Ngã Dục Phong Thiên – Chương 140: Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh – Botruyen

Ngã Dục Phong Thiên - Chương 140: Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh

Ông già buông mái chèo, quay đầu liếc Mạnh Hạo một cái rồi cười bước tới, cầm bầu rượu rót đầy một ly và uống cạn.

– Muốn cởi bỏ mê hoặc gì?

– Muốn hiểu một câu, câu đó là “cổ đạo, chấp phong thiên chi” Mạnh Hạo cầm chén rượu, nhẹ giọng nói. Nhưng vừa nói được mấy chữ này thì sắc mặt ông già kia biến đổi, thậm chí cả tiểu cô nương bên này cũng tái nhợt mặt mày. Trong khoảnh khắc này, toàn bộ Bắc Hải chao đảo, khiến cho con thuyền này lắc lư dữ dội.

– Dừng lại! Ông già hô to, mà chén rượu trong tay ông ta lúc này đã biến thành một làn khói mỏng manh, ông ta cứ thế nhìn chòng chọc Mạnh Hạo một lúc lâu.

Mạnh Hạo sững người.

– Không phải nói câu đó nữa, lão phu không hiểu được, khắp đất trời này không ai có thể hiểu được. Tiểu tiên sinh nếu muốn hiểu thì hãy vào hải tâm. Ông già im lặng hồi lâu, nhìn về phía tiểu cô nương, cô bé sắc mặt một lúc lâu mới bình thường trở lại, khẽ gật đầu.

– Hải tâm là gì? Mạnh Hạo im lặng một lúc rồi hỏi.

– Ý niệm ẩn sâu ngàn năm dưới đáy biển, đó là hải tâm. Nếu muốn tìm đáp án, trước tiên hãy tìm ra tâm của mình đã.

Ông ta nhìn Mạnh Hạo, nói một lời đầy thâm ý.

Mạnh Hạo trầm tư suy nghĩ, chẳng biết trôi qua bao lâu, khi Mạnh Hạo ngẩng đầu lên thì hắn bỗng sửng sốt. Bởi vì trên con thuyền này, ông già đã biến mất, ngay cả tiểu cô nương kia cũng không thấy bóng dáng đâu. Trên mặt hồ to như vậy mà lúc này chỉ còn lại Mạnh Hạo, thậm chí khi hắn cúi đầu xuống thì cả con thuyền kia cũng đều biến mất.

Mạnh Hạo ngớ người ra, đứng ở nơi đó, ngẩng đâu lên nhìn thì hắn chợt híp mắt lại. Hắn thấy được trên bờ cách đó không xa có một đám người đang từ từ đẩy một con thuyền mới tinh xuống hồ nước. Tiếng cười vang lên, những người đó hoan hô như chúc phúc, cùng bao quanh chiếc thuyền mới kia.

Chiếc thuyền được lái vào trong hồ, người chèo thuyền là một nam tử trung niên. Ông mang theo vợ con mình bắt đầu vượt biển, ngày qua ngày, năm qua năm. Mạnh Hạo nhìn không chớp mắt, quên mất năm tháng cứ dần trôi đi. Hắn nhìn nam tử trung niên thành một ông già, nhìn đứa trẻ lớn lên, kế thừa nghiệp cha, rồi năm này qua năm khác, thế hệ này qua thế hệ khác.

Chiếc thuyền từng mới tinh kia dần xuất hiện vết nứt, dần tang thương, dần có cảm giác già nua. Nó, đã trở thành một con thuyền cũ.

Cho tới một ngày, thuyền đã tàn tạ không chịu nổi, như một sinh mệnh đi tới cuối con đường, cho dù có tu bổ cũng không thể kéo dài được sinh mệnh. Nó chìm xuống đáy hồ.

Nó sinh ra trên mặt đất, chết dưới đáy hồ, tất cả những năm tháng trong cuộc đời đều ở trên hồ nước, người làm bạn với nó ngoài các đời con cháu của phàm nhân đã tạo ra nó, thì chính là hồ nước này, nơi đây cũng chính là cuộc đời nó.

Trong sinh mạng của nó, hồ nước làm bạn. Người khác không hiểu được tiếng nói của hồ nước, nhưng nó hiểu, cho nên nó chìm vào đáy hồ, dường như là chết đi, cũng dường như là sống lại một cuộc đời mới.

Bởi vì nó đã thức tỉnh.

Khoảnh khắc thức tỉnh ấy, nó thấy dưới đáy hồ có một cô bé đang mỉm cười với nó.

– Ngươi muốn vĩnh viễn ở cùng ta sao?

– Ta không rõ vĩnh viễn là bao lâu, nhưng khi còn sống ta nghe được âm thanh của ngươi, chết rồi ta cũng muốn ở cùng ngươi, tiếp tục cuộc đời của ta.

