Nạp Thiếp Ký – Chương 78: Thủ pháp tương đồng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 78: Thủ pháp tương đồng

Hơn nữa, bản thân của Bạch Thiên Tổng chỉ có mấy nghìn binh mã, khởi binh tạo
phản chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu như không phản, nhất định là lão
cùng vợ con phải chết, nhưng nói không chừng còn được truy phong thành liệt sĩ
gì đó. Còn nếu như tạo phản, điều đó có thể dẫn đến chuyện tru diệt cửu tộc,
và chắc chắn mấy trăm người nhà họ Bạch không còn một mạng nào.

Bạch Thiên Tổng nghĩ thông điểm này, điềm nhiên trả lời: “Không cần phải nói
gì nữa, ta sẽ không tạo phản đâu!”

Hồng lão đại chợt kinh ngạc, vừa rồi thấy Bạch Thiên Tổng đã động tâm, hiện
giờ lại quyết tâm không phản, xem ra cần phải thể hiện vài điểm thực tế.

Hồng lão đại hừ lạnh một tiếng, bước đến bên cạnh Bạch Tố Mai, đưa tay chộp
lấy tay nàng giật mạnh một cái, kéo bật Bạch Tố Mai rời khỏi lòng Bạch phu
nhân rồi đẩy mạnh một cái lăn ra mặt cỏ. Bạch Tố Mai ho dữ dội, toàn thân phát
run, bất lực nhìn mẫu thân của mình.

Bạch phu nhân kêu thảm: “Mai nhi…!” muốn nhoài người đến, nhưng mấy thanh
đao kiếm đã ngăn trước mặt bà.

Đơn đao của Hồng lão đại kề sát cổ Bạch Tố Mai, quay đầu nói với Bạch Thiên
Tổng: “Thiên Tổng đại nhân, chúng ta là người mồm miệng mau lẹ, ta đếm tới ba,
nếu như ngươi còn không đáp ứng, ta sẽ chém bay đầu con gái ngươi!”

Khóe miệng Bạch Thiên Tổng động đậy, nhưng không nói lời nào.

“Một!” Hồng lão đại lạnh lùng đếm.

Bạch Thiên Tổng bước lên trước một bước, liền bị đao kiếm của những thanh y
còn lại chặn đứng.

“Hai…!” Đơn đạo trong tay của Hồng lão đại từ từ giơ lên cao.

Bạch phu nhân thét lên: “Mai nhi…!” Bạch Thiên Tổng cúi thấp đầu, hai tay
nắm chặt kêu răng rắc. Bạch Tố Mai đưa ánh mắt thê lương nhìn Bạch phu nhân,
rồi lên ho lên liên tục.

“Ba!”

“Bằng…!”

Hồng lão đại vừa đếm tới ba, một tiếng nổ điếc tai điếc óc đã vang lên. Hồng
lão đại phát ra một tiếng kêu thảm: “A…!” Vai phải của lão đã bắn lên một
làn mưa máu, cương đao rời khỏi tay rớt mạnh xuống đất.

Cùng lúc đó, nắm đấm tay trái của Bạch Thiên Tổng quét ngang, ngăn mọi đao
kiếm trước mặt, “Hự…!” một phát nữa, tay phải của y đã như chớp giật đấm
thẳng vào Thiên Trung huyệt trước tim của Hồng lão đại.

Bạch Thiên Tổng trời sinh thần lực, một quyền vừa đánh ra có thể tan bia nát
đá, vai của Hồng lão đại đang đau buốt, căn bản không kịp vận khí ngăn trở nắm
đấm sắt của Bạch Thiên Tổng, chỉ còn kịp lắc mình né tránh quyền ấy lướt qua
khỏi Thiên Trung huyệt ở ngực, khiến một quyền mạnh mẽ này đánh trúng vào sườn
của Hồng lão đại.

“A…!” Hồng lão đại lại kêu thảm một tiếng, ba chiếc xương sườn bị đánh gãy,
thân người chợt vụt ra sau, chân phải nhanh như thiểm điện đá trúng bụng dưới
của Bạch Thiên Tổng.

