Nạp Thiếp Ký – Chương 97: Truy Tìm Người Thất Tung – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 97: Truy Tìm Người Thất Tung

“Bọn chúng đã không còn nữa rồi. Hạ lão gia tử ngầm giúp đỡ dư đảng của Kiến
Văn đế, đã bị xử lăng trì ở kinh thành, lại còn tru di cửu tộc. Chi phái dòng
họ Hạ này từ đây tuyệt tự. Các gia nô liên đới trong cửu tộc họ Hạ cũng liên
lụy, bị đày toàn bộ lên biến giới làm nô lệ rồi.”

Nhân tâm a! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng. Kinh vì sự khốc liệt của hình
phạt, mừng vì nghĩ nếu Tần Chỉ Tuệ nghe được tin tức này, nhất định sẽ cảm
thấy cao hứng. Vừa nghĩ đến Tần Chỉ Tuệ, lòng hắn không khỏi nhói đau.

Lý công công thấy Dương Thu Trì vừa vui mừng chợt trở nên thương cảm, có chút
khó hiểu, bèn hỏi: “Dương đại nhân, sao lại bi thương như vậy?”

Dương Thu Trì nghĩ đến việc cẩm y vệ có tai mắt khắp thiên hạ, nếu như quả bọn
họ ra mặt tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm thấy Tần Chỉ Tuệ, trong lòng
lập tức dâng lên niềm hi vọng vô bờ. Hắn háo hức hỏi: “Lý công công, quyền lực
đặc sứ này của ta ngoại trừ những án liên quan đến Kiến Văn dư đảng, có thể sử
dụng lên những án kiện khác hay không?”

Lý công công đáp: “Có gì mà không được? Đây là quyền lực của ngài, Kỷ đại nhân
lại không hề hạn chế phạm vi sử dụng quyền lực này, chỉ cần chú ý ẩn bí là
được rồi.”

“Vậy thì quá tốt!” Dương Thu Trì cao hứng nói, đem chuyện thất tung của Tần
Chỉ Tuệ nói hết cho Lý công công nghe, rồi lấy từ trong người ra một công cáo
tìm người của Tống tri huyện giao cho Lý công công, trên đó có hình vẽ của Tần
Chỉ Tuệ.

Lý công công nghe xong, đưa bức vẽ đó Ngưu bách hộ: “Bách hộ đại nhân, chuyện
này giao cho ngài làm, phát ra công cáo tìm bắt, không, tìm người, thông tri
cho mọi cẩm y vệ. Lập tức tổ chức tìm kiếm, chỉ cần tiểu thiếp của Dương đại
nhân này còn ở trên nhân thế, thì cho dù có đào bới xáo trộn mọi nơi cũng phải
tìm cho ra.”

“Ti chức tuân mệnh” Ngưu bách hộ tiếp lấy họa tượng, cẩn thận cất vào trong
lòng.

Dương Thu Trì mừng rỡ, đứng dậy vái dài Lý công công: “Đa tạ Lý công công!”

“Dương đại nhân không cần khách sáo, sau này có chuyện gì ngài cứ trực tiếp
mệnh lệnh cho họ theo đó mà làm.”

“Vâng…!” Dương Thu Trì gật gật đầu, thầm nghĩ, có cẩm y vệ ra mặt tìm kiếm,
khả năng nắm chắc sẽ lớn hơn.

Hầu Tiểu Kỳ chờ bốn cẩm y vệ cải trang thành người hầu xong, liền cùng Dương
Thu Trì trở về nhà.

Dương Thu Trì trước hết đem thánh chỉ bỏ vào trong rương hợp kim của mình, vì
nó là bảo bối nên cần phải bảo quản cho kỹ. Ngoài vườn cạnh cửa lớn còn có một
dãy nhà, Hầu Tiểu Kỳ cùng các cẩm y vệ giả làm người hầu được an bài ở chỗ đó.

Dương Thu Trì nói với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết về việc được thưởng nhà cửa
và sản nghiệp của Hạ gia, yêu cầu hai người họ giữ bí mật với bên ngoài, nói
rằng là do bản thân hắn mua. Hai người nghe tự nhiên có nhiều phòng ốc và
ruộng vườn từ trên trời rơi xuống như vậy, hưng phấn đến nổi không dám tin đó
là thật. Cho đến khi Dương Thu Trì lấy giấy tờ đất đai và văn khế ra, bấy giờ
họ mới dám tin.

