Nạp Thiếp Ký – Chương 8: Đã có vợ? – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 8: Đã có vợ?

Cái cô bé cần chính là muốn hắn dạy phương pháp phóng điện, nghe hắn nói như
thế không còn cách nào khác, thở dài nói: “Không dạy cũng đành thôi, ai cần!”
Ả bước lên hai bước, nói tiếp: “Ngươi là đồ đệ của lão ngỗ tác trong huyện
nha, chúng ta là người một nhà rồi, ầy! Sau này có chuyện khám sát hiện
trường, nhớ dẫn ta tới, thì chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa! Có nghe
không?”

“Người một nhà? Cái gì mà người một nhà?” Dương Thu Trì nghe cô ả nói như vậy,
bèn hỏi ngược lại.

“Ngươi không biết cha ta à?” Vẻ mặt của nàng vô cùng mất hứng, cảm thấy không
còn mặt mũi nào, quay sang liếc nhìn Lôi bộ đầu.

Lôi bộ đầu đằng hắng một cái, nói: “Dương ngỗ tác, ngươi là người mới chắc
chưa từng gặp qua, để ta giới thiệu cho ngươi một lần, đây là thiên kim của
Tống tri huyện huyện Quảng Đức chúng ta.” Người làm ngỗ tác thời cổ đại là
viên chức nhỏ của nha môn, do đó tiểu nữ hài mới nói họ là người một nhà. Tuy
nhiên, là con gái của một tri huyện mà nói với một tên ngỗ tác như vậy, xem ra
nàng này quả là vô cùng coi trọng hắn rồi.

Tiểu nữ hài trừng mắt nhìn Lôi bộ đầu: “Cái gì mà thiên kim với không thiên
kim, chua lét khó nghe dễ sợ.” Nói xong nàng quay sang Dương Thu Trì bảo: “Ê!
Tiểu ngỗ tác, ta tên là Tống Vân Nhi, ngươi gọi ta là Vân nhi là được. Đã nói
rõ rồi nghe, sau này có mệnh án gì, đi khám tra xác chết ở đâu cũng phải nhớ
dẫn ta theo!”

Bộ khoái còn lại tiếp lời: “Hôm nay vừa có mệnh án phát sinh, chúng ta đang đi
tìm lão ngỗ tác của huyện nha đây. Dương ngỗ tác, vừa may ngươi bình an trở
về, vậy cùng đi với chúng ta đi.”

Tống Vân Nhi nghe thấy thế, mừng rỡ chen vào: “Ta cũng muốn đi!”

Lôi bộ đầu hơi bối rối: “Cái này, cái này không được đâu, cha của tiểu thư sẽ
trách tội chúng tôi đấy.”

“Ta không cần biết! Ta cứ muốn đi!” Tống Vân Nhi cương quyết nói.

Dương Thu Trì hỏi: “Cô là một nữ hài tử, đi đến hiện trường xảy ra án mạng sát
nhân để làm gì?”

Tống Vân Nhi nghênh ngáo: “Người quản làm gì! Ngươi cứ mang ta theo là được!”

Tuy nàng không nói, nhưng Dương Thu Trì có thể hiểu thông qua chuyện Tống Vân
Nhi đày đọa con chó. Tiểu nữ hài này có khả năng là từ nhỏ đã được dạy dỗ như
một đứa bé trai, cái gì cũng giống như con trai hết. Đày đọa một con chó nhỏ
là để tập luyện sự can đảm giống với nam nhân. Đi đến hiện trường khám xét xác
chết này rất có khả năng xuất phát từ mục đích đó.

Dương Thu Trì nói: “Cha của cô là huyện thái lão gia, cô muốn đến ai dám cản
cô chứ?”

Lôi bộ đầu nghe Dương Thu Trì nói năng không biết nặng nhẹ gì, liền không khỏi
khẽ nhíu mày, nhưng thấy Tống Vân Nhi và hắn ăn nói bốp chát với nhau như
vậy, cũng không dám can thiệp.