Bạch Thiên Tổng hự lên một tiếng, ngã bật về phía sau, nhưng nhanh chóng phóng
người gượng đứng lên, miệng phún ra một ngụm máu tươi.

Hồng lão đại biết cường địch đã đến, lăn mình dưới đất chộp lấy đao đứng lên,
cùng lúc đó trước mắt lão chợt lóe lên, hơn hai mươi mũi Điêu Linh tiễn bắn
vụt tới. Những mũi tên đó rất nhanh, nhưng đao của Hồng lão đại còn nhanh hơn.
Đao lóe lên vài cái, năm sáu mũi tên nhắm bắn Hồng lão đại bị gạt phăng đi.

Hồng lão đại không hề để vào mắt những mũi tên này, tiếng nổ cực lớn vừa rồi
ngay sau đó là bả vai liền bị thương mới chính là ám khí cực kỳ lợi hại. Nó
không có điểm báo trước nào, cũng không biết từ đâu đến, khiến cho lão bắt đầu
cảm thấy phát lạnh.

Bảy thủ hạ bịt mặt còn lại của Hồng lão đại vừa rồi bị tiếng nổ cực lớn khiến
sững sờ toàn bộ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hơn hai mươi mũi Điêu Linh
tiễn đó bắn đến. Trong số tên bắn tới chỉ có bốn năm mũi nhắm Hồng lão đại là
bị lão gạt văng đi, còn lại đều nhắm vụt tới bảy tên bịt mặt.

“A….!” Ba tiếng kêu thảm cất lên, ba tên bịt mặt vận áo đen đứng quay lưng
về phía tên bắn ra, vì không nhìn thấy nên không kịp tránh, đều trúng tên một
lượt, lăn ra đất chết tốt. Một tên hắc y còn lại và một tên thanh y bị trúng
tên ở đùi, thụ thương không nhẹ, còn lại hai thanh y nhân khó khăn lắm mới
tránh được những mũi Điêu Linh tiễn này.

Nhân lúc hoảng loạn đó, Tống Vân Nhi phản ứng mẫn tiệp, nắm kéo Tống tri huyện
cha của nàng lui về sau vài bước rời khỏi vòng vây, đồng thời lắc mình nhanh
chóng lấy được một thanh đơn đao ở một tử thi bên cạnh, đưa ra bảo hộ trước
ngực. Bạch Thiên Tổng cũng phản ứng thần tốc, cũng bảo hộ Bạch phu nhân lăn ra
ngoài. Tuy nhiên, y chỉ có thể cứu được Bạch phu nhân ở gần bên, còn Bạch Tố
Mai cách đó khá xa thì cứu không kịp.

Hai tên thanh y bịt mặt không bị thương lúc này cũng đã phản ứng, một tên huy
động trường kiếm phóng đến Bạch Tố Mai, tên còn lại đưa cương đao kề lên cổ Ân
lão gia tử, biến lão thành con tin.

Tên thanh y bịt mặt phóng về phía Bạch Tố Mai đột nhiên kêu thảm, suýt chút
nữa ngã lăn ra đất, chuyển thanh trường kiếm cầm trong tay đâm vào bụi rậm.
Lập tức, từ trong bụi rậm có một đạo hắc ảnh nho nhỏ phóng ra lách tránh rồi
bỏ chạy. Ngay lúc đó, lại có mấy mũi tên bén bắn tới, tên thanh y bịt mặt này
bị trúng mấy mũi vào người, gục xuống chết.

Mắt Tống Vân Nhi sắc bén, vừa nhìn đạo hắc ảnh trong đám cỏ đó là đã kêu lên
mừng rỡ: “Tiểu hắc!… Ca! Ca ca của ta đến rồi!”

