Nạp Thiếp Ký – Chương 90: Đầu to như cái đấu! – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 90: Đầu to như cái đấu!

Bạch phu nhân cũng khuyên ngăn: “Đúng a, lão gia, ông đừng có gấp quá, Dương
công tử cũng có nỗi khổ riêng a.”

“Khổ cái gì mà khổ? Bạch mỗ ta chịu đem con gái gả cho tên ngỗ tác tiểu học đồ
hắn thì đáng ra hắn phải nhanh chân đốt nhang vái tạ tổ tông mười tám đời rồi!
Tiểu tử này quá ngông cuồng, tự cho là cứu được mạng chúng ta thì muốn làm gì
là làm hay sao? Kẻ cứu mạng của Bạch mỗ có nhiều lắm rồi, nhớ lại năm xưa trên
chiến trường biết bao nhiêu người cùng đưa đầu ra mà chịu khổ, những huynh đệ
xuất sanh nhập tử của ta có nhiều rồi, và không ai là không nể mặt ta. Hừ…!
Dám cự tuyệt Bạch mỗ trước mặt bà mối à, ta sau này làm sao ra đường nữa đây?
Chuyện này mà đồn ra ngoài, Mai nhi làm sao làm người được nữa? Hử…?!”

Bạch phu nhân thấy Bạch Thiên Tổng bốc khí giận trùng trùng như vậy, không dám
khuyên gì nữa.

Bạch Thiên Tổng trông ra ngoài cửa rống lên: “Đã bắt tiểu tử đó về chưa?”

Ngoài cửa có thân binh cung thân đáp: “Hồi bẩm đại nhân: vẫn chưa thấy.”

“Phế vật! Kêu hai tên nữa đi….” Chính vào lúc đó, người của nội nha chạy vào
thưa: “Lão gia, Thiên Tổng đại nhân, Dương quản giam đã đến rồi.”

“Giải hắn vào đây!” Bạch Thiên Tổng rống lên.

Dương Thu Trì khuỳnh tay ưỡn ngực từ từ bước vào phòng khách của nội nha, bên
cạnh là con Tiểu Hắc cẩu, phía sau có hai thân binh đi cà nhắc bám theo. Điều
này khiến họ không phải đi áp giải Dương Thu Trì, mà là đi theo Dương Thu Trì
làm thị vệ tùy thân.

Dương Thu Trì bước vào phòng khách, cúi người thi lễ: “Tham kiến Thiên Tổng
đại nhân, tham kiến bá phụ, tham kiến Bạch phu nhân.”

Tống tri huyện gật gật đầu, Bạch phu nhân miễn cưỡng cười cười nói: “Thỉnh
Dương công tử ngồi.”

Bạch Thiên Tổng quát: “Ngồi cái gì mà ngồi!” Rồi xoay người phất phất tay về
phía bọn vệ binh. Các vệ binh cúi người lui ra, đóng kín cửa phòng lại.

Bạch Thiên Tổng bước lên trước mấy bước, hai mắt phóng hỏa nhìn thẳng Dương
Thu Trì: “Ngươi nói coi, ngươi vì cái gì mà không muốn cưới con gái ta? Hả?
Nếu như không phải ngươi nhiều lần cứu con gái ta, lại cứu toàn gia nhà ta,
lại có … có tiếp xúc da thịt với con gái ta, thì đường đường là con gái của
một Thiên Tổng lại có thể gả cho ngươi sao? Đã vậy còn không biết cảm kích,
ngược lại còn cự tuyệt trước mặt mọi người.” Bạch Thiên Tổng giận đến xanh
mặt, quát lên: “Ngươi có phải cho rằng ngươi cứu toàn gia nhà ta, thì ta tất
phải cảm kích ngươi? Ngươi từ đó mà muốn làm gì thì làm, muốn đem đầu ta làm
ghế ngồi không? Hử?”

Dương Thu Trì khom người đáp: “Tại hạ không dám!”

“Không dám? Ngươi dám quá đi chớ! Ngươi cự tuyệt đề nghị kết thân của ta trước
mặt môi bà, ngươi, ngươi nói coi thể diện của Bạch mỗ còn ở đâu? Bộ con gái ta
không ai muốn cưới hả? Ngươi nghĩ Bạch mỗ ta mặt dày hạ mình như vậy sao?”

