Nạp Thiếp Ký – Chương 92: Đăng môn bái phỏng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 92: Đăng môn bái phỏng

Cũng không trách được, Dương mẫu từ trước đến giờ có bao giờ tiếp xúc với đại
quan, hơn nữa lại còn nói chuyện cưới hỏi nữa. Theo đạo lý, lệnh của mẹ cha,
lời mai mối này bà ta có thể trực tiếp đứng ra làm chủ cho con trai. Bà ta tuy
muốn nhận cuộc hôn nhân này, nhưng xác thật là rất thương cho Phùng Tiểu
Tuyết, không nhẫn tâm cưỡng bách con trai bỏ vợ. Hiện giờ nghe con trai nói đã
cự tuyệt hẳn Bạch Thiên Tổng, trong lòng hầu như không thấy tiếc, mà chỉ cảm
thấy lo, sợ nhà họ Bạch sẽ làm khó.

Phùng Tiểu Tuyết nghe tin tức này, trong lòng sung mãn sự cảm kích, lại thấy
bà bà lo lắng như vậy, liền cảm thấy rất áy náy băn khoăn, dường như đã làm
chuyện gì sai vậy.

Chuyện này phát triển giống như Tần Chỉ Tuệ hi vọng, nên nàng thở dài nhẹ
nhõm. Nhưng thấy thần tình của Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết như vậy, bèn lôi
kéo hai người họ đi ra đường mua đồ. Dương Thu Trì biết Tần Chỉ Tuệ đang dụng
tâm, liền cao hứng nháy mắt với nàng. Cô nhóc này đang dùng phương pháp này để
đánh tan bớt sự lo âu áy náy của hai người, hơn nữa nếu có người của Bạch gia
đến thì cũng dễ dàng tránh đi.

Ba người họ mang theo tiểu nha hoàn rời khỏi nhà, Dương Thu Trì trở về phòng
trực tiếp tục làm việc. Đại Bản Nha thấy hắn xụ mặt xuống, không dám nói
nhiều, cẩn thận phục dịch.

—–o0o—-

Dương Thu Trì đang ngồi ngẩn người trên ghế, đột nhiên hai mắt bị một đôi tay
nhỏ từ phía sau lưng che lại, ngay sau đó từ phía sau truyền đến một mùi
hương dìu dịu của thiếu nữ và tiếng cười cố nhịn.

“Quỷ phá phách, Vân Nhi!” Dương Thu Trì không cần đoán, chỉ dùng bản năng cũng
biết người đó chính là Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi bỏ tay ra, cười hi hi: “Ca, huynh thiệt là thần nghe, muội không
nói gì sao huynh đoán ngay là muội vậy?”

Hương vị của con gái, phong cách nghịch ngợm, lại có thể đi vào chỗ trọng địa
của lao phòng… trong nha môn này ngoài cô nhóc thiên kim của tri huyện đại
lão gia ra thì còn ai nữa?

Dương Thu Trì cười hỏi: “Muội không ở nhà làm nữ công, chạy đến đây là cái
gì?”

“Ai làm ba cái chuyện đó! Buồn chết đi được.”

Tống Vân Nhi ngồi trên tay vịn của cái ghế Dương Thu Trì đang ngồi, dựa hẳn
vào hắn hỏi: “Ca, muội đặc biệt đến tìm huynh, vừa rồi muội nghe cha muội nói
huynh từ chối hôn nhân với Bạch gia, lại còn chọc cho Bạch lão gia tức suýt tự
sát. Ca quả thật là lợi hại nghe!” Tống Vân Nhi ngây thơ đong đưa thân người,
mặt mày tràn ngập vẻ sùng kính.

Trong trận chiến trên Vân Nhai sơn, Tống Vân Nhi trong lúc sợ hãi có dư đã
nhào vào lòng Dương Thu Trì òa khóc, rồi từ đó trở đi, lời ăn tiếng nói của
nàng với hắn tăng thêm mấy phần thân mật.

Đại Bản Nha thấy Tống Vân Nhi vào trong phòng liền giống như chuột nhìn thấy
mèo, nhanh chóng chuồn ngay ra ngoài. Trong phòng không có ai, nhưng Dương Thu
Trì không dám quá phóng túng, khe khẽ lách người ra một chút: “Cha muội còn
nói gì nữa?”

“Cha muội nói, Bạch Thiên Tổng bảo huynh bỏ vợ cưới con gái của ông ấy. Muội
nghe là đã bực mình, ông ấy muốn gã con gái thế cơ à? Muội thấy Bạch tỷ tỷ rất
đáng thương, nhưng ông ấy lại bức huynh bỏ Tiểu Tuyết tỷ tỷ đi, muội thấy thật
là không phải.” Tống Vân Nhi khịt mũi, “Lão làm quan bộ hay lắm sao, hơn nữa
lão chẳng phải là đại quan gì. Sau đó muội nghe cha nói, huynh không những cự
tuyệt yêu cầu của họ, còn châm biếm Bạch Thiên Tổng vài câu, khiến Bạch Thiên
Tổng tức đến nỗi không còn lời gì để nói, hí hí hí, muội cười đến đau bụng
đây nè, ha ha ha….”

