Dương Thu Trì trợn mắt hìn gã, lòng thầm bực bội cái tên gặp chuyện thì bỏ của
chạy lấy người, không thèm ở lại giúp mình làm chứng này. Rất may là chuyện
vừa rồi cũng đã giải quyết ổn thỏa, trong túi còn được thêm vài lạng bạc, và
nghĩ kỹ cũng thấy thương cho hắn lo sợ oai hùm của thiên kim của huyện thái
lão gia, nên chuyện lâm trận bỏ trốn là bất đắc dĩ, bèn dừng chân lại nói với
Lôi bộ đầu cùng mọi người: “Xin chờ một chút, ta chỉ nói hai ba câu rồi đi
ngay.”
Tống Vân Nhi bảo: “Ngươi thật là phiền phức, mau lên!”
Dương Thu Trì gật đầu, chuyển thân bước lại gần điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị mỉm cười chào đón: “Ngài không sao chứ, tôi…”
Dương Thu Trì khoát tay: “Không có chuyện gì, ngươi gọi ta làm gì chứ? Ta còn
có chuyện phải làm đây.”
Người ta thưởng mình nhiều tiền như thế, đến lúc quan trọng lại bỏ đi, điều đó
khiến điếm tiểu nhị có phần hổ thẹn: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Đột nhiên nhớ
đến một chuyện, “Khách quan vẫn chưa ăn uống gì phải không? Tôi biếu ngài hai
hộp bánh bao nhé!”
Không chờ Dương Thu Trì trả lời, điếm tiểu nhị đã quay người chui tọt vào
trong khách sạn, loáng cái đã chạy ra, mang theo một gói bánh bao nóng thơm
phức đưa cho Dương Thu Trì nói: “Biếu ngài! Ăn nóng đi cho nó ngon, vừa nấu
xong đấy, thơm phức!”
Ngửi mùi hương thoang thoảng bốc ra từ mấy cái bánh bao nhân thịt này, nước
bọt của Dương Thu Trì suýt chảy ra ngoài miệng. Hắn đưa tay trái nhận lấy, tay
phải thò vào túi, nhón một miếng bỏ vào miệng nhai. Quả nhiên là “thịt nhiều
vỏ mỏng, vị đạo thơm ngon, cắn vào một miếng, miệng mũi thơm lừng!” Hắn vừa ăn
vừa khen: “Thơm quá! Ngon thiệt!” Hắn quay bước trở lại mấy bước đưa bánh cho
mọi người: “Các người cũng ăn mấy cái đi, ngon lắm đó!” Tống Vân Nhi không
hứng thú gì với mấy loại thực phẩm của khách sạn này, ngoảnh đầu không thèm lý
tới. Những người khác cũng lắc đầu không ăn.
Dương Thu Trì cũng không thèm ép, lấy một cái bánh bao quẳng cho con chó mực
con vẫn đi theo mình. Tiểu hắc cẩu grư lên một tiếng mừng rỡ, linh mẫn nhảy
lên đớp gọn cái bánh trên không rồi nuốt trọng luôn vào bụng. Xem ra, nó đói
đến gần chết rồi. Dương Thu Trì thương xót vô cùng, lấy thêm một cái nữa cho
nó, sau đó hỏi điếm tiểu nhị: “Bao nhiêu tiền?”
Điếm tiểu nhị cười ha ha lắc đầu xua tay liên tục: “Không cần trả tiền, vừa
rồi ngài đã thưởng rất nhiều tiền rồi mà.”
Dương Thu Trì cười nói: “Nếu là như thế thì xin đa tạ vậy!” Đột nhiên hắn nhớ
lại một việc, để hai cái chân hổ trên vai xuống, mang lại đưa cho điếm tiểu
nhị: “Làm phiền ngươi đem cái chân hổ của ta làm vài món ngon, khi trở về ta
sẽ ghé lấy.”