“Không dám!” Dương Thu Trì cúi mình xá một lễ.

“Được được được! Ngươi là đại ân nhân nhà ta, ngươi cứu con gái bảo bối của
ta, cho nên trước mặt mọi người tát cho Bạch mỗ một cái tát nên thân, lại còn
nghĩ ta cười trừ khen ngợi ngươi đúng nữa, phải hay không? Nếu như là như thế,
được! Ba cái mạng nhà họ Bạch nhà ta trả lại cho ngươi là được chứ gì! Ta
tuyệt không muốn chịu sự vũ nhục này của ngươi!”

Bạch Thiên Tổng đưa mắt thấy trên vách tường có treo một thanh bảo kiếm trấn
trạch, liền rảo bước lấy lấy kiếm, dọa cho Bạch phu nhân sợ hãi nháo nhào chạy
lại ôm ghì lấy đùi y, bị Bạch Thiên Tổng đẩy bật ra.

Lúc này thân thủ của Tống tri huyện cũng khá mẫn tiệp, lại ở khá gần, nên chạy
lại vài bước chộp lấy kiếm trên tường chạy đi, trong miệng không ngớt kêu la
bài hãi: “Thiên tổng bớt giận!…”

Chân của Bạch Thiên Tổng bị Bạch phu nhân ôm chặt không buông, nên cúi đầu
hét: “Bà bỏ ra, chúng ta trả mạng lại cho hắn là xong! Không chịu cái nhục như
con rùa đen này!”

Bạch phu nhân khóc lóc: “Lão gia…! Xin ông mà…! Lão gia…! Tôi sai rồi,
tôi không nên đề ra chủ ý này, chúng ta không gả nữa….! Cứ để Mai nhi ở góa
thờ chúng ta cả đời này thôi…. Lão gia!…”

Bạch Thiên Tổng sậm sì cả mặt, cúi người gỡ tay Bạch phu nhân ra. Bạch phu
nhân nào dễ chịu buông, nên hai người giằng co dính chùm lại một chỗ.

Sắp xảy ra án mạng rồi, Dương Thu Trì không biết làm như thế nào cho phải, đột
nhiên phát giác phía sau cái màn ở đại đường khẽ động, dường như có người nào
đó ở phía sau, nhưng lúc này tính mệnh quan trọng hơn, không thể nào tử tế tra
xét. Vị Bạch Thiên Tổng này dám làm thật lắm, sự tình quá nghiêm trọng rồi!
Nghĩ vậy, hắn vội bước lên vài bước, cúi người nói: “Thiên Tổng đại nhân, tại
hạ nguyện cưới lệnh ái!”

Câu này quả thật là có tác dụng. Bạch Thiên Tổng dừng tay lại ngay, hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”

Dương Thu Trì cúi người đáp: “Thiên Tổng đại nhân, tôi hữu hạnh hôn phải lệnh
ái, đáng lý là phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, lệnh ái dung mạo đoan trang,
bên ngoài thông minh bên trong duyên dáng, có thể cưới được lệnh ái đích xác
là vinh hạnh lớn. Tại hạ nguyện ý cùng Bạch cô nương thành thân.”

Vừa nói tới đấy, khóe mắt Dương Thu Trì liền phát hiện ở phía sau bức màn ở
hậu đường khẽ rung động một lúc.

Bạch Thiên Tổng nghe thế sắc mặt liền hòa hoãn lại một chút, vừa định lên
tiếng thì Dương Thu Trì đã nói tiếp: “Nhưng mà, lệnh ái gần đây có tang, lại
đang chịu tang, nếu như định hôn phối chỉ sợ không đúng với lễ pháp a? Do đó,
tại hạ mới lớn gan từ chối một phen hảo ý của Thiên tổng đại nhân. Thật tế là
không còn cách nào khác.” Nói những lời này, Dương Thu Trì thầm cảm thấy đắc
ý, một chiêu hoãn binh này xem ra lão không có cách gì tiếp chiêu rồi.

