Ngã Dục Phong Thiên – Chương 141: Nhân quả báo ứng, sớm muộn gì cũng tới – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 141: Nhân quả báo ứng, sớm muộn gì cũng tới

Ngay tức khắc một tia chớp rầm rầm phóng tới Thiên Linh của Mạnh Hạo. Nhưng ngay khi tia chớp kia tới gần, Mạnh Hạo bình tĩnh vung tay phải lên, đánh một quyền nghênh đón tia chớp đó.

Ầm, trong giây lát đó, tia chớp này bị một quyền của Mạnh Hạo đánh cho vỡ tan, hóa thành vô số điện quang hình cung tản ra khắp nơi. Ngay sau đó, tinh quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo.

– Muốn chết!

Mạnh Hạo tiến lên phía trước, phi kiếm dưới chân lập tức gào thét nâng hắn lên, khiến hắn hóa thành một cây cầu vồng, trong tích tắc đã tới gần ba người kia. Lúc vô số cát đá bay tới, hắn nắm tay lại tung ra một quyền nữa.

Sức mạnh của Ngưng Khí tầng mười ba đại viên mãn trong tích tắc này ầm ầm từ trên người Mạnh Hạo bộc phát ra, ngăn cách linh khí thiên địa bốn phía, lại khiến cho một quyền này của Mạnh Hạo đánh nát toàn bộ đất đá đang kéo tới, lại dấy lên một trận gió lớn, khiến cho ba người kia sắc mặt đại biến, có cảm giác như một ngọn núi lớn đập vào mặt.

Ba người đồng thời hộc máu, nhất là hai tên họ Chu và Từ kia, ngay cả ống sáo dưới chân đều vỡ tan tành. Hai người này hoàn toàn không thể tin tưởng nổi, nhưng còn chưa kịp lùi ra xa thì hai đạo kiếm quang với tốc độ nhanh như tia chớp phóng tới, xẹt qua cổ hai tên này, khiến hai cái đầu văng ra, máu tươi bắn tung tóe. Hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng tám này chết ngay lập tức.

Ngay sau đó Mạnh Hạo quay đầu nhìn tên đệ tử Khúc Thủy Tông có tu vi Ngưng Khí tầng chín mà sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, đang nhanh chóng lùi ra sau. Mà những kẻ ở dưới đất kia thì đã hoảng sợ tới cực điểm.

– Ngươi ngươi, tu vi của ngươi là gì!!! Tên đệ tử Khúc Thủy Tông kia run lẩy bẩy, ánh mắt không thể tin tưởng. Theo y thì có thể lập tức giết chết hai tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, chuyện như vậy ngay cả Ngưng Khí tầng chín cũng không làm được, trừ phi là Trúc Cơ.

Nhưng hôm nay tuy y cảm thấy Mạnh Hạo sâu không lường được, nhưng không có uy áp của Trúc Cơ, điều này khiến vị đệ tử Khúc Thủy Tông có tu vi Ngưng Khí tầng chín này nghi ngờ không thôi.

Mà ngay khi y vừa nói ra, Mạnh Hạo với sắc mặt lạnh nhạt lại bước ra một bước, bước này hạ xuống như đạp vào lòng tên đệ tử Khúc Thủy Tông, làm cho y kinh hãi, vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng y chỉ là Ngưng Khí tầng chín, dù tốc độ có nhanh tới mấy thì cũng chẳng thể so được với Mạnh Hạo, kẻ đầu tiên đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn từ sau thời viễn cổ. Y vừa mới lùi được một bước thì Mạnh Hạo đã bước qua mấy trượng, xuất hiện bên người tu sĩ Khúc Thủy Tông này, giơ tay phải lên đánh xuống một quyền.

Đôi mắt tên đệ tử Khúc Thủy Tông này co rụt lại, cảm giác nguy cơ sinh tử dấy lên trong lòng y cơn sóng to gió dữ trước nay chưa từng có. Y gầm lên, vỗ túi trữ vật, lập tức phi kiếm, trống, cũng có một chiếc ngọc giản có khắc ký hiệu, định ngăn cản.

Vẻ mặt Mạnh Hạo không chút hay đổi, đánh xuống quyền kia. Đám phi kiếm kia vừa va đụng với quyền đó thì lập tức nát thành bụi phấn, mà chiếc trống phía sau vang lên một tiếng tùng thật to thì cũng nổ tung, cuối cùng là ngọc giản kia.

Ngọc giản này có thể chống cực được một kích của Ngưng Khí tầng chín, nhưng với Ngưng Khí đại viên mãn của Mạnh Hạo, ngay cả một hơi thở cũng không thể ngăn cản, phút chốc liền vỡ nát.

