Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1686: Ta sai sao? – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1686: Ta sai sao?

– Vu chủ, đã
biết rõ không có khả năng thành công, ngươi cần gì còn phải thử? Lúc này, lão
giả Đệ Lục Sơn Hải chủ nhìn trung niên áo bào tím trong quầng sáng, hờ hững lên
tiếng.

Bên cạnh, phân thân của tên Đạo Tôn dị tộc ngoác miệng cười,
trong mắt hiện lên khinh vẻ miệt.

Trong quầng sáng, trung niên áo bào tím hai mắt nhắm nghiền
không nói một lời, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tu vi trong cơ thể lại đang ầm ầm
vận chuyển, dường như đang muốn đột phá.

Lúc trước hắn giao chiến cùng Đệ Lục Sơn Hải chủ, hai người
đang ở thế cân bằng, đột nhiên phân thân tên Đạo Tôn dị tộc phủ xuống, dưới sự
liên thủ của hai người, hắn căn bản không phải đối thủ. Mắt thấy sắp bị giết chết,
hắn liền mượn thân phận Sơn Hải chủ liều mạng, tự phá vỡ vương miện Sơn Hải biến
thành quầng sáng trước mắt này, ngăn cản phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cùng Đệ Lục
Sơn Hải chủ, đồng thời lựa chọn đột phá tu vi.

Hắn hiểu rõ, trận chiến này, chỉ khi mình đột phá tu vi từ
ngũ nguyên tiến vào lục nguyên, mới có còn khả năng còn sống sót, nếu không…
quầng sáng Sơn Hải này không có khả năng bảo vệ mình quá lâu.

Nhưng mình ở bên trong mất đi thế chủ động, Đệ Lục Sơn Hải
chủ cùng phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia có rất nhiều biện pháp từ từ luyện
hóa mình.

Lúc này, việc luyện hóa vẫn đang tiến hành, hỏa diễm màu
đen từ trong cơ thể phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia tràn ra, bao phủ quầng
sáng, hừng hực thiêu đốt xung quanh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rắc rắc. Hắn
muốn luyện hóa Đệ Ngũ Sơn Hải chủ thành một viên đan dược!

– Cho dù ngươi tự phế đi vương miện Sơn Hải, thì vẫn còn
là Sơn Hải chủ, sau khi lão phu luyện hóa ngươi thành một viên Sơn Hải đại đan,
nuốt vào, sẽ có thể lần nữa được gia trì Sơn Hải lực!

Lão già Đệ Lục Sơn Hải chủ mở miệng cười. Trong nháy mắt
khi hắn từ Đệ Nhất Thiên phủ xuống, hắn đã bị tước đoạt mất thân phận Sơn Hải
chủ, nhưng lúc này, nếu có thể nuốt Đệ Ngũ Sơn Hải chủ, hắn sẽ có thể lần nữa
có được Sơn Hải lực!

– Ngoan cố! Thấy trung niên áo bào tím kia không để ý đến
mình, lão già Đệ Ngũ Sơn Hải kia hừ lạnh một tiếng.

– Bổn tọa ngoan cố không buông còn tốt hơn ngươi… thứ
phản bội Sơn Hải Giới! Trung niên áo bào tím bên trong quầng sáng bỗng nhiên mở
mắt nhìn chằm chằm lão già kia, từ lúc giao chiến đến nay, sao hắn có thể không
biết, đối phương căn bản không phải là dị tộc gì, mà chính xác là tu sĩ Sơn Hải!

Điều này căn bản bất đồng với việc Đệ Thất Sơn Hải chủ
làm phản, Đệ Thất Sơn Hải chủ là dị tộc chuyển hóa thành, đã sớm có mưu đồ từ
trước, mà tên Đệ Lục Sơn Hải chủ này lại là triệt để làm phản!

– Phản bội? Đệ Lục Sơn Hải chủ trầm mặc, sau đó ngửa mặt
lên trời cười ha hả, tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mang theo vẻ điên cuồng, cố
chấp.

– Quả thực là lão phu phản bội, nhưng như vậy thì tính
sao?!