Bạch thiên tổng nghe Dương Thu Trì nói như vậy, sắc mặt tuy nhiên còn xanh
đen, nhưng đã dễ coi hơn nhiều. Lão đưa tay đỡ Bạch phu nhân lên.

Bạch phu nhân đứng dậy, ngơ ngác nhìn Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ, ngươi cự
tuyệt chuyện đề thân của chúng ta, nguyên nhân là như vậy hay sao?”

Dương Thu Trì gật gật đầu.

Bạch phu nhân nhãn lệ lưng tròng, cười cười nói: “Ngươi không cần phải lo xa
như vậy, chuyện hôn nhân này chúng ta đã bàn với Tri huyện đại nhân, và cũng
là bá phụ của ngươi rồi, hay là thỉnh bá phụ của cháu nói với cháu đi a.”

Dương Thu Trì thầm sửng sốt, chẳng lẽ chiêu vừa rồi còn có cách phá giải hay
sao?

Tống tri huyện thấy tình huống đã hòa hoãn, liên đem bảo kiếm treo về chỗ cũ.
Bạch phu nhân vẫn lo xa, bèn giật lấy bảo kiếm từ trong tay Tống tri huyện,
chay ra cửa giao cho vệ binh ở ngoài, dặn dò mấy câu rồi mới trở về nguyên vị.

Tống tri huyện nói: “Hiền chất, trong Đại Minh Luật của chúng ta có quy định:
'Kỳ phu ẩu thê, chí chiết thương dĩ thượng, tiên hành thấm vấn, phu phụ như
nguyện li dị giả, đoạn tội li dị.'” (Nếu chồng đánh vợ, gây ra gãy xương hoặc
nặng hơn, thì trước hết tiến hành thẩm vấn, và nếu như chồng vợ chấp nhận ly
dị, thì định tội ly dị.) Tống tri huyện đọc lên một đoạn quy định luật pháp
này chỉ một hơi là xong, không hề cà lăm tiếng nào. Nhưng mà những lời sau đó
thì lại bắt đầu nói lắp:

“Ân Đức suýt chút nữa bóp, bóp chết Bạch cô nương, nếu, nếu không phải là
cháu, thì chỉ sợ hiện giờ Bạch cô nương đã mệnh, mệnh về nơi suối vàng rồi. Do
đó, cho dù là Ân Đức không chết, theo luật pháp có thể tri tội hắn, đồng thời
lệnh cho hai người họ ly dị. Hiện Ân Đức đã chết, Ân lão gia tử trước, trước
khi chết còn phạm phải trọng tội nội, nội loạn với Bạch gia, Bạch gia yêu cầu
ly dị theo như lễ pháp thì là hoàn toàn phù hợp. Nếu, nếu như đã ly dị, thì
cái chuyện để tang này đã miễn luôn rồi, do đó, Bạch cô nương có thể, có thể
cải giá.”

Cái gì? Dương Thu Trì cảm thấy đầu mình chợt to hẳn ra, thuần túy là lão giảo
biện, cái này là nàng ta góa chồng, chứ nào phải li dị! Nhưng mà nếu Tống tri
huyện đã nói như vậy, lão lại là quan, có phục hay không phục tang, cải giá
hay không cải giá lão nói cái là xong. Trong Đại Minh Luật có quy định “Cư
tang giá thú” (Có tang mà lấy chồng cưới vợ) thì sẽ phạt “Trượng nhất bách”
(Một trăm hèo). Ở xã hội phong kiến, trong năm loại hình phạt xuy (đánh roi),
trượng (đánh trượng, hèo, gậy lớn), đồ (bắt đi lính), lưu (lưu đày), tử (xử
tử) (*) thì hai hình phạt xuy và trượng đều thực hành xử sơ thẩm và chung thẩm
một lần, tri huyện chỉ cần ra lệnh là xong, không cần phải báo xin phê chuẩn.
Do đó, Bạch Tố Mai có hay không có “Cư tang”, Tống tri huyện phán một cái là
coi như xong. Xem ra, cái lão râu dê này rõ ràng là đang giúp cho Bạch gia
rồi.