Cái lão râu dê cà lăm cà lặp này cái gì cũng nói cho được, Dương Thu Trì cười
khổ: “Ai…! Muội đừng có truyền ra bên ngoài nghe, Bạch cô nương người ta đã
thảm lắm rồi, chuyện này mà đồn ra ngoài nữa chắc không sống nổi đâu.”

“Còn chờ đến muội truyền? Ha ha, Vương môi bà là người nhiều chuyện nhất, hiện
giờ chỉ sợ phân nửa người của Quảng Đức huyện này đều biết hết rồi. Ha Ha
Ha…”

Thảm rồi…! Dương Thu Trì nhăn mặt khổ sở, như vầy làm sao bây giờ, Bạch Tố
Mai nếu vì chuyện này mà có mệnh hệ nào, thì thật chẳng biết làm sao nữa!

“Đừng khẩn trương, ca ca, không sao đâu.” Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì nhíu
mày sầu khổ như vậy, liền an ủi, “Đúng rồi, ca, mấy ngày nữa đường tỷ (chị họ)
của muội sẽ đến chơi. Tỷ ấy là Tống Tình, đẹp tuyệt trần đó nghe, lại còn có
cái lúm đồng tiền nữa, nhìn có duyên lắm, đến lúc đó muội sẽ dẫn tỷ ấy tìm
huynh chơi a.”

Dương Thu Trì gật đầu, hiện giờ hắn chẳng còn tâm tư gì để ý đến chuyện đó
nữa, chỉ nghĩ đến nhãn thần tuyệt vọng của Bạch Tố Mai là sự lo lắng nổi lên
khắp đầu hắn.

Tuy nhiên, lo lắng suốt cả ngày nhưng rốt cuộc vẫn bình an vô sự, Dương mẫu
cùng hai nàng dâu ra ngoài đến chiều cũng về, không xảy ra chuyện gì, phía
Bạch gia cũng không có động tĩnh nên cũng yên tâm.

Sáng ngày hôm sau, Dương Thu Trì vừa ngủ dậy, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền liền
chạy vào nói có hai vợ chồng Bạch Thiên Tổng tới, đang ngồi ở phòng khách nói
chuyện với lão phu nhân.

Dương Thu Trì vội vã bật dậy, Tần Chỉ Tuệ cũng khởi thân, vừa mặc y phục vừa
dặn dò: “Phu quân, nói cho khéo nghe, đừng có làm gì rắc rối a, để mẹ khỏi lo
lắng.”

“Ừ…!” Dương Thu Trì đáp ứng, rửa ráy xong xuôi vội ra phòng khách.

Bạch Thiên Tổng cùng Bạch phu nhân ngồi ở ghế dành cho khách, Dương mẫu và
Phùng Tiểu Tuyết đang ngồi tiếp chuyện.

Thấy tình cảnh này có vẻ không phải hưng sư vấn tội, cũng không thấy Bạch Tố
Mai, chẳng lẽ nàng ta có chuyện gì rồi? Dương Thu Trì thầm khẩn trương, nhưng
thần tình của hai vợ chồng Bạch Thiên Tổng không có vẻ gì, nên đoán không ra.
Dương Thu Trì bước ra phòng khách, cung thân vái chào: “Xin chào Bạch Thiên
Tổng, xin chào Bạch phu nhân.”

Bạch phu nhân mỉm cười gật đầu, Bạch Thiên Tổng có vẻ bối rối, nhưng cũng gật
đầu.

Chờ Dương Thu Trì ngồi, Bạch phu nhân nói: “Dương công tử, hôm nay chúng ta
đặc ý đến đây là để xin lỗi, hôm qua lão gia nhà chúng ta tì khí hơi mạnh, có
chỗ không phải, có điều gì xin công tử nguyên lượng.” Nói xong đứng dậy xá một
lễ.

Dương Thu Trì không ngờ họ lại đến đây để xin lỗi, vội vã đứng lên đáp lễ:
“Không dám! Là tại hạ có lời không phải, động chạm đến Thiên tổng đại nhân và
Bạch phu nhân.”

Bạch phu nhân đưa mắt nhìn Bạch Thiên Tổng, lão thở dài đứng lên nói: “Dương
huynh đệ, hôm qua là ta không đúng, chỉ nghĩ cho riêng mình mà không xét đến
chỗ khó xử của Dương huynh đệ. Nghĩ đến huynh đệ năm lần bảy lượt cứu Mai nhi
của ta, lại cứu vợ chồng ta nữa, là đại ân nhân của nhà ta, và ta vốn dùng
phương pháp đó gọi là có chút báo ân, không ngờ khéo quá hóa vụng, hơn nữa còn
suýt là tổn thương hòa khí của hai nhà. Nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy hổ thẹn
vô cùng, nên sáng sớm hôm nay đặc biệt đến xin lỗi.” Nói xong hướng đến Dương
Thu Trì và Dương mẫu cung thân thi lễ.

