Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1689: Ước định gặp nhau – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1689: Ước định gặp nhau

Đệ Tứ Sơn Hải
giới nắm trong tay Sơn Hải luân hồi, tất cả những người tử vong tại Sơn Hải Giới
đều sẽ nhập vào Hoàng Tuyền, hóa thành một phần của dòng sông luân hồi, đi tới
Đệ Tứ Sơn Hải giới này. Ở nơi đây nhưng linh hồn sẽ trải qua luân hồi, tìm nơi
chốn mới.

Đối với Đệ Tứ Sơn Hải, trên khắp Sơn Hải Giới có rất nhiều
thần thoại và truyền thuyết về nơi này. Nơi này vô cùng thần bí, có quá nhiều
điều mà người ta không biết, nơi này, còn có một cường giả đỉnh phong của Sơn Hải
Giới.

Kỳ danh của người đó, là Địa Tạng!

Hắn là chủ nhân của Đệ Tứ Sơn Hải, nắm địa phủ trong tay,
nắm luân hồi trong tay, cho dù là trong số các Sơn Hải chủ, địa vị của hắn cũng
là chí cao vô thượng, bởi vì hắn nắm giữ… yếu tố sinh mạng của Sơn Hải Giới!

Là một Giới trọng yếu giúp cho Sơn Hải Giới duy trì tuần
hoàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Hạo tiến vào Đệ Tứ Sơn Hải,
trong nháy mắt khi vừa tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được ở nơi này tồn tại một
cỗ tử khí mơ hồ, nhưng lại rất tinh thuần.

Hay nói cách khác, đây không phải là tử khí, mà là âm
khí!

Mới nhìn qua, hết thảy mọi thứ đều không có gì bất đồng
cùng nơi khác, bầu trời, không gian cũng đều là như vậy. Nhưng nếu cẩn thận
quan sát, sẽ thấy thế giới này, là màu xám tro.

Mạnh Hạo im lặng tản thần thức ra, trong chớp mắt đã bao
trùm toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải, nhưng lại có một khu vực khi thần thức của hắn đến
gần, lập tức liền có hai luồng ý chí đang va chạm nhau, truyền ra thần niệm với
hắn.

– Ngươi chính là Mạnh Hạo!

– Mạnh đạo hữu, tên dị tộc này lão phu có thể trấn áp được!

Chỗ chiến trường kia, chính là nơi Địa Tạng cùng Chủ Tể dị
tộc giao chiến. Khi thần thức Mạnh Hạo tiến vào gần, lập tức liền dẫn tới hai vị
này làm ra phản ứng bất đồng với nhau, tên Chủ Tể dị tộc kia thì hiện ra sát cơ
ngập trời, muốn thoát ra tiêu diệt Mạnh Hạo.

Mà Địa Tạng thì lại cưỡng ép kiềm chế hắn, hơn nữa trong
lời nói mang theo vẻ trầm ổn, cũng đại biểu cho sự tự tin.

Mạnh Hạo mỉm cười. Chiến tranh phủ xuống, sẽ có nhân tài
xuất hiện như là trăm hoa đua nở mà không phải là một người nào đó.

Một người rất khó để thay đổi chiến cuộc, thường thường đều
là một đội quân tập hợp nhiều người làm nên.

Mạnh Hạo hướng về phía Địa Tạng đang giao chiến cùng Chủ
Tể dị tộc, ôm quyền cúi đầu, sau đó thần thức của hắn chuyển tới chiến trường
nơi tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải đang giao chiến cùng dị tộc.

Nơi đó, có 1 triệu tên dị tộc, có 1 triệu tu sĩ Đệ Tứ Sơn
Hải đang triển khai một cuộc chiến đấu khốc liệt tuyệt thế.

Mạnh Hạo thấy được Hứa Thanh ở trong đám người, dưới tầng
tầng bảo vệ, nàng không bị thương tổn chút nào, ngược lại, theo từng đạo mệnh lệnh
nàng ban ra, tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải đang dần dần chiếm ưu thế.