Ở khoảnh khắc ấy, nó hiểu ra, nó chính là linh hồn của thuyền, là thuyền linh nghe được giọng nói của hồ nước không biết bao nhiêu năm mà sinh ra.

Lúc còn sống, cuộc đời của nó lênh đênh trên hồ nước, chết đi rồi, linh hồn của nó canh giữ vùng hồ này, vĩnh viễn, cho tới vĩnh hằng.

Từ đó về sau trên hồ nước này xuất hiện một con thuyền cô độc, trong khoang thuyền có một tiểu cô nương ham rượu, bọn họ luôn một mực du đãng trên con hồ bạc này.

Mạnh Hạo đầu óc chấn động, tất cả những gì hắn nhìn thấy dần mơ hồ, khi mọi thứ rõ ràng trở lại, hắn đang ở trên thuyền, ông già đang cầm chén rượu mỉm cười nhìn mình, tiểu cô nương kia hai tay chống cằm, cũng mỉm cười.

– Đây là tâm của ta, truyền nhân của Phong Yêu Tông, ngươi đã hiểu chưa? Ông già lại uống cạn một chén rượu nữa, hỏi.

Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt đầy mê mang, hắn vẫn không hiểu.

– Đừng đi tìm đáp án, bởi vì như vậy, đáp án mà ngươi có được sẽ là giả, đáp án chân chính nằm trong tính mạng của ngươi, ngươi cứ tiếp tục bước đi có lẽ sẽ tìm được. Sắc mặt ông già có phần tang thương, nhìn Mạnh Hạo.

– Đại ca ca, dưới chân của đại ca ca có khí tức của nó, đừng trêu chọc nó, hãy nhớ Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh.

Tiểu cô nương bỗng nhắc hắn. Trong phút chốc khi cô bé mở miệng, Bắc Hải bỗng cuồn cuộn sóng dữ, cao lớn vô cùng, bốn phía biển động, dấy lên vô số gợn sóng bao phủ lấy con thuyền cô độc này, dường như cả trời đất đều tối sầm lại.

Mạnh Hạo không né tránh, chỉ nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra, hắn đã ngồi ở bờ Bắc Hải. Bắc Hải yên ổn không chút gợn sóng, không có con thuyền cô độc, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là hư ảo.

Tiểu cô nương chưa từng xuất hiện, ông lão kia cũng chưa từng xuất hiện, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng.

– Dưới chân có khí tức của nó Mạnh Hạo đầy khó hiểu, cúi đầu nhìn chân mình, ngoài đôi giầy ra thì chẳng còn gì khác.

– Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh Mạnh Hạo nhíu mày, cái hiểu cái không. Hắn chậm rãi đứng lên, ôm quyền quay về phía Bắc Hải bái lạy lần thứ ba.

– Hôm nay không hiểu, nhưng ngày khác Mạnh mỗ nhất định sẽ hiểu ra. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Bắc Hải, khẽ nói.

Bắc Hải gợn lên sóng như đáp lại lời của Mạnh Hạo. Hắn im lặng đứng dậy, nhưng đúng lúc này, hắn như phát giác ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phương xa. Lúc này vài dải cầu vồng đang vù vù bay tới đây.

– Mạnh Hạo!

– Không ngờ hắn ở đây! Chưởng giáo ra ngoài chính là đi tìm hắn!

– Bắt lấy hắn, như vậy mọi chuyện sẽ sáng tỏ!

Đó là ba cây cầu vồng, trong đó có ba tu sĩ, một người có tu vi Ngưng Khí tầng chín, còn lại là Ngưng Khí tầng tám. Ba người giẫm trên một ống sáo khổng lồ. Mạnh Hạo nhận ra hai tên Ngưng Khí tầng tám kia, chính là hai tên họ Chu, Từ đã truy sát Mạnh Hạo ngày đó.

Về tên Ngưng Khí tầng chín kia thì là một thanh niên tuổi hơn ba mươi, sắc mặt lạnh lùng, đạp trên một cây sáo toàn thân xanh biếc bay giữa không trung, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

Dưới ba người này, trên mặt đất còn có năm người đang phi nhanh tới.

Mạnh Hạo bình tĩnh, thản nhiên nhìn mấy người này một cái rồi không thèm để ý nữa, mà quay về phía Bắc Hải ôm quyền cúi đầu. Gần như trong khoảnh khắc khi hắn ôm quyền, hai tên họ Chu và họ Từ của Khúc Thủy Tông kia mắt lóe sáng, đồng loạt kháp quyết ra tay. Mây đen lập tức kéo tới khắp trời, sấm chớp rần rần như sắp giáng xuống.

Còn tên thanh niên Ngưng Khí tầng chín kia thì lúc này vỗ túi trữ vật, một chiếc trống lớn bay ra. Y gõ một cái lên mặt trống, tiếng trống như sấm rầm rầm vang khắp nơi, khiến cho vô số đất đá trên mặt đất bay lên, bắn thẳng tới Mạnh Hạo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.