“Không có chi! Cứ giao cho tôi là được!” Điểm tiểu nhị vui vẻ cười khì, tiếp
lấy hai cái chân hổ. Hắn không ngờ hai đùi hổ này nặng đến như vậy, suýt chút
nữa tiếp không nổi, thè lưỡi than: “Nặng quá ha! Đại gia ngài yên tâm, tôi
nhất định sẽ nhờ đại sư phụ đầu bếp làm mấy món ngon nhất cho ngài, khi trở về
ngài cứ ghé lấy là được!”
“Xin đa tạ!” Dương Thu Trì ôm quyền.
Tống Vân Nhi đứng chờ ở đó không nhịn được phiền, kéo tay Dương Thu Trì: “Ầy!
Đi mau đi, lề mề như đàn bà ấy!”
Dương Thu Trì bị kéo một cái loạng choạng, chỉ biết theo sau mọi người, con
tiểu hắc cẩu tha cái bánh bao lặt lè đi sau.
Trên đường, Dương Thu Trì và tiểu hắc cẩu nhanh chóng chén sạch số bánh bao
còn lại, bụng no, tinh thần cũng hứng khởi lên rất nhiều.
Mọi người đến chỗ nha môn trước cửa có hàng chữ Dương Thu Trì mà đã hân thưởng
qua lúc nãy. Bọn gác cửa bảo huyện lão thái gia đã đi đến hiện trường rồi, bảo
bọn họ nhanh chóng đến đó.
Họ cùng đi đến một đại trạch viện ở phía đông huyện thành, đã có mấy bộ khoái
dẫn đầu mười mấy tráng đinh cảnh giới ở trước cửa, rất nhiều người dân đang tụ
tập trước cửa viện, chỉ chỉ trỏ trỏ chờ xem náo nhiệt.
Mọi người tiến vào trong đại viện, con tiểu hắc cẩu cũng khẩn trương bám theo
Dương Thu Trì, và cũng không ai thèm cản nó. Nha dịch cảnh giới bên trong dẫn
mọi người đi xuyên qua hàng dãy hành lang gấp khúc và những khoảng sân nhỏ đi
sâu vào bên trong. Vài người trong bộ dạng gia nô bước lên nghênh tiếp, trong
đó có người thấy con tiểu hắc cẩu, cất tiếng chửi: “Sao lại cho chó hoang chạy
loạn vào đây!” Nói xong cúi xuống cầm một cục gạch định đánh con tiểu hắc cẩu,
Dương Thu Trì vừa định cản, thì con Tiểu hắc đã quay người chạy ra xa, hai tên
gia nô cấp tốc đuổi theo.
Dương Thu Trì cùng mọi người vẫn tiếp bước, chuyển qua chuyển lại vài tòa nhà,
cuối cùng mới đến một căn nhà nhỏ từ xa xa đã thấy một đám người đang vây
quanh, bận bịu tấp nập. Bên dưới một cây đại thụ nằm sát nhà, một lão đầu râu
tóc hoa râm ngồi trên ghế thái sư lớn, thân mặc quan bào, một tay vuốt chòm
râu dê, một tay cầm chung trà, đang thưởng thức món trà ngon.
Sau lưng lão già mặc quan bào này là đám tùy tùng cùng một vị công tử trẻ tuổi
áo quần hoa lệ. Vị cẩm y công tử này vừa gạt lệ, vừa cúi đầu nói điều gì đó.
Cách đó vài bước có một đôi vợ chồng cao tuổi ngồi trên ghế dài, ông lão thì
cầm quài trượng thở dài không ngớt, phu nhân ngồi kế bên không ngừng gạt lệ.
Mấy con nha hoàn cũng mang bộ dạng buồn rầu ủ dột, đứng hầu sau lưng họ.
Dương Thu Trì bước đến gần, nhận ra người ngồi trên ghế thái sư thưởng thức
trà ấy chính là lão tri huyện với hàm râu dê mà hắn đã thấy sáng nay.
Phát sinh án mạng thế mà huyện thái lão gia không thèm gấp, không đến khám
nghiệm hiện trường, mà còn ngồi đây bình bình phẩm phẩm trà ngon với không
ngon, khiến cho Dương Thu Trì cảm thấy khó lý giải vô cùng.