Cùng lúc đó, Tống tri huyện dẫn theo Tống Vân Nhi đến bái phỏng.

Tống tri huyện nói đã được quan trên thông báo rồi. Ràng Dương Thu Trì bỏ tiền
riêng ra mua lại gia sản điền địa của Hạ gia, họ đặc biệt đến chúc mừng, và
thông tri cho Dương Thu Trì tìm thời gian rảnh rỗi đến nhận quyền quản lý tài
sản của Hạ gia từ chỗ Long sư gia, chính thức tiếp thụ tài sản.

Trong lúc nói chuyện, Tống Vân Nhi hỏi Dương Thu Trì sao đột nhiên có nhiều
tiền như vậy, Dương Thu Trì ấp a ấp úng. Tống tri huyện già đời sành sỏi, tự
nhiên biến thứ tiền tài này không phải là chuyện tùy tiện đi nói cho người
ngoài, nên ngăn lời dò hỏi của con gái lại.

Tống tri huyện cùng Tống Vân Nhi ra về rồi, Dương Thu Trì cùng Dương mẫu và
Phùng Tiểu Tuyết thương lượng vấn đề quản lý tài sản của Hạ gia. Dương Thu Trì
không muốn đến Hạ gia thôn cư trú, Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết cũng không
yên tâm để một mình hắn ở lại huyện thành. Dương Thu Trì liền đề nghị để cha
của Phùng Tiểu Tuyết làm quản gia, đến ở chỗ của Hạ gia đại viện, phụ trách
quản lý gia sản, điền địa và thu tô thuế. Mỗi tháng phải cùng Dương mẫu báo
cáo qua tình huống thu chi. Phùng Tiểu Tuyết đương nhiên vô cùng cao hứng, phu
quân phú quý còn nhớ tới nhạc phụ, thật khó có con rễ nào có hiếu như vậy a!

Ngày hôm sau Phùng Tiểu Tuyết viết thư báo cho cha đến ngay Quảng Đức huyện,
nói hết những chuyện đã an bày. Cha của Phùng Tiểu Tuyết thiên ân vạn tạ,
không còn biết dùng lời nào để khen lấy khen để gã rễ báo cô thời xa xưa này,
hứa nhất định sẽ thế con rễ quản lý gia sản cho thật tốt, đãm bảo sẽ thu tô
đúng kỳ hạn rồi đem bạc đến nộp Dương Thu Trì, ghi rõ sổ sách…. Những việc
sau đó không cần bàn nữa…

—–o0o—–

Cẩm y vệ tìm kiếm khắp nơi nhưng mãi vẫn không tìm ra tung tích của Tần Chỉ
Tuệ. Một ngày qua đi là Dương Thu Trì mất thêmmột phần hy vọng, sau đó nỗi hy
vọng này đã hoàn toàn biến thành tuyệt vọng rồi…

Ngày hôm ấy, Dương Thu Trì đang ngồi ở phòng khách xem xét hồ sơ án giết vợ
của Long Tử Tư. Nha hoàn Nguyệt Thiền châm trà cho hắn, để hắn vừa nhấp nháp
trà ngon, vừa nghiên cứu án kiện.

Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền là người đẹp nhất trong ba nha hoàn, nếu không thì
lão sắc quỷ Ân lão đầu không động lòng tà với nàng như vậy. Sau khi Tần Chỉ
Tuệ thất tung, Dương mẫu an bài Nguyệt Thiền chuyên môn hầu hạ Dương Thu Trì.
Dương mẫu đã từng dò hỏi xem Dương Thu Trì có ý thu Nguyệt Thiền làm thiếp hay
không, Dương Thu Trì đáp là Nguyệt Thiền còn quá nhỏ, hơn nữa hiện giờ hắn
chẳng còn có chút lòng nào, chỉ mong Tần Chỉ Tuệ sớm quay trở về. Dương mẫu
tạm thời đem chuyện này để qua một bên, nhưng tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền thiên
tư thông tuệ, biết ý định của Dương mẫu, lại nhất mực coi mình như là người
của Dương Thu Trì rồi, nên từ đó trở đi một lòng ân cần chăm sóc hắn.

