này tuy rằng hắn đang cần, nhưng chỉ có một ít, vả lại đến nay hắn còn không biết Xuân Thu Mộc kia sẽ bị hét giá lên bao nhiêu, so sánh với đan dược này thì hắn nhất định phải có Xuân Thu Mộc, vì thế trầm mặc, lựa chọn buông bỏ.

– Vật phẩm đấu giá thứ ba mươi chín, một cây Xuân Thu Mộc, loại cây này không thấy nhiều, nhưng có thể ép vạn độc, lại là tài liệu chủ yếu dùng để luyện chế pháp bảo trị độc, lão phu chủ trì bán đấu giá đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tự mình bán đấu giá vật này, cũng nói cho chư vị đạo hữu biết bí văn mà năm đó lão phu nghe được.

– Xuân Thu Mộc, từ phàm mộc trải qua xuân thu lôi mà sinh ra, bởi vì không thể sinh trưởng, chỉ có thể do thiên địa tạo ra, điểm này chư vị đều đã biết, vả lại loài cây này không có rễ, không thể tiếp tục sinh trưởng, nhưng có một lời đồn, cây này có cây mẹ trong chốn u minh, tên gọi Kiến Mộc! Kiều lão vừa dứt lời, lập tức làm cho mọi người trong phòng đấu giá nhất thời ồ lên, hai chữ Kiến Mộc quá mức kinh người, khiến cho các tu sĩ trong mấy tầng trên cũng phải nhìn xuống.

– Kiến Mộc trong lời của Kiều lão có phải là loại Kiến Mộc trong truyền thuyết viễn cổ, được xưng là có thể đi thông thiên ngoại? Trong những gian phòng hình tròn, lập tức có người truyền âm ra.

– Đúng vậy, thứ này bề ngoài như trâu, da ngoài có thể kéo ra thành tua gần giống hoàng xà. Lá ngoài thì như lưới, kỳ thực lại như đồi mồi, tên gọi là Kiến Mộc! Kiều lão thần sắc như thường, chậm rãi mở miệng.

– Trong truyền thuyết viễn cổ, có một vị đại năng hoán thiên, chế tạo tinh không trên trời cao, từ nay về sau thương thiên ở trên, tinh không ở bên ngoài, thương thiên ngăn cách tinh không, bảo hộ mặt đất trường tồn, Kiến Mộc nối tinh không, mỗi khi giao mùa xuân thu, thiên lôi giáng xuống tạo thành Xuân Thu Mộc!

– Lá xanh, cành tím, hoa đen, quả vàng, dưới tán của nó âm thanh bị dập tắt, thân ảnh trở nên hư ảo. Đương nhiên đây chỉ là bí văn mà lão phu được nghe nói mà thôi, không biết thiệt giả ra sao, Xuân Thu Mộc này, giá sàn mười vạn linh thạch. Kiều lão lời nói thay đổi, từ từ mở miệng, nhưng lời nói của lão khiến cho những người vốn không hứng thú với Xuân Thu Mộc cũng bắt đầu nổi lên sự thích thú.

Mạnh Hạo nhíu mày, nếu không có những lời kia của Kiều lão, giá của loại cây này còn trong khả năng khống chế của hắn, nhưng nay tất cả mọi người đều có hứng thú, Mạnh Hạo muốn đạt được thứ này, mức độ khó khăn đã tăng lên rất nhiều.

Hắn ngẩng đầu nhìn xoáy sâu vào Kiều lão trên đài cao, người này mặt không chút thay đổi, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận rõ ràng ý đồ của đối phương.

Không chỉ có hắn đang nhíu mày, đồng dạng còn có Sở Ngọc Yên ở trong phòng Thiên Giáp phía trên, đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, trong nội tâm than nhẹ một tiếng, biết mình lần này đã lỗ mãng, Bách Trân Các này có lẽ biết được mục đích của mình khi mua loài cây này, cho nên mới có biến hóa như hiện nay.

– Mười lăm vạn!

– Hai mươi vạn!