Đùi của Bạch Thiên Tổng thụ thương không nhẹ, ráng nhịn cơn đau đớn nâng thanh
đơn đao lên, chuẩn bị phóng tới, nhưng khi nghe Tống Vân Nhi hô hoán, liền
quay đầu lại nhìn, cũng vui mừng kêu lên: “Dương huynh đệ!”

Không xa bụi rậm ấy, phía sau đám đá có hai mươi người đứng lên, toàn thâm mặc
áo Phi ngư, eo mang Tú Xuân đao, giương cung đã lắp tên trên tay nhắm thẳng
Hồng lão đại. Đứng đầu là một người trẻ tuổi, người mặc một trường bào quản
giam, vạt áo trước kéo lên vắt lên áo, đang cười ha ha nhìn Tống Vân Nhi. Đó
chính là Dương Thu Trì.

…….o0o…….

Dương Thu Trì vén rèm từ phòng ngoài nhìn thấy nha hoàn Nguyệt Thiền đang cởi
áo rửa ráy, còn thoa thuốc phấn lên đầu vú trái. Nhìn cẩn thận, hắn chợt phát
hiện ở vị trí đầu nhũ trên vú trái của Nguyệt Thiền dường như có một vết
thương, lòng chợt động, kêu a một tiếng vén rèm đi vào.

Nha hoàn Nguyệt Thiền cả kinh thất sắc, vội vã kéo áo lên che ngực, vừa thẹn
thùng vừa kinh khủng nhìn Dương Thu Trì: “Thiếu… thiếu gia.”

Dương Thu Trì bước lại bên cạnh Nguyệt Thiền, cúi xuống đưa tay nắm áo Nguyệt
Thiền kéo ra, hiển lộ nhũ hoa múp míp vừa phát dục của nàng.

Nguyệt Thiền run rẩy gọi: “Thiếu gia…!” Vừa kinh vừa thẹn, nhưng không dám
kháng cự.

Dương Thu Trì dùng một tay nâng lấu nhũ hoa của nàng, tay còn lại khẽ phủi lớp
dược phấn đã thoa trên đó, quan sát cẩn thận vết thương trên đầu vú. Vết
thương này rõ ràng là mới bị, hắn liền hỏi: “Ai cắn vậy?”

Nguyệt Thiền nghe thiếu gia chỉ hỏi có cái vết thương này, lại không có ý
khinh bạc, thở nhẹ một hơi nhưng trong lòng hơi có chút thất vọng, lí nhí đáp:
“Là… là Ân lão thái gia.”

Quả nhiên là thế! Dương Thu Trì cẩn thận nhận định vết cắn này, so với vết cắn
trên nhũ phòng của Bạch Tiểu Muội có nhiều điểm tương tự, hơn nữa lại so le
không đều, bên trên cùng có một dấu răng bị khiếm khuyết. Sau khi quan sát vết
cắn này tử tế, Dương Thu Trì có thể đoán định, hai vết cắn đều được gây ra bởi
cùng một người. Căn cứ vào lời khẳng định của Nguyệt Thiền, người cắn đó
chính là lão thái gia của Ân gia!

“Vì sao lão cắn ngươi?” Dương Thu Trì vẫn nâng ngực của nàng, vừa xem vừa hỏi.

Nguyệt Thiền hậm hực đáp: “Hai ngày trước lão gọi tôi vào phòng, sau đó cưỡng
ép cởi y phục của tôi ra, cột chặt hai tay tôi lại, cắn lên ngực tôi, lại còn
muốn hãm hiếp tôi nữa….”

“Cột hai tay ngươi? Có phải là dùng áo lót cột hai tay ngươi chéo lên đầu
không?”

“Đúng rồi,… thiếu gia người sao mà biết vậy?”

Thủ pháp hoàn toàn tương đồng! Kẻ cưỡng gian rồi sát hại Bạch Tiểu Muội thì ra
chính là lão biến thái Ân lão thái gia này!

“Lão đầu già cả lụm cụm như vậy rồi, mà một nha hoàn như ngươi lại không chống
cự nổi hay sao?” Dương Thu Trì hỏi dồn.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.