Ngã Dục Phong Thiên – Chương 150: Sơn cốc-Yêu Ngọc động – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 150: Sơn cốc-Yêu Ngọc động

Nhưng Mạnh Hạo cũng không gấp gáp gì, đi Nam Vực chỉ là phương hướng của hắn mà thôi, khát vọng chấp nhất hiện giờ của hắn là làm cho tu vi đột phá, bước vào Trúc Cơ, trở thành một cường giả Trúc Cơ.

Nghĩ tới toàn bộ Triệu quốc cũng chỉ có mười mấy cường giả Trúc Cơ, trong lòng Mạnh Hạo càng thêm chờ mong. Hắn khát vọng Trúc Cơ, sau Trúc Cơ là có thể phi hành trên không trung.

– Lần đi Nam Vực này, hung hiểm còn chưa biết, hơn nữa, độc trên người cũng phải nghĩ biện pháp giải, những chuyện này cũng phải nhờ vào tu vi mới có thể làm được Mạnh Hạo bước đi, trong lòng lại thầm tính. Hắn biết mình tu luyện Ngưng Khí quyển trong Thái Linh Kinh, có thể tu thành Vô Hạ Trúc Cơ. Loại Trúc Cơ này vốn đã rất hiếm thấy, nhưng Mạnh Hạo còn có đan phương Hoàn Mỹ Trúc Cơ của Thượng Quan Tu.

Tài liệu đã không còn thiếu bao nhiêu, từ trong động phủ Kháo Sơn Lão Tổ lấy được một ít, còn có gương đồng trong tay. Mạnh Hạo có tin tưởng, trong thời gian ngắn có thể phục chế ra tất cả tài liệu. Nếu cuối cùng có thể luyện chế thành công, hắn liền nhảy vọt, trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ chỉ có trong truyền thuyết.

– Không biết Hoàn Mỹ Trúc Cơ sẽ mạnh bao nhiêu!? Mạnh Hạo khát vọng thầm nghĩ, thân hình thì vẫn lao về trước.

Ba tháng sau, Mạnh Hạo rời xa Triệu quốc, thậm chí còn xuyên qua một nước phàm trần nhỏ, xâm nhập vào núi hoang Nam Vực, nơi mà chưa từng có người ở.

Nhìn quanh đều là núi hoang, mọi nơi đều hoang vu giống như không có điểm cuối. Ban ngày thì tiếng chim thú không ngừng truyền ra, ban đêm lại im ắng, sao sáng đầy trời, ánh trăng ôn nhu, làm cho lòng người say đắm.

Đứng trên một đỉnh núi, Mạnh Hạo tùy tiện nhìn, cảm giác thế giới trước mắt mình lại chiếu vào trong lòng, chậm rãi mở rộng ra.

– Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, hôm nay ta đã đi không biết bao nhiêu vạn dặm, nhìn thấy rõ ràng, núi rừng san sát, như biển rộng trong lòng, càng lúc càng lớn.. Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời.

– Lựa chọn Trúc Cơ thì phải nên tìm một nơi núi non có linh khí không tệ, như thế thì thành công sẽ càng lớn hơn một chút!

Mạnh Hạo biết rõ Trúc Cơ gian nan, hắn không ngừng tìm kiếm, thời gian chậm rãi trôi qua, đã qua thêm ba tháng.

Mạnh Hạo rời Triệu quốc đã gần nửa năm, trong thời gian này hắn không hề tu hành, tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn, bước tiếp theo thì đã Trúc Cơ. Lòng hắn vẫn rất bình tĩnh, trong tối tăm đã có cảm giác, mình tùy thời đều có thể trùng kích Trúc Cơ.

– Trúc Cơ cũng có xác suất nhất định, phải tìm nơi có linh khí nồng đậm, như thế mới giảm bớt hao tổn! Mạnh Hạo thầm tính toán, tiếp tục tìm kiếm. Dọc theo đường đi, nếu gặp phải mãnh thú thì hắn đều tránh, không trêu chọc giết chóc. Hơn nữa, trên người hắn có độc, trong nửa năm này đã phát tác hai lần rồi, mỗi lần đều làm cho toàn thân Mạnh Hạo đau đớn không thôi, như có vô số con kiến cắn trong người. Thống khổ khi phát tác lần đầu tiên làm cho Mạnh Hạo trực tiếp từ không trung rơi xuống đất, toàn thân lượn lờ sương khói, hắn cắn răng chịu đựng ba ngày thì thống khổ kia mới biến mất. Hai lần phát tác làm cho toàn thân Mạnh Hạo tiết ra lượng lớn chất dịch màu đen hôi tanh, chất dịch này rơi lên lá cây liền đủ làm cho nó rủ mục.

Thậm chí Mạnh Hạo đã nghiên cứu qua, hắn cảm thấy, những độc tố trong cơ thể mình, ngoài độc đan ba màu kia thì những loại độc còn lại đều bị bài xích, theo mấy lần phát tác mà đẩy ra khỏi cơ thể.