Muốn tìm vợ của Long Tử Tư, thì đã lâu lắm rồi, không thể dùng Tiểu Hắc cẩu
được. Bản thân hắn chỉ có thể chỉ huy cẩm y vệ, không chỉ huy được quan phủ,
hiện giờ bất đắc dĩ phải dùng cẩm y vệ mà thôi.

Ở thời hiện đại, muốn truy tìm nhân khẩu thất tung, việc đầu tiên phải tìm
hiểu mọi tư liệu liên quan đến người đó, phán đoán xem y có khả năng đến địa
phương nào, sau đó truy tìm trong số nhân khẩu lưu động hay tạm trú. Nếu không
có kết quả, sẽ tìm kiếm trong số những nhân khẩu thường trú. Nhưng hiện giờ
người ở các địa phương quá nhiều, giao thông phát triển, lượng nhân khẩu lưu
động rất lớn, muốn tìm một người trong số đó thật giống như mò kim dưới đáy
biến. Trong thời cổ đại thì bất đồng, theo số liệu ghi là trong Minh Thành Tổ
thực lục, Vĩnh Lạc nguyên niên, toàn bộ nhân khẩu trong toàn quốc thời Minh
triều có sáu nghìn sáu trăm vạn, tương đương hai mươi phần trăm nhân khẩu hiện
tại của Trung quốc. Hơn nữa, lúc ấy giao thông không thuận tiện, lại bị chế độ
quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, nên nhân khẩu lưu động rất ít. Muốn tìm một
người trong số đó xem ra cũng tương đối dễ.

Tìm kiếm tư liệu là là trò cỏn con của cẩm y vệ. Công tác chủ yếu của họ chính
là thu thập các loại thông tin tình báo, sự điều tra như thế này đối với họ
giống như chạy xe trên đường củ, chỉ cần hai ngày, Hầu Tiểu Kỳ đã có tin tức
báo cáo gửi về, trong đó chi tiết như sau:

– Vợ của Long Tử Tư đích xác là thất tung vào lúc trời chuẩn bị lập đông.

– Bộ xương trắng đích xác được đào thấy vào mùa xuân, lúc đào lên là một bộ
xương khô, không có y phục hay bất cứ thứ gì khác. Hiện giờ bộ xương này đã
được người nhà vợ Long Tử Tư mang về mai táng trên núi không xa Quảng Đức
huyện, mộ phần đã được tìm thấy.

– Vương thị lúc thất tung vừa 46 tuổi, thân người vừa phải, dựa vào sự miêu
tả của hàng xóm đã vẽ ra được họa tượng.

– Trước khi Vương thị thất tung, thường đi lại rất mật thiết với một người
thợ mộc họ Tôn, ngoại hiệu Mặc Đấu Kiều. Người này cũng thất tung cùng khoảng
thời gian với Vương thị. Người nhà của MặcĐấu Kiều không biết y đi đâu, những
công cụ làm mộc trong nhà đều không còn.

Hầu Tiểu Kỳ đưa bức vẽ chân dung của Vương thị cho Dương Thu Trì xem, thấy
người đàn bà này mắt một mí, mặt trái xoan, tuy đã gần 50 tuổi nhưng nhan sắc
vẫn còn có vẻ rất mặn mà, lúc trẻ tuổi nhất định phải là một người đẹp. Hèn gì
Long Tử Tư không giữ được ả ta.

Dương Thu Trì bảo Hầu Tiểu Kỳ đem bức vẽ giao ngay cho Ngưu bách hộ ở Ninh
quốc phủ, lập tức phát lệnh truy tầm và bắt Vương thị vợ của Long Tử Tư. Cẩm y
vệ không thể tìm được Tần Chỉ Tuệ, không có nghĩa là họ không tìm được những
người khác. Hiệu suất công tác và bản lĩnh của Cẩm y vệ so với quan phủ xem ra
còn lợi hại hơn nhiều.