Mạnh Hạo say đắm nhìn Hứa Thanh. Trên chiến trường cách Mạnh
Hạo rất xa, giờ khắc này Hứa Thanh dường như có linh cảm vô hình nào đó, lập tức
ngẩng đầu nhìn về phía xa, dường như cùng ánh mắt Mạnh Hạo hòa tan vào một chỗ.

Giờ khắc này, trái tim Mạnh Hạo đang rung động không yên,
hắn ngắm nhìn Hứa Thanh, trong đầu hiện lên từng kỷ niệm ở Đại Thanh Sơn năm
xưa, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, đến khi tới Kháo Sơn Tông, và rồi là
hình ảnh về Dưỡng Nhan Đan mình tặng cho nàng, rồi từng hình ảnh khi ở đất lành
thượng cổ của Thanh La Tông, khi nàng đơn độc run rẩy một mình.

Còn có hình ảnh nước mắt Hứa Thanh long lanh khi Sửu Môn
Đài phủ xuống ở ngoài Mặc Thổ, hai người giết chết tên chuẩn đạo tử của Quý
gia.

Từng kỷ niệm, từng hình ảnh Mạnh Hạo sẽ vĩnh viễn không
bao giờ quên được.

Ký ức khi được Hứa Thanh chăm sóc bên trong Vãng Sinh Động,
khi mình sắp tử vong; rồi nàng còn không tiếc hy sinh hết thảy đổi cho mình được
sống lại, cho dù cái giá phải trả chính là hồn phi phách tán, cho dù cái giá phải
trả chính là bị trấn áp tại Thanh La Tông.

Rồi đến hình ảnh hôn lễ đẫm máu, Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh,
nhìn người hồng nhan mái tóc trở nên bạc trắng, nhìn nàng tiêu tán trong lồng
ngực mình, nhìn nàng mãi cho đến lúc chết vẫn mơ ước được thành thân cùng mình.

Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, tất cả ký ức vào giờ khắc này
đều hiện lên trong đầu, trở thành một cỗ gió lốc, trở thành sấm sét nổ vang
trong thế giới của hắn.

Hắn đã tới, theo lời hứa hẹn, hắn đã tới!

Hắn hứa hẹn là phải tìm được nàng, cho dù chân trời góc
biển, cho dù hung hiểm vô tận, hắn phải tìm ra nàng, đưa nàng về bên cạnh.

Mà nàng hứa hẹn, chính là sẽ chờ hắn, nếu như một đời
không đủ, thì sẽ là vĩnh viễn…

Cuộc sống của Mạnh Hạo, ngoại trừ cha mẹ cùng tỷ tỷ ra,
thì không còn bất kỳ một nữ nhân nào khác ngoài nàng, không còn bất kỳ một nữ
nhân nào có thể khiến cho hắn quan tâm, vĩnh viễn không thể quên được ngoài
nàng.

Có lẽ, năm xưa ở Đại Thanh Sơn, khi hắn lần đầu tiên thấy
được nữ tử này, hắn cũng không biết rằng sâu thẳm trong tâm hồn mình đã có một
tia hy vọng, đó là có thể cùng nàng… vĩnh viễn bên nhau.

Hứa sư tỷ…

Nàng không có sắc đẹp tuyệt thế, nhưng trong mắt Mạnh Hạo,
nàng chính là người con gái đẹp nhất trên thế giới này, trong trời đất này;
nàng không có tâm tư phức tạp, cũng không cực kỳ thông minh, mà thay vào đó
chính là sự giản dị mộc mạc, Mạnh Hạo cũng rất thích điều đó. Đây chính là bến
đỗ tâm hồn của hắn mỗi khi mệt mỏi.

Nụ cười của nàng, giọng nói của nàng, ánh mắt của nàng, hết
thảy mọi thứ, vào giờ khắc này không ngừng liên tiếp hiện lên trong đầu hắn. Mạnh
Hạo cười.

– Ta rất chắc chắn, ta yêu không phải là nàng trong ký ức,
mà là sau khi nghĩ về quá khứ, nghĩ về tương lai, ta rất chắc chắn… ta thật sự
yêu nàng. Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, cất bước đi về phía trước.

Hắn không biết rằng ở phía sau hắn, chẳng biết từ lúc nào
đã xuất hiện một thân ảnh mặc trường bào màu đen, người này chỉ đứng đó, yên lặng
nhìn hắn đi xa.