“Cha ta? Cha ta không cho ta đến đó đâu, do đó bọn họ đều không dám đưa ta đến
đó. Ngươi không phải cũng không dám đưa ta đến đó chứ?” Tống Vân Nhi nheo mắt
nhìn Dương Thu Trì.

“Cô đừng có nói khích ta! Làm gì có chuyện không dám chứ, ta dẫn cô đến đó là
được!”

Lôi bộ đầu thấy có người gánh tránh nhiệm, liền thừa cơ hạ đài, vội nói: “Tiểu
thư, cô cứ cẩn thận theo sau Dương ngỗ tác, đứng xa xa xem náo nhiệt là được.
Đừng có khiến cho Dương ngỗ tác gánh thêm phiền. Dương ngỗ tác còn có mẹ già
và thê tử cần phải nuôi nấng, chén cơm này mà bể rồi thì thiệt là phiền lắm đó
nha.”

Mẹ già và vợ? Đầu Dương Thu Trì nổ đánh oành một cái, bản thân mình tá thi
hoàn hồn thế tên ngỗ tác này nuôi mẹ già là chuyện thực ư? Lại còn có một thê
tử nữa? Khi nghĩ đến chữ “thê tử” khiến con người ta phát sinh cảm giác êm ấm
ấy, đầu hắn tưởng tượng đến vẻ đoan trang hiền thục, xinh đẹp dịu dàng của nữ
tử thời cổ đại, quá đẹp à! Trong thế giới hiện đại, ngay cả một bạn gái quèn
hắn cũng không tìm được, không ngờ vừa đến thế giới cổ đại, ngay cả lão bà
(vợ) cũng đã được dự bị sẵn rồi. Tuy là của người khác để lại, nhưng dù sao có
còn hơn không a.

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lề mề quá thiệt là phiền!” Tống Vân Nhi rõ
ràng là nín nhịn không được, “Chén cơm của hắn bể thì có gì mà khẩn trương,
kêu cha ta cho chén khác là được!”

Cha cô bắt người ta cuốn gói mà còn cho công tác khác gì? Đúng là giọng điệu
con nít. Thấy đại tiểu thư nói như vậy, Lôi bộ đầu chỉ còn biết cười khổ, nhìn
Dương Thu Trì hy vọng người trẻ tuổi lớn gan này gặp vận may.

Dương Thu Trì không hề biết cổ đại trọng nông khinh thương, nông dân mất đất
muốn tìm công tác khác vô cùng khó khăn. Nghề ngỗ tác này tiền công tuy không
nhiều, chỉ có vài trăm văn tiền, nhưng ngoài ra còn có thể thu không ít hồng
bao (bao lì xì màu đỏ). Họ chính là nhờ ở điểm này mà nuôi mấy miệng ăn trong
nhà. Những người trong nha môn không những bị lão quan huyện nắm tiền công, mà
vận mệnh cũng hoàn toàn nằm trong tay lão. Do đó, người của huyện nha không
dám cãi mệnh lệnh của huyện thái lão gia mà lén đưa vị đại tiểu thư này đến
hiện trường kiểm thây người chết. Nhưng Dương Thu Trì vốn không muốn hành nghề
pháp y nữa, giờ đến cổ đại lại đụng phải pháp y, vừa nghe đến là ngán ngẩm
đến tận cổ. Lòng hắn thầm tính toán, làm không được thì bỏ đi đến địa phương
khác, đã không ham công tác thì còn lý gì đến cách nghĩ của huyện thái lão
gia?

Dưới sự thúc giục của Tống Vân Nhi, mọi người cùng đến nhà lão ngỗ tác. Con
chó đen nhỏ được Dương Thu Trì cứu cũng tung tăng chạy sau chân gã.

Trên đường đi, Dương Thu Trì muốn hỏi tình hình mẹ già và thê tử cổ đại của
hắn, nhưng nhất thời chưa biết cất lời như thế nào thì đã đến nhà lão ngỗ tác.
Đây là một tiểu viện lợp ngói nằm độc lập, từ kiến trúc phòng ốc mà xét, thì
nhà cửa của lão ngỗ tác tuy không kể là giàu, nhưng xem ra cũng không tệ.