Dương Thu Trì dành chút thì giờ báo cho Long Tử Tư biết là mình đang tìm kiếm
vợ của y, để y bớt lo lắng. Tuy Ninh Quốc phủ đã phán xét y vào tử tội, nhưng
còn phải thông qua tầng tầng phê duyệt, cho dù tốc độ nhanh nhất cũng phải chờ
tới mùa thu năm sau mới đem ra pháp trường xử trảm. Do đó thời gian xem ra còn
khá dồi dào, chỉ cần y không giết vợ, Dương Thu Trì hứa nhất định sẽ tận lực
trả lại sự thanh bạch cho y.

Ngày ấy, trời vừa hừng sáng, Dương Thu Trì vừa thức dậy thì Hầu Tiểu Kỳ đã vào
báo cáo, nói Ngưu bách hộ của Ninh quốc phủ vừa gửi đến một thư mật.

Dương Thu Trì mở ra xem, thì ra là châu phủ ở Giang Tây có tin là đã tìm được
hai người Vương thị vợ của Long Tử Tư và gã thợ mộc Mặc Đấu Kiều ở một tiểu
trấn xa xôi ít người, hiện giờ đã áp giải trở về, trong vòng mấy ngày nữa có
thể đến nơi.

Dương Thu Trì vô cùng cao hứng, không quá một tháng mà đã tìm được người cần
tìm cách ngoài nghìn dặm, xem ra năng lực làm việc của cẩm y vệ không phải là
thứ khoe khoang suông. Nhưng hắn biết, phần lớn thành tích này là do thân phận
đặc sứ của sở chỉ huy cẩm y vệ mà ra. Mệnh lệnh của hắn hiện giờ dường như là
mệnh lệnh của Kỷ Cương – tổng chỉ huy của cẩm y vệ, hơn nữa lại còn có quyền
lực tiền trảm hậu tấu, ai dám giởn mặt với hắn?

Dương Thu Trì vốn nghĩ trong tay của hắn hiện chỉ là một cọng lông hổ, kỳ
thật, trong mắt các cẩm y vệ, đó kỳ thật là một cây cờ có thêu chữ “soái” to
tướng.

Nhưng cho dù hiệu suất làm việc của cẩm y vệ có cao, nhưng vẫn không tìm được
Tần chỉ Tuệ, Dương Thu Trì cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Xem ra người tiểu
thiếp khả ái này của hắn thật sự đã bốc hơi trong nhân gian rồi.

Mấy ngày sau, Hầu Tiểu Kỳ đến báo, nói rằng Vương thị và Mặc Đấu Kiều đã được
giải về tới Quảng Đức huyện, kinh qua sự nhận diện của cha mẹ Vương thị cùng
hàng xóm của Long Tử Tư, thì đấy chính xác là ả ta.

Dương Thu Trì hết sức vui mừng, bảo Hầu Tiểu Kỳ cho người đưa Vương thị cùng
Mặc Đấu Kiều đến nhà cũ của Long Tử Tư đợi đó, và cho vời những người làm
chứng tới, sau đó đến Thiêm Áp phòng tìm Tống tri huyện.

Tống tri huyện cùng Kim sư gia đang ngồi trong phòng phê duyệt cáo trạng,
Dương Thu Trì bước vào cúi người thi lễ. Tống tri huyện cười ha ha nói: “Hiền
chất đến rồi, mau ngồi.” Dương Thu Trì vén vạt áo trường bào quản giam ngồi
xuống một cách vững vàng. Hắn đến Minh triều đã được mấy tháng rồi, nghi biểu
của người xưa đã học hiểu cũng được tám chín phần.

Chẳng mấu chốc sau Cân Ban trưởng tùy dâng lên cho Dương Thu Trì một chung
trà. Tống tri huyện hỏi: “Hiền chất, tìm, tìm ta có chuyện gì không?”

Tống tri huyện đã nhận được công văn liên quan đến chỉ huy đặc sứ phụ trách án
của Kiến Văn đế, nhưng lão vẫn hoàn toàn không biết vị đặc sứ này chính là
Dương Thu Trì, vẫn nghĩ hắn là vị Trưởng tùy quản giam làm việc cho mình, vì
thế, tuy lời nói đã rất khách khí, nhưng dáng vẻ nhà quan đối với thuộc hạ vẫn
phải biểu hiện ra.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.