Tất cả đều không thể chống cự được chút nào, ngay cả vị đệ tử Ngưng Khí tầng chín của Khúc Thủy Tông này, dù có dùng hết pháp bảo thì cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay của Mạnh Hạo càng lúc càng lớn, cho đến khi nó giáng xuống lồng ngực mình.

Ầm, tên đệ tử cũng được coi là nổi tiếng trong Khúc Thủy Tông, thậm chí nổi danh cả ở Triệu quốc này ngực bị lõm xuống, cả người phun máu tươi, thân mình như con diều đứt dây, lùi sau bảy tám trượng rồi đứt hơi mà chết.

Từ đầu tới cuối cũng chỉ là vài cái hít thở, Mạnh Hạo đã giết liên tục ba người!

Cảnh này khiến mấy tên đệ tử Khúc Thủy Tông bên dưới hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, lúc này không biết là ai phản ứng đầu tiên mà lập tức bỏ chạy, mấy người này lập tức phân tán. Giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt!

Bọn họ không thể nào chống được Mạnh Hạo, vả lại lúc giết người, sắc mặt đối phương chẳng hề thay đổi chút nào, với bọn họ thì điều này lại càng khủng bố.

Mạnh Hạo không phải là mặt không đổi sắc, hắn cũng thầm than trong lòng, chẳng qua là chuyện Nghiêm Tử Quốc năm đó khiến Mạnh Hạo học được cách diệt khẩu, học được rằng giết người là phải quyết đoán. Tuy hắn không muốn, nhưng khi ra tay là vẫn phải như thế.

Lúc này nhìn mấy kẻ đang chạy tán loạn khắp nơi, nếu là hắn lúc trước thì sẽ mặc kệ, không tiếp tục ra tay nữa. Nhưng nay, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giơ tay phải lên, lập tức mười thanh phi kiếm ngưng tụ tu vi Ngưng Khí đại viên mãn của hắn bay ra, những thanh phi kiếm này không thể chịu được tu vi của Mạnh Hạo nên ầm ầm nổ tung ngay giữa không trung, hóa thành vô số mảnh vỡ quét ngang.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền ra, mấy tên tu sĩ Khúc Thủy Tông đang bỏ chạy kia toàn bộ đều chết!

Từng quả cầu lửa bay ra rơi vào trên những thi thể kia, khiến cho nơi này dù còn mùi máu tanh nhưng lại thêm mùi thịt cháy khét, rất là khó chịu.

Mạnh Hạo lấy đi tất cả túi trữ vật, ngửi mùi gay mũi này, im lặng nhìn Bắc Hải một lúc rồi xoay người rời đi.

– Không thể ở lại Triệu quốc được nữa có lẽ nên đi khỏi đây thôi. Từ sự xuất hiện của đám người Khúc Thủy Tông kia, Mạnh Hạo đã đoán ra tam đại tông môn Triệu quốc đã biết chuyện Chưởng giáo và trưởng lão của bọn đã chết, tiếp theo sẽ có rất nhiều tu sĩ chạy tới nơi này tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Chưởng giáo và trưởng lão của tông môn mình.

Mạnh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phương xa, trong đầu hắn hiện lên bản đồ Nam Vực, trong đó đã vẽ rất rõ rằng vượt qua những rặng núi này, đi qua một bình nguyên mênh mông là có thể bước ra biên giới Triệu quốc.

– Đường này dù gần, nhưng nơi này gió giục mây vần, không thể ở lâu. Mạnh Hạo đổi hướng, định rời xa khỏi vùng núi Kháo Sơn Tông này, theo phương hướng khác rời khỏi Triệu quốc.

Quyết định như vậy rồi, Mạnh Hạo lập tức phóng đi. Nhưng hắn chưa đi được bao xa thì đôi mắt co rụt lại, thân mình lập tức rơi xuống đất. Hắn cau chặt mày lại, lạnh lùng nhìn cách đó mấy chục dặm, một quầng sáng cực lớn tỏa ra trên không trung, hóa thành những mảng tuyết rơi, bao trùm toàn bộ vùng núi non trùng điệp với khu vực bốn phía Kháo Sơn Tông này lại.

Nhất là trên bầu trời xa xa kia, lúc này một nam tử trung niên mặc trường bào đen đứng đó, người này có tu vi Trúc Cơ, đứng giữa không trung, tay cầm một băng ngọc có phát ra ánh sáng. Tuyết rơi ở nơi này chính là tràn ra từ ngọc đó, bao phủ bốn phương tám hướng, phong ấn nơi này lại.

Bên cạnh y còn có bảy tám tu sĩ Ngưng Khí nữa. Nhưng tu sĩ này ai nấy sắc mặt ngưng trọng, theo cách ăn vận của bọn họ, Mạnh Hạo nhận ra những người này là đệ tử của Phong Hàn Tông.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.