Hơn nữa, Ân Đức giết Bạch Tiểu Muội, suýt chút nữa xiết cổ chết Bạch Tố Mai,
Ân lão đầu còn mê gian (làm cho mê man đi để gian dâm) Bạch Tiểu Muội nữa. Hai
cha con nhà họ Ân này phạm phải tội bằng trời như vậy đối với Bạch gia, nếu
cưỡng bách con gái người ta thủ hiếu cho hai cha con, xem ra hoàn toàn không
phù hợp với lễ pháp a.

Như vậy là chiêu thứ nhất không có tác dụng, phải đổi chiêu thôi. Cổ đại có
nói cái gì mà “Ngạ tử sự tiểu, thất tiết sự đại” (Chết đói là chuyện nhỏ, mất
khí tiết mới là chuyện lớn), khởi xướng ở vậy thờ chồng, từ đầu cho đến chết
hay sao? Dương Thu Trì lại khom người nói: “Tại hạ còn có một điều phân vân
nữa.”

Bạch Thiên Tổng nhíu mày: “Phân vân cái gì nữa?”

“Thiên Tổng đại nhân là trọng thần của triều đình, cổ nhân chẳng phải nói là
'Tòng Nhất Nhi Chung' (Theo một bề đến chết) hay sao? Lại còn lập rất nhiều
miếu thờ tuyên dương cho người trinh tiết, lệnh ái cải giá, điều này chỉ
sợ…. chỉ sợ không thỏa a.”

“Cứt chó!” Bạch Thiên Tổng sầm mặt chửi thề, “Ngươi đừng có bày đặt văn vẻ với
ta, Bạch mỗ ta đây một thân vũ phu, chức quan này chủ yếu dựa vào đánh xuất
sanh nhập tử mà ra đó, chứ không phải dựa vào học vấn thi cử mà ra đâu.”

Tâm tình của Bạch Thiên Tổng lại bắt đầu kích động, đứng phắt dậy bước tới
trước mặt Dương Thu Trì rống lên: “Ngươi đừng có đứng đó nói năng chẳng biết
tình người, con gái ta mới hai chục tuổi đầu, ngươi bảo nó ở góa cả đời hay
sao? Hơn nữa lại còn ở góa thờ cái tên Ân Đức đáng băm vằm trăm vạn mảnh đó
nữa sao? Con mẹ nó, kêu con gái của ta ở góa thờ cái lão dâm tặc đó để đổi lại
bản tuyên dương trinh tiết cái con mẹ gì đó thì đừng có mơ!”

Dương Thu Trì hơi ngượng, đích xác là như thế, tình huống của Bạch Tố Mai rất
đặc thù, nếu muốn nàng ở vậy thờ chồng giết em gái và suýt giết chính mình,
thì đích xác là có chút nói chẳng thông a!

Làm sao bây giờ? Hỏi Tống tri huyện thử coi, nếu như về mặt này có quy định
cấm chỉ gì đó thì hay quá. Dương Thu Trì đưa ánh mắt cầu cứu hỏi Tống tri
huyện: “Bá phụ, người xem cái này….”

Tống tri huyện nói: “Theo quy định của Đại Minh luật, thì 'Nhược Mệnh Phụ Phu
Vong, Tái Giá Giả, Trượng Nhất Bách, Truy Đoạt Tịnh Li Dị.” (Nếu như chồng hay
vợ chết, người tái giá chịu một trăm trượng, coi như là đã ly dị.' Như vậy là
có thể nói, nếu như là vợ của quan do triều định sắc phong thì không thể cải
gia, nhưng con cái cải giá thì không hề bị cấm.”

A? Dương Thu Trì lại ngẩng ra. Như vậy làm sao bây giờ?

Bạch Thiên Tổng thấy Dương Thu Trì đứng ở đó không nói gì, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi còn có lý do gì để nói nữa không?”

Chú thích:

(*) Ở Việt Nam thời Lê Sơ có bộ Quốc triều hình luật (hay thường gọi là luật
Hồng Đức) có quy định về Ngũ hình tương tự như 5 hình phạt đã đề cập ở trên.
Ngũ hình này bao gồm như sau: xuy, trượng, đồ, lưu, tử.