Mọi người bước lên tham kiến Tống tri huyện. Lão Tống tri huyện đầu râu này
chỉ nhướn mắt lên nhìn lướt qua họ một cái. Lão đầu này chức quan không lớn mà
làm bộ làm tịch đến thế là cùng!
Tống tri huyện nhìn đến lão ngỗ tác đang nhất mực cúi mình, chậm rãi nói:
“Ngươi, ngươi mau đến đó xem, khám coi tình huống tử thi như thế nào, rồi về,
về báo lại cho ta.” Thì ra lão tri huyện này là người nói lắp. Nhưng nói lắp
không nặng lắm, nên cũng không hề quá khó nghe.
Sở dĩ Lão chẳng đích thân đi kiểm nghiệm thi thể, mà để cho một lão ngỗ tác
đi, nguyên là trong thế giới cổ đại, quan gia không hề tự thân làm chuyện đó.
Những chuyện không may ấy đã có ngỗ tác chuyên phụ trách rồi, huyện thái lão
gia chỉ cần đến xem hiện trường, sau đó ngồi chờ, chờ cho ngỗ tác sau khi khám
xong rồi mô tả tường tận tình huống tử vong của nạn nhân cho quan lão gia
nghe, rồi viết bản báo cáo nghiệm thi.
Lão ngỗ tác vâng vâng dạ dạ, dẫn Dương Thu Trì định đi, thì vị cẩm y công tử
đang gạt lệ đứng sau lưng Tống tri huyện đó chợt lên tiếng: “Để tại hạ dẫn bọn
họ đi.”
Tống tri huyện quay đầu, ngữ khí chợt thay đổi: “Phiền, phiền Ân công tử quá.”
Đột nhiên, lão phát hiện phía sau lão còn có một tiểu nữ hài. Nhìn kỹ một hồi,
lão chợt kêu lên: “Ngươi, ngươi sao lại đến đây? Ai, ai dám dẫn ngươi đến?
Hử?”
Cô gái nhỏ đứng sau lão ấy chính là Tống Vân Nhi. Nguyên nàng muốn tránh sau
lưng phụ thân, len lén đi cùng với Dương Thu Trì, không ngờ lại bị phát hiện.
Lôi bộ khoái, lão ngỗ tác cùng mọi người nghe huyện thái lão gia hỏi ai là
người dẫn vị thiên kim của mình tới đây, đều nhất tề nhìn về phía Dương Thu
Trì. Tống tri huyện thuận theo mục quang của mọi người, thấy đứng sau lưng lão
ngỗ tác là một người trẻ tuổi mặc áo ngắn màu đen, nhìn mặt quen quen, cố nhớ
một hồi, cả kinh la lên: “Ngươi, ngươi là đồ đệ mới, mới thu của lão ngỗ tác
à? Ngươi, ngươi chẳng phải là bị gió cuốn đi, cuốn đi chết mất đất rồi sao?”
Chuyện này Dương Thu Trì không biết giải thích cho ổn thỏa. Nếu như thật tình
nói cho họ biết mình đến từ thế giới hiện đại, tá thi hoàn hồn vào thân thể
của Dương Ngỗ Tác, giữa ban ngày ban mặt này dù không dọa chết người, nhưng
cũng sẽ khiến họ nói mình bị bệnh thần kinh. Hắn bèn đâm lao phải theo lao,
trả lời: “Hồi lão gia, tiểu nhân không chết, cánh tay chỉ bị thương, không bị
sao cả.”
Tống tri huyện nhìn trên nhìn dưới, nhìn kỹ Dương Thu Trì một hồi, gật gật đầu
quay sang Tống Vân Nhi, nhíu mày bảo: “Con, con gái ngoan, ta ta không phải là
đã nói rõ rồi sao, cái, cái chỗ này đâu phải chỗ con tới, mau, mau về nhà đi!”
Tống Vân Nhi dẩu đôi môi hồng, nói: “Con không chịu! Con muốn xem họ kiểm tra
thi thể!” Nàng đưa tay đẩy Dương Thu Trì, rồi lách qua một bên phóng vào
phòng. Lão ngỗ tác cùng Ân công tử cũng vào theo.
(Hết chương 11)