– Với tư chất lão phu, với cơ duyên của lão phu, nếu
không phải sinh ra từ đầu tại Sơn Hải Giới này, nếu không phải vì hạn chế thân
phận cùng huyết mạch, ta đã có thể sớm tiến vào lục nguyên, thậm chí có khả
năng đã là Chí Tôn rồi!

– Lão phu tu hành hơn 33 ngàn năm, trở thành ngũ nguyên đỉnh
phong, được phong Sơn Hải chủ, nhưng điều đó thì tính là gì chứ?!

– Sơn Hải Giới này đã bị 33 Thiên phong ấn, bị nguyền rủa,
bị hạn chế, tất cả mọi người chỉ có thể đạt tới ngũ nguyên đỉnh phong là cao nhất,
ta vì tu vi của bản thân làm phản là sai sao?

– Là tu sĩ, tu chính là vì bản thân mình, quê hương, dân
tộc cái gì đó, trước lòng truy tầm đại đạo của ta đều có thể từ bỏ, vì tu hành
ta có thể đoạn tuyệt hết thảy nhân quả!

– Huống chi, trận chiến này… Sơn Hải Giới không có khả
năng thắng lợi, “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, lão phu lựa chọn
như vậy có gì sai? Đệ Lục Sơn Hải chủ lên tiếng, âm thanh lớn dần, rồi gần như
trở thành tiếng gào thét, dường như không phải nói cho trung niên áo bào tím đi
nghe, mà là nói cho chính mình nghe vậy.

Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc ở bên cạnh cười cười, ánh mắt
như đang châm chọc trung niên áo bào tím, lại như đang châm chọc Đệ Lục Sơn Hải
chủ.

– Nhà không có, tộc không có, chúng ta còn có thể tồn tại
sao? Trung niên áo bào tím chua xót nhìn Đệ Lục Sơn Hải chủ, lộ ra vẻ thương tiếc,
hắn quen biết Đệ Lục Sơn Hải chủ đã vạn năm, có giao tình không cạn, nhưng lúc
này, không ngờ kết quả lại là như vậy.

– Còn phong ấn mà ngươi nói, tuy rằng quả thật tồn tại,
nhưng cũng không phải là không có cách nào phá vỡ hạn chế, Địa Tạng chẳng phải
là một ví dụ sao?!

Trung niên áo bào tím lần nữa lên tiếng.

– Địa Tạng? Hắn nắm giữ luân hồi, núi thứ tư là đặc thù
nhất, cho nên mượn lực lượng luân hồi, hắn có thể tránh khỏi phong ấn của 33
Thiên, tự thành đường riêng, tiến vào Đạo Nguyên!

– Mà trừ hắn ra, toàn bộ Sơn Hải Giới còn có ai chứ?
Không có! Không còn bất kỳ người nào khác, có thể tiến vào Đạo Tôn!

– Trừ khi là những lão quái vật kia, nhưng những người
này khí huyết suy bại, khi bạo phát cũng là lúc thọ nguyên đoạn tuyệt, như vậy
thì có ích gì!

– Mà lão phu chỉ cần thoát khỏi Sơn Hải Giới, trở thành
tu sĩ của 33 Thiên, cho dù mất đi địa vị, cho dù mất đi tự do, nhưng… ta lại
có được Đại Đạo!

– Không bao lâu, chỉ khoảng mấy ngàn năm sau, Sơn Hải Giới
sẽ không còn tồn lại, mà lão phu thì vẫn còn, hơn nữa lúc đó ít nhất ta cũng đã
là Đạo Tôn, nếu may mắn trở thành Chí Tôn, thì ở trong 33 Thiên, lão phu cũng sẽ
có được một chỗ đứng nhỏ nhoi! Lão già Đệ Lục Sơn Hải chủ cười ha hả.

Theo tiếng cười của hắn truyền ra, trung niên áo bào tím
trầm mặc, càng cảm thấy chua xót, hắn cấp tốc vận chuyển tu vi, nhưng lại luôn
có một tầng vách ngăn xa lạ, ngăn cản hắn tiến vào cảnh giới lục nguyên.