  • Xuy (đánh bằng roi) có 5 bậc: 10, 20, 30, 40, 50 roi, có thể kèm phạt tiền và biếm chức, áp dụng cả cho nam và nữ.

  • Trượng (đánh bằng gậy) cũng có 5 bậc: 60, 70, 80, 90 và 100 trượng, chỉ áp dụng cho nam.

  • Đồ có 3 bậc là:

o Dịch đinh kèm 80 trượng cho nam và dịch phụ kèm 50 roi cho nữ. Dịch
đinh/dịch phụ có nhiều hạng là:

+ Thuộc đinh: phục dịch ở các viện (dành cho quan chức có tội)

+ Quân đinh: phục dịch ở các sảnh

+ Khao đinh: phục dịch ở trong trại lính

+ Xã đinh: phục dịch ở các xã (dành cho thường dân nam có tội)

+ Thứ phụ: phục dịch công việc ở làng (dành cho thường dân nữ có tội)

+ Viên phụ: làm các công việc trong vườn (dành cho vợ các quan chức)

+ Tang thất phụ: phục dịch ở các nơi nuôi tằm, nếu phạm tội nặng

o Tượng phường binh (quét dọn chuồng voi kèm 80 trượng và thích 2 chữ vào mặt)
cho nam và xuy thất tỳ (nấu cơm nuôi quân kèm 50 roi và thích 2 chữ vào cổ)
cho nữ.

o Chủng điền binh (lính lao động ở đồn điền của nhà nước kèm 80 trượng và
thích vào cổ 4 chữ, phải đeo xiềng) cho nam và thung thất tỳ (xay thóc giã gạo
trong các kho thóc thuế của nhà nước kèm 50 roi và thích vào cổ 4 chữ) cho nữ.

  • Lưu tức lưu đày đi nơi xa, có 3 bậc là:

o Lưu cận châu, đày đi làm việc nặng ở Nghệ An với hình phạt phụ là thích vào
mặt 6 chữ, đánh 90 trượng, đeo xiềng dành cho nam và đánh 50 roi cho nữ.

o Lưu ngoại châu: Lưu đày đến Bố Chánh, Quảng Bình. Phụ hình có 90 trượng,
thích 8 chữ vào mặt, đeo xiềng 2 vòng dành cho nam và đánh 50 roi cho nữ.

o Lưu viễn châu: đày đi Cao Bằng. Phụ hình gồm 100 trượng, thích 10 chữ vào
mặt, đeo xiềng 3 vòng cho nam, đánh 50 roi cho nữ.

  • Tử (giết chết) có 3 bậc là:

o Giảo (thắt cổ), trảm (chém đầu)

o Khiêu (chém bêu đầu)

o Lăng trì (tùng xẻo) tức xẻo từng miếng thịt rồi mổ bụng, moi ruột cho đến
chết, sau đó còn bị cắt rời chân tay và bẻ gãy hết xương.

Các hình phạt khác

Ngoài ngũ hình, luật Hồng Đức còn áp dụng các hình phạt khác như:

– Biếm tư . Biếm tư có thể được hiểu như một hình thức làm hạ thấp tư cách
của người bị phạt. Ngoài ra người bị phạt biếm tư còn phải chịu hình phạt đánh
roi (xuy hoặc trượng).

– Phạt tiền: có 3 bậc: 300-500 quan, 60-200 quan và 5-50 quan. Ngoài ra còn
có quy định về tiền bồi thường tang vật (điều 28), tiền đền mạng.

– Tịch thu tài sản: có 2 bậc là tịch thu toàn bộ gia sản (nặng theo điều 426,
430) và tịch thu một phần tài sản (nhẹ, các điều 88, 523)

– Thích chữ vào cổ hoặc mặt: Được áp dụng như là hình phạt phụ đối với các
tội lưu, đồ, trượng, xuy.

– Xung vợ con làm nô tỳ: Chỉ áp dụng đối với các tội mưu phản, mưu đại
nghịch, mưu bạn trong thập ác (điều 411, 412).

(————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.