– Hai mươi ba vạn! Bên trong phòng đấu giá, nhất thời có không ít người ra giá cạnh tranh Xuân Thu Mộc, Mạnh Hạo bình tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn giá cả đang dần bị kéo lên, vẫn chưa nóng vội ra tay.

– Hai mươi sáu vạn, giá của loài cây này đã đến cực hạn, nó mặc dù có thể ép độc, nhưng là vật phẩm tiêu hao, tại hạ mua vật này không phải vì Kiến Mộc gì đó, mà là dùng để giải độc. Trong hội trường, một tu sĩ mặc áo dài màu xanh đứng lên, hướng về bốn phía, ôm quyền, thanh âm ôn hòa, trong lời nói mang theo vẻ khách khí.

– Ba mươi vạn! Đúng lúc này, bỗng nhiên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Ngọc Yên truyền ra, thanh âm của nàng xuất hiện, lập tức dẫn tới không ít người ngẩng đầu nhìn lại, nhưng nhất thời không tìm thấy nơi xuất phát của âm thanh.

– Ba mươi hai vạn! Tu sĩ áo bào xanh trong nội tâm chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía trước, có thể ngụ ở tầng cao nhất, đều là người có thế lực ở Đông Lai quốc, không phải người gã có thể đắc tội, nhưng muốn bảo gã buông bỏ thì gã không cam tâm, cho nên vẫn cắn răng mở miệng.

– Ba mươi lăm vạn! Thanh âm của Sở Ngọc Yên thản nhiên truyền ra, thanh âm vừa xuất hiện, khiến cho một số người đã lập tức đã nhận ra phương hướng mà thanh âm truyền đến, đều nhìn về phòng Thiên Giáp ở tầng cao nhất, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ còn chưa phát hiện ra mà vẫn đang tìm kiếm.

Tu sĩ áo bào xanh sắc mặt liên tục biến hóa, cuối cùng cười gượng, ba mươi hai vạn linh thạch đã là cực hạn của gã, rất vất vả mới có thể mượn được, linh thạch là một chuyện, để cho gã cảm thấy không thể tiếp tục cạnh tranh chính là thân phận của đối phương, gã mặc dù không nhìn ra đối phương cụ thể ở chỗ nào, nhưng vẫn biết được đối phương ở trên tầng Thiên Giáp, tu sĩ ở trên đó, gã không thể trêu vào.

Giờ phút này chua sót chầm chậm ngồi xuống, không hề ra giá nữa.

Bốn phía mọi người đều nghĩ rằng, Xuân Thu Mộc này tất nhiên sẽ bị nữ tử thần bí kia mua lấy, dù sao tu sĩ ở nơi đây sẽ không vì một cây Xuân Thu Mộc mà đi đắc tội với những người ở trên kia.

Sở Ngọc Yên cũng nhẹ nhàng thở ra, vật ấy mặc dù tốn tới ba mươi lăm vạn linh thạch, vượt xa khỏi giá gốc, nhưng có thể mua được Xuân Thu Mộc này, đối với Sở Ngọc Yên mà nói, cũng coi như đáng giá.

Nhưng vào lúc này, một thanh trầm thấp bỗng nhiên vang lên trong phòng đấu giá yên tĩnh.

– Ba mươi sáu vạn.

Thanh âm này vừa xuất hiện, lập tức làm cho mọi người bên trong phòng đấu giá sửng sốt, lập tức bắt đầu tìm kiếm, tu sĩ bên cạnh Mạnh Hạo cũng đều giật mình nhìn về phía hắn, trong khoảng thời gian ngắn chỗ của Mạnh Hạo trở thành nơi thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

Hắn cúi đầu, gương mặt bị che phủ, thần sắc bình tĩnh.

– Bốn mươi vạn! Sở Ngọc Yên nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới lại còn có người ra giá, giờ phút này không thể không tiếp tục lên giá.

– Bốn mươi mốt vạn. Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, thanh âm mặc dù thay đổi, trầm thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng bình thản, không nhanh không chậm.

]​

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.