Thân ảnh ấy, chính là Lục.

Hắn nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Hứa Thanh ở phía xa, trong mắt
của hắn hiện lên vẻ hồi tưởng, dường như hắn đang nhớ lại những chuyện cũ, nghĩ
về… bản thân mình.

Mạnh Hạo bước từng bước một về phía đó, thế giới trước mắt
hắn dường như đã biến mất, bất kỳ quy tắc pháp tắc thiên địa gì dường như cũng
đều tiêu tán, chỉ còn lại có một bóng người trong măý hắn: Thê tử của hắn – Hứa
Thanh.

Hắn từ phương xa tới đây, vượt qua các Đại Sơn Hải để đến
nơi này, bước từng bước một trong tinh không, đi tới những tên dị tộc đang cản
trở trước mặt, đây không phải là bọn chúng muốn như vậy, mà là Mạnh Hạo chủ động
tiến vào sâu trong chiến trường.

Hắn đi về phía trước, bên ngoài thân thể tràn ra một cỗ lực
lượng hủy diệt, tất cả dị tộc trong phạm vi mười ngàn trượng chung quanh hắn,
trong nháy mắt đều phát ra tiếng hét thảm, thân thể ầm ầm tan vỡ. Toàn bộ những
tên dị tộc kia trở nên vô cùng hoảng sợ, đồng loạt lui về sau, tạo thành một cảnh
tượng kỳ dị trên chiến trường.

Chung quanh hắn không có bóng dáng một tên dị tộc nào,
nơi hắn đi tới, toàn bộ dị tộc đều dồn dập lui về phía sau.

Tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải cũng thấy được một màn này. Mặc dù Mạnh
Hạo xuất hiện khiến cho dị tộc tử vong một mảng lớn, nhưng bọn họ cũng rất kinh
hãi, tràn đầy cảnh giác đối với Mạnh Hạo.

Chỉ có hai người là không như vậy, một người là Hứa
Thanh, còn một người chính là danh sách của Đệ Tứ Sơn Hải.

Thân là danh sách Đệ Tứ Sơn Hải, trải qua sự kiện ở Như
Phong Giới, lúc này có một thanh niên áo xám đang ở trong đám đông thầm thở dài
nhìn Mạnh Hạo, có chút phức tạp, có chút cảm khái.

– Hắn, rốt cuộc đã tới.

Hứa Thanh đang cười, nụ cười rất đẹp, nàng đứng trên tế đàn
thật cao ở trong đám người, nhìn Mạnh Hạo từ xa xa đang đi tới, nàng đã sớm nhớ
lại hết thảy, luân hồi cũng không thể làm cho ký ức của nàng biến mất.

Nàng tin rằng, một ngày nào đó, đạo lữ của mình, phu quân
của mình sẽ từ Đệ Cửu Sơn Hải xa vời đi tới trước mặt của mình, cho dù thời
gian, cho dù không gian, cho dù chiến tranh, đều không thể ngăn cản được bước
chân của đối phương.

Hắn, nhất định sẽ tới.

Thời khắc này, hắn… đã tới.

Hứa Thanh cắn môi dưới, cất bước đi xuống. Toàn bộ tu sĩ
Đệ Tứ Sơn Hải xung quang nàng đều giật mình, muốn ngăn cản lại, nhưng lại bất
ngờ phát hiện ra, theo Mạnh Hạo tiếp cận, bọn họ lại mất đi khống chế đối với
tu vi.

Thậm chí cả chiến trường vào giờ khắc này cũng đều yên
tĩnh lại, chỉ còn có Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, hai người ở nơi đó ngươi nhìn ta,
ta nhìn ngươi, từ từ tiến tới.

Thời gian vào giờ khắc này dường như cũng trở nên chậm lại,
tất cả dị tộc cùng với tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải hết nhìn nhìn Mạnh Hạo đang tiến đến
gần trong trận doanh, lại nhìn Hứa Thanh đang đi xuống tế đàn, nhìn hai người
càng ngày càng xích lại gần nhau, cho đến khi… đứng chung một chỗ.