Lôi bộ đầu vừa đẩy cổng viện vừa kêu lớn: “Lão ngỗ tác! Mau đi, con dâu và
tiểu di (em gái của con dâu) nhà họ Ân bị người ta giết rồi, Huyện thái lão
gia bảo ngươi đi đến nghiệm thây kìa!”

“Là Lôi bộ đầu à, đừng có la lớn như thế nữa, đến ngay.” Một âm thanh già nua
truyền tới, cửa nhà mở toang, hiện một lão đầu người khô đét từ từ bước ra.
Lão cầm trong tay một cây quài trượng, nhìn bốn người một lượt, rồi đột nhiên
giương hai mắt nhìn Dương Thu Trì chòng chọc, kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Ngươi
không chết hả?”

Lão đầu này xem ra là sư phụ của tên ngỗ tác học đồ mà mình tá thi hoàn hồn
đây. Nghe lão nói vậy, tên ngỗ tác học đồ này nhất định là gặp một tai nạn gì
đó ngoài ý muốn, mọi người đều cho là hắn chết rồi.

Lôi bộ đầu thấy Dương Thu Trì sựng mặt hoang mang, cũng không thèm bước lên
hành lễ, bèn nhắc nhỏ: “Còn không lên bái kiến sư phụ của ngươi!”

Sư phụ? Cái từ này có phải là con khỉ họ Tôn và Trư Bát giới dùng để gọi lão
trọc họ Đường trong phim Tây Du Ký không? Đó là cái câu khách sáo mấy người
trong phim võ hiệp dùng để gọi nhau loạn cào cào cả lên ấy mà, sao lại có quan
hệ gì đến lão đầu nghiệm thi này chứ? Nhưng mà, nể mặt người già cả, gọi lão
một tiếng cũng không sao.

Dương Thu Trì bước lên mấy bước, học theo người xưa ôm quyền thi lễ: “Xin chào
lão sư phó!” Sư phụ thành lão sư phó (sư phụ già), mọi người cũng không chú ý
đến chút tình tiết như trò hề này.

Lão ngỗ tác hừ mũi một tiếng, hai mắt nhìn trời. Lôi bộ đầu cũng tỏ vẻ không
vừa lòng, thắc mắc: “Sao ngươi không quỳ xuống khấu đầu? Thiệt là!”

Quỳ xuống? Dương Thu Trì từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ quỳ lạy ai, tuy ngươi là
một lão nhân, kính lão đắc thọ là chuyện nên làm, nhưng đâu phải bắt buộc phải
dùng hình thức xì xụp vái lạy như vậy là tốt đâu. Hắn làm ra vẻ không hề nghe
thấy, đánh trống lảng: “Gió lốc thổi con cuốn bay đi, tay con chỉ bị thương
chứ không bị gì khác, bình an trở về đây. Lôi bộ đầu nói có phát sinh án mạng,
huyện thái lão gia kêu chúng ta mau đến đó.”

“Đúng đúng đúng!” Tống Vân Nhi đứng một bên liên tục hối thúc, “Mau đi thôi,
cha của ta không chừng đã đợi gấp lắm rồi.”

Lão ngỗ tác nghe tri huyện đại nhân có lệnh đi kiểm thây, đây là chuyện không
thể chậm trễ, hừ mũi một cái không thèm nhìn Dương Thu Trì, cầm quài trượng
dẫn đầu ra khỏi cửa.

Dương Thu Trì đi sau lưng mọi người. Con chó mực nhỏ đó vẫy đuôi đi theo.
Dương Thu Trì thấy nó thân thiện với mình, bèn cúi xuống vuốt ve đầu nó. Con
chó mực thè lưỡi ra liếm lấy liếm để tay hắn, kêu grư grư vui mừng. Dương Thu
Trì cứ để mặc nó đi theo mình từ đó.

(Hết chương 10)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.