Tình huống như vậy không chỉ mới xảy ra một hai lần, trên
thực hắn đã sớm có được tư cách đột phá, trong vạn năm qua hắn liên tục thử đi
thử lại đột phá, nhưng mãi vẫn không thể thành công.

Cho dù là thời khắc này, hắn dùng hết tất cả, đưa mình
vào chỗ chết, cũng vẫn không thể nào đổi lấy tu vi đột phá. Áp chế vô hình của
33 phong ấn vẫn luôn là chỗ dựa lớn nhất để là 33 Thiên lớn lối.

Lúc này, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cười ha hả, nụ cười
mang theo tàn nhẫn, châm chọc. Hắn nhìn hai vị chủ nhân Sơn Hải trước mắt tương
tàn, nhìn một người làm phản, một người thì muốn đột phá, lai nhìn cuộc nói
chuyện giữa hai người, tỏ ra rất vui vẻ.

Ở trong ký ức của hắn, tiên nhân đã từng cao cao tại thượng,
giờ phút này sống chết chỉ trong một ý niệm của hắn, loại chuyện như vậy, với hắn
mà nói chính là sự hưởng thụ lớn nhất.

– Lựa chọn quy thuận trở thành tu sĩ 33 Thiên chúng ta, đều
phải là người có tư cách đột phá tu vi, Thương đạo hữu, có lẽ không bao lâu nữa,
ngươi sẽ có thể ngồi ngang hàng cùng ta. Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cười lớn,
nhìn về phía Đệ Lục Sơn Hải chủ.

– Sau khi ngươi luyện hóa tên này, nuốt Sơn Hải đan, trợ
giúp 33 Thiên chúng ta tàn sát Sơn Hải Giới, ngươi sẽ lập được công lớn.

Đệ Lục Sơn Hải chủ hít sâu một hơi, trong lòng vừa phức tạp
vừa phấn chấn, hướng về phía tên Đạo Tôn dị tộc ôm quyền cúi đầu.

Trong tiếng rắc rắc, quầng sáng xung quanh trung niên áo
bào tím bắt đầu vỡ vụn, trung niên áo bào tím cười thảm, hắn lại lần nữa thất bại.

– Đã sớm nói với ngươi không có khả năng thành công, mà
ngươi vẫn ngoan cố không bỏ, khắp Sơn Hải Giới này, ngoại trừ Địa Tạng ra thì
không còn người thứ hai có thể trở thành Đạo Tôn!

Đệ Lục Sơn Hải chủ vung tay áo, đã chuẩn bị sẵn sáng để cắn
nuốt, hai mắt hắn sáng ngời, cười lạnh lên tiếng.

Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lạnh
như băng chợt truyền ra vang vọng khắp tinh không.

– Ngươi nói rằng, ngoại trừ Địa Tạng ra, thì không còn có
ai có thể trở thành Đạo Tôn sao?

Giọng nói này vang lên vô cùng đột ngột, đừng nói là Đệ Lục
Sơn Hải chủ, mà cho dù là phân thân tên Đạo Tôn dị tộc, trước đó cũng không hề
phát hiện ra. Lúc này, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc biến sắc, quay ngoắt đầu lại.

Đệ Lục Sơn Hải chủ cũng là ngẩn ra, tu vi toàn thân ầm ầm
vận chuyển, lập tức quay người lại.

Mà vị trung niên áo bào tím Đệ Ngũ Sơn Hải chủ đang đứng
trong quầng sáng kia, trong chớp mắt này cũng liền ngẩng đầu lên.

Ánh mắt ba người bọn họ lập tức đều nhìn về phía một thân
ảnh đang từ phía tinh không xa xa bay tới.

Đó là một người thanh niên mặc áo bào xanh, tóc dài bay
phấp phới, dáng vẻ anh tuấn, thậm chí mới nhìn qua không giống như tu sĩ, mà
ngược lại lại có một cỗ khí chất thư sinh từ trên người thanh niên này tràn ra.
Nếu như sau lưng của hắn còn có một cái khuông sách, thì nói rằng đó chính là một
thư sinh đang đi thi nhất định cũng sẽ có người tin.