Ngoài chuyện này, tại trong nửa năm nay, Mạnh Hạo cũng thí nghiệm những bảo vật lấy được từ trong tay Kháo Sơn Lão Tổ. Tỷ như lôi kỳ kia, sau khi luyện hóa, hiệu quả thi triển ra đã vượt qua nửa năm trước, một khi tản ra hóa thành sương mù bao phủ phạm vi mười trượng, nếu có người hay thú tới gần thì lập tức bộc phát như lôi đình, uy lực có thể so với Trúc Cơ. Cho nên nửa năm này, mỗi lần nghỉ ngơi thì hắn đều tản ra phòng hộ chi bảo.

Chỉ có Như Ý Ấn kia là Mạnh Hạo không cách nào nhìn ra tác dụng thế nào.

Lại qua thêm một tháng, trước mắt Mạnh Hạo xuất hiện một mảnh sơn cốc, xung quanh treo từng cái cầu treo, có một vài người mang áo đay thô, mang mũ, gánh sọt đang từ từ đi qua cầu treo.

Nhìn những người này, hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên co lại. Nơi này là hoang dã, bốn phía vốn không nên có người ở, nhưng nơi này lại xuất hiện phàm nhân.

Hơn nữa, nhìn quần áo của những người này lại rất khác với dân chúng Triệu quốc. Mạnh Hạo đưa mắt nhìn lại, trong lòng thầm suy nghĩ, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên hắn xoay mạnh người lại, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn vào trong bảy tám nơi trong sơn cốc.

Sau một lát, kiếm quang dưới chân lóe lên, mang theo thân hình Mạnh Hạo bắn thẳng vào trong sơn cốc kia. Khi vừa tới gần, hắn nhất thời cảm giác linh khí linh khí thiên địanồng đậm ập vào mặt, làm cho hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Nơi này là nơi mà linh khí linh khí thiên địanồng đậm nhất mà hắn tìm được trong nửa năm nay.

Sơn cốc này rất sâu, từ trên không nhìn xuống thì không nhìn tới cuối, chỉ có thể thấy sương mù đậm đặc lượn lờ. Tuy nói thế nhưng linh khí thiên địa nồng đậm kia cũng từ dưới sơn cốc không ngừng phun ra, khiến cho thực vật xung quanh cực kỳ tươi tốt, thậm chí còn lộ ra chút bất phàm.

– Linh khí thiên địa nơi này, so với Đông Phong Kháo Sơn Tông còn mạnh hơn một chút!

Mạnh Hạo rất là ngạc nhiên, đưa mắt nhìn vào sơn cốc trong sương mù. Đột nhiên, sương mù bên trong chấn động một cái, cùng lúc đó, Cổ Ngọc Cổ Ngọc Phong Yêutrong túi trữ vật của Mạnh Hạo cũng chấn động theo. Mạnh Hạo kinh hãi, lập tức lấy ra ngọc giản ngạo thế nghịch thiên kia.

Trong chớp mắt khi Mạnh Hạo lấy ra Cổ Ngọc Phong Yêu, trong đầu hắn như có tiếng lôi đình nổ vang, một đoạn văn tự hiện ra.

– Tích chi niệm, bản dục hóa yêu, bị trảm vu bát đại phong yêu chi thủ, liên kỳ ý, lưu hương thổ nhất thốn, sử hậu nhân khả bái!

Văn tự hiện ra đột ngột, biến mất cũng rất nhanh, trong khoảnh khắc đã tiêu tán trong đầu Mạnh Hạo. Tất cả liền khôi phục bình thường, nhưng hai mắt Mạnh Hạo lại lộ ra tinh mang sắc bén. Hắn nhìn sơn cốc dưới sương mù, lại nhìn Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay, hai mắt chớp lóe.

– Chém tay tám đại phong yêu Phong Yêu Tông, Cổ Ngọc, Yêu Thật sự thì nơi này ẩn chứa bí ẩn gì Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn lại bốn phía, giờ phút này, người trên cầu treo cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, tất cả đều lộ ra thần sắc sợ hãi, cúi người quỳ lạy.

Đúng lúc này, một tiếng kêu to bỗng nhiên từ trong một sơn cốc khác truyền ra, theo thanh âm xuất hiện, hai tia sáng nhanh chóng lao tới. Đó là hai con kền kền có hình thể to lớn, trên lưng nó lại có thêm hai người đang đứng.

Hai người này ước chừng bốn mươi, quần áo hai màu lam lục giao nhau, thoạt nhìn có chút lộn xộn, sắc mặt hơi đen, thân thể gầy gò, nhưng trên cánh tay có quấn một con rắn nhỏ màu xanh. Con rắn này có mắt lạnh lẽo, lưỡi rắn phun ra nuốt vào mang theo sương mù nhàn nhạt.

Tên còn lại thì trên vai mang một con rết không ngừng đung đưa, con rết dài hơn một thước, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn liền biết ẩn chứa kịch độc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.