Thì ra, Bạch Thiên Tổng muốn kết thân với nhà mình là một phương thức báo ân.
Điểm này Dương Thu Trì không hề nghĩ đến, sau đó lão trở mặt bởi vì lão đường
đường là một quan lục phẩm, thế mà lại bị Dương Thu Trì cự tuyệt thẳng thừng.
Để rồi một khi đã lên mặt thì không sao xuống nước được, nên cớ sự mới thành
ra thế này.

Dương Thu Trì không ngờ lão giống như một cán bộ trong quân đội như vậy mà đi
xin lỗi một bá tánh nho nhỏ. Tuy nói là bản thân hắn có cứu tính mệnh của họ,
nhưng điều này thật là vượt ra ngoài ý liệu, nên vội vã hoàn lễ. Dương mẫu
cũng vội vã đứng bật dậy đáp lễ với Bạch Thiên Tổng, miệng không ngừng “Không
dám nhận!”

Bạch Thiên Tổng phu thê sau khi an tọa, Bạch phu nhân liền nói: “Dương công
tử, hôm nay chúng ta đăng môn bái phỏng, một là đến xin lỗi, hai là đến cáo
từ. Hôm qua chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa, chờ một chút sẽ đến rước linh cữu
của Bạch Tiểu Muội ở Báo Ân tự trước, xong rồi trở về Ứng Thiên phủ luôn.”

Điều này thì có nằm trong ý liệu của Dương Thu Trì, dù sao thì đường đường là
một lãnh binh thiên tổng lục phẩm lại chủ động xin lỗi lão bá tánh đã từng cự
tuyệt thẳng thừng cơ hội hôn nhân do mình để ra, nếu hoán thành bản thân hắn,
nhất định sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Dương Thu Trì cũng không
thích giả khách sáo, chỉ quan tâm hỏi: “Tố Mai cô nương thì sao? Nàng ấy khỏe
không?”

Bạch phu nhân miễn cưỡng cười: “Dương công tử, đa tạ ngươi quan tâm, Mai nhi
không có sao, thân thể của nó không ổn nên đã lên ngựa chờ chúng ta trước cổng
rồi.” Nói rồi bà ta đứng dậy bước đến trước mặt Phùng Tiểu Tuyết, tử tế nhìn
nàng một hồi, thở dài nói: “Đều là những hài tử đáng thương, nếu ta biết sớm
như thế này, sẽ không đưa ra chủ ý đó.” Nói rồi cởi một dây chuyền từ trên cổ
xuống, đưa cho Phùng Tiểu Tuyết: “Hài tử, bá mẫu đối không tốt với con, để con
chịu ủy khuất rồi. Đây là chút lòng thành của bá mẫu, hãy vui lòng nhận cho.”

Phùng Tiểu Tuyết nhìn thấy đó là một dây chuyền bằng trân châu thiên nhiên,
từng viên to bằng ngón tay cái, tròn vành vạnh, phóng ra từng luồng ánh sáng
nhu hòa, đẹp vô cùng, vừa liếc qua là biết giá trị không nhỏ. Vì thế, nàng vội
vã xua tay chối từ: “Bá mẫu, lễ vật quý trọng như thế, Tiểu Tuyết không dám
nhận đâu.”

Bạch phu nhân nói: “Chúng ta đến đây thành tâm xin lỗi con, con không muốn
nhận, chứng tỏ là còn không muốn bỏ qua cho chúng ta, vậy, vậy…” Thần tình
của Bạch phu nhân ảm đạm, lời nói cũng nghẹn ngào hẳn lại.

“Tiểu Tuyết, Bạch phu nhân nếu đã nói như vậy, thì con hãy thu lấy đi.” Dương
mẫu nói.

Lời của bà bà, Phùng Tiểu Tuyết không dám không nghe, chỉ còn biết chúc câu
vạn phúc: “Đa tạ Bạch phu nhân.”

Bạch phu nhân đeo sợi dây chuyền lên cổ Phùng Tiểu Tuyết. Cổ của nàng rất mịn
và trắng, đeo vòng trân châu này lên càng khiết bạch vô cùng. Bạch phu nhân
cẩn thận nhìn ngắm một hồi, bảo: “Hài tử, như vậy thì bá mẫu an tâm rồi. Sau
này nếu cháu cùng phu quân có dịp đến Ứng thiên phủ, nhất định phải đến nhà ta
chơi nghe!”

Phùng Tiểu Tuyết gật đầu.

Hai vợ chồng Bạch Thiên Tổng cáo từ ra cửa, Dương Thu Trì đưa hai người ra tận
cổng nha môn. Tống tri huyện cùng mọi người đã chờ sẵn ở đó để từ biệt Bạch
Thiên Tổng. Dương Thu Trì nhất mực dõi tìm Bạch Tố Mai, hy vọng nhìn thấy nàng
bình an vô sự, nhưng cho đến lúc xe ngựa đã chạy xa rồi mà chẳng thấy bóng
hình nàng đâu. Gió sớm nhẹ thổi, một tâm tình dường như có chút thất vọng, có
chút tiếc nuối dâng lên trong lòng hắn…

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.