– Huynh đã tới rồi. Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh trước mặt,
đưa tay cầm lấy tay Hứa Thanh. Đây là thê tử của hắn, là người hắn kết tóc xe
duyên, là tình cảm chân thành nhất cả đời hắn.

– Ừm. Khuôn mặt Hứa Thanh ửng đỏ, nhưng lại dũng cảm
không cúi đầu, mà là vui vẻ nhìn Mạnh Hạo. Nụ cười của nàng giờ khắc này, chính
là nụ cười vui sướng nhất từ sau khi chuyển kiếp.

Nhìn Hứa Thanh cười, Mạnh Hạo cũng cười, càng thêm nắm chặt
nắm tay của Hứa Thanh hơn, Hứa Thanh cũng vậy, như muốn nắm chặt lấy tay hắn
mãi không buông ra.

Nhưng bọn họ hiểu rõ, giờ phút này thật là ngắn ngủi, một
khắc khi hai nắm tay buông ra, Hứa Thanh lại phải thực hiện sứ mạng của mình.

Mà Mạnh Hạo cũng có trách nhiệm của riêng hắn.

Đây là khoảng thời gian sai lầm, không giống như trong tưởng
tượng khi hai người gặp nhau lần nữa, nếu như hết thảy trở lại lúc ban đầu, nếu
như không có trận chiến quyết định sự tồn vong của Sơn Hải giới…

Mạnh Hạo khẽ thở dài.

– Hiện tại muội chưa thể đi cùng huynh được… Hứa Thanh
nhìn ra xung quanh, nhìn những tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải, lại nhìn những tên dị tộc
kia, nắm tay nàng từ từ buông ra.

– Chờ muội… Nếu như có một ngày chiến tranh kết thúc,
ngày đó, muội và hunh sẽ cùng nhau… về nhà.

Hứa Thanh bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy Mạnh Hạo, vùi đầu
vào ngực của Mạnh Hạo, lắng nghe nhịp tim hắn.

Thật lâu sau, nàng liền ngẩng đầu, khẽ thì thầm.

– Muội chờ huynh, huynh chờ muội, chúng ta sẽ chờ nhau. Hứa
Thanh cắn môi dưới, rồi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Mạnh Hạo, quay trở về tế
đàn.

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, hắn có thể cảm nhận được sự bất
đồng của Hứa Thanh so với trước, cũng như hắn vậy, hai người… đều đã trưởng
thành rồi.

Trái tim của Mạnh Hạo giờ khắc này rất bình tĩnh, Hứa
Thanh có sứ mạng của mình, hắn… cũng có trách nhiệm của hắn. Sau khi lần nữa
nhìn Hứa Thanh một cách say đắm, Mạnh Hạo liền phất tay phủ một cỗ ý chí của hắn
vây quanh Hứa Thanh, rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn lên trời cao xa xăm,
nơi có phiến đại lục Đệ Nhất Thiên choán hết tinh không kia.

Ánh mắt nhu hòa của hắn từ từ thay đổi, trở nên lạnh lẽo!

Xung quanh hắn cũng trở nên rét lạnh, trên người của hắn
bùng phát ra một cỗ khí thế sắc bén ngập trời.

– Ta muốn đi làm một việc, một sự kiện… vực lại tinh thần
quật khởi của Sơn Hải Giới! Mạnh Hạo lẩm bẩm, trên người hắn chợt “ầm”
một tiếng, trực tiếp bay lên không, rời khỏi chiến trường, rời khỏi khu vực
này, hóa thành một luồng cầu vồng, một viên sao băng rực rỡ bay ra khỏi Đệ Tứ
Sơn Hải, phóng thẳng về phía… Đệ Nhất Thiên đại lục đang thay thế tinh không
kia!

Hắn muốn phá hủy Đệ Nhất Thiên!

Lúc hắn vừa bay lên, cũng không có nhiều tu sĩ và dị tộc
chú ý tới, nhưng hành dộng của hắn đã định sẵn… rất nhanh thôi, toàn bộ Sơn Hải
Giới sẽ bạo phát ra một cơn chấn động rung chuyển trời đất!

Một cơn chấn động đến từ…Mạnh Hạo!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.