Người này, chính là Mạnh Hạo!

Hắn cất bước đi tới, tinh không không hề nổi lên chút gợn
sóng, nhưng trong nháy mắt, tất cả quy tắc và pháp tắc của phiến tinh không này
dường như lại biến mất, thay thế vào đó chính là một cỗ uy áp không tưởng tượng
nổi từ trên người hắn đang từ từ bao phủ.

Dường như sự hiện hữu của hắn chính là biển rộng vô tận,
hắn vừa đi tới, khiến cho phía sau như nổi lên sóng gió ngập trời, ầm ầm áp chế
về nơi này vậy.

– Mạnh Hạo! Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia là người đầu
tiên nhận ra Mạnh Hạo, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, nếu như nói trong Sơn Hải
Giới này hắn kiêng kỵ nhất người nào, thì ngoại trừ Hải Mộng Chí Tôn và Địa Tạng
ra, cũng chỉ có… tên Mạnh Hạo trước mắt này.

Tại núi thứ bảy, một cái phân thân khác của hắn đã chết
dưới sự vây công của Mạnh Hạo cùng Đệ Thất Sơn Hải chủ.

– Ngũ nguyên đỉnh phong? Đây là lần đầu tiên Đệ Lục Sơn Hải
chủ gặp Mạnh Hạo, đồng tử trong mắt hắn hơi co rụt lại, hắn cảm nhận được khí tức
trên người Mạnh Hạo. Mặc dù hắn không phải Sơn Hải chủ, nhưng lại có Sơn Hải lực,
mặc dù hắn không có căn nguyên, nhưng lại cũng là ngũ nguyên đỉnh phong.

Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa đi tới, ánh mắt phân thân
tên Đạo Tôn dị tộc kia liền hiện lên sát khí, hắn cảm nhận được trên người của
Mạnh Hạo cũng tồn tại sát khí nồng đậm.

Cỗ sát khí này người ngoài không nhìn ra, nhưng hắn lại
có thể cảm thụ rõ ràng, sát khí này… liên quan đến dị tộc!!

Chỉ có sau khi diệt sát vô tận dị tộc, mới có thể tạo
thành… một cỗ sát khí ngập trời trong mắt hắn.

– Ngươi phải chết! Sát khí phân thân tên Đạo Tôn dị tộc
bùng lên, lập tức bấm quyết lao tới, biển lửa màu đen ẩn chứ lực lượng căn
nguyên nổ vang ngập trời, tạo thành một con rắn lửa màu đen dữ tợn đánh thẳng tới
Mạnh Hạo.

– Nếu bản thể của ngươi đích thân đến, Mạnh mỗ còn để ý một
chút, nhưng chỉ là một khối phân thân, cũng xứng cản đường ta sao?

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay phải nâng lên vung về
phía trước một cái.

Chỉ nhẹ nhàng vung lên, tu vi hắn lập tức vận chuyển, lực
lượng thân thể nổ vang khiến tinh không chấn động ngập trời,con rắn lửa khổng lồ
kia lao tới trước mặt Mạnh Hạo chợt như tông vào một vách ngăn vô hình, phát ra
tiếng kêu thê lương thảm thiết, ầm một tiếng nổ tung.

Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc lập tức biến sắc, thầm chột
dạ, nhưng hắn cũng không lui lại mà nhoáng lên một cái, lập tức vảy trên toàn
thân hắn tách ra, tạo thành một cỗ gió lốc kèm theo tiếng sấm vang vọng. Phong
lôi vũ điện toàn bộ xuất hiện, biển lửa ngập trời, cuối cùng còn có lực lượng
hư không phủ xuống, khiến cho thân thể hắn càng thêm mờ ảo, sáp nhập vào một
kích tuyệt sát này lao tới.

Tiếng nổ vang vọng, phong vũ lôi điện tạo thành bốn con
ác long, lửa đen hóa thành khuôn mặt, tất cả ầm ầm từ bầu trời lao xuống khiến
tinh không chuyển rung, giết về phía Mạnh Hạo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.