Nạp Thiếp Ký – Chương 77: Có kế hoạch, có dự mưu – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 77: Có kế hoạch, có dự mưu

Ân lão gia tử không hề lý gì y, chỉ ôm thi thể con trai khóc nức nở.

Bạch Thiên Tổng ngẫm nghĩ: “Bọn họ giao hảo thì mắc mớ gì đến ta?”

Hồng lão đại mỉm cười thần bí: “Đương nhiên có quan hệ, ông biết Hạ lão gia là
người gì không?”

Bạch Thiên Tổng lắc đầu, trong lòng thầm cảm thấy trong chuyện này tất nhiên
có ẩn giấu bí mật trọng đại gì đó.

“Chúng ta là người của Kiến Văn đế, còn Hạ lão thái gia là người của chúng ta.
Chúng ta lấy danh nghĩa hộ viện chỉ là để ẩn tàng ở nhà lão. Thực tế ra mấy
năm nay lão nhất mực ngầm giúp đỡ chúng ta, ông minh bạch chưa?”

Bạch Thiên Tổng giật nẩy người, vị Hồng lão đại và Hạ lão gia tử kia quả nhiên
đều là người của Kiến Văn đế! Hiện giờ y đang đem mọi chuyện bí mật nói ra
trước mặt mọi người, hơn nữa lại không hề úy kỵ, như vậy có thể hiểu: hoặc là
bản thân lão phải đầu hàng phản loạn, hoặc là tất cả mọi người ở đây không thể
sống nổi nữa.

Làm sao bây giờ? Đầu óc của Bạch Thiên Tổng chuyển rất nhanh, lựa chọn đầu
tiên là giả kế đầu hàng, chờ thoát khỏi nguy hiểm rồi tính lại. Nhưng mà Hồng
lão đại xem ra không phải là kẻ ngốc, y đối với chuyện này nhất định có đề
phòng, bèn thăm dò: “Ngươi không sợ ta giả ý đáp ứng, để rồi một khi tự do sẽ
quất ngựa truy phong thì sao?”

“Hắc hắc hắc, chúng ta đương nhiên không sợ, Bạch Thiên Tổng ông là người nào
chúng ta còn lạ gì. Chúng ta giao hảo với Ân gia chủ yếu là chờ Thiên Tổng đại
nhân ngài đến. Sau khi con gái ông gả đến nhà họ Ân, chúng ta đã bắt đầu kết
giao với Ân gia, từ đó mới quen biết với vị thiếu công tử Ân Đức của Ân gia.
Chuyện của Tạ quả phụ nhất định là ông biết rồi, ả dẫn dụ quản gia Hồ Tam của
Ân lão gia tử, chẳng phải vì thấy hắn đẹp đẽ gì cho cam, mà là lợi dụng làm
tai mắt cho ả.”

“Tai mắt?” Bạch Thiên Tổng không hiểu.

“Chính là ả từ đó thám thính tin tức của ông. Ứng thiên phủ đã từng là kinh
thành của Đại Minh, nhưng mà khả năng phòng ngự so với sào huyệt cũ Bắc Kinh
của lão Yến Vương yếu ớt hơn nhiều. Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của nó vẫn không
phải là kém. Ông là Kinh Doanh thiên tổng của Ứng thiên phủ, do đó chúng ta đã
sớm thiết kế để bức ông tạo phản.”

Bạch Thiên Tổng nghe đến toàn thân phát lãnh, những người này tâm kế cao xa
như vậy, trong khi bản thân y nhất mực như kẻ mù.

Hồng lão đại tiếp tục nói: “Nhưng ông suốt ngày trốn ở binh doanh tại Ứng
Thiên phủ, không có cơ hội, nhưng mà, con gái bảo bối của ông gả về cho tên
quỷ Ân Đức này, chẳng mấy tháng là ông phải đến gặp con thôi. Đó cũng là cơ
hội tốt nhất của chúng ta.”

Bạch Thiên Tổng không hề tiếp lời, tĩnh lặng nghe y nói tiếp.

“Chúng ta khiến Tạ quả phụ dẫn dụ quản gia Hồ Tam là vì có thể từ đó mà nghe
ngóng tin tức của ông. Rất tiếc tên Hồ Tam này chẳng có lấy nửa điểm hữu dụng,
lại còn cưỡng gian con gái của ông, khiến cho tình hình loạn thành một đoàn.
Chúng ta còn cho đó là chuyện phiền phức, không ngờ chuyện xấu biến thành
chuyện tốt, ông cuối cùng cũng đến chịu tang, cuối cùng cũng li khai Ứng Thiên
phủ.”

“Chúng ta chuẩn bị bắt giam hết vợ con già trẻ nhà ngươi, nhưng mà các ngươi
nhất mực không rời Quảng Đức huyện, sau đó còn trốn trong huyện nha, khiến
chúng ta không tìm được cơ hội nào tốt để hạ thủ. Chính trong lúc nôn nóng,
không biết nguyên nhân gì mà Ân Đức lại mạc danh kỳ diệu xuất món tiền lớn mời
chúng ta giúp hắn giết chết vợ. Chúng ta đương nhiên mừng khôn kể xiết, do đó
đã đề nghị Ân Đức dẫn các ngươi đến Vân Nhai sơn, cuối cùng bắt hết cả rọ.”

Bạch Thiên Tổng cuối cùng cũng hiểu rõ, hèn gì Ân Đức nhất mực yêu cầu đến Báo
Ân tự dâng hương cho Bạch Tiểu Muội, thì ra là dẫn mọi người vào lưới hết. Hơn
nữa chuyện này đều là do một tay Hồng lão đại khéo léo sắp đặt, chỉ vì Ân Đức
muốn giết vợ nên mới vừa khéo cho chúng lợi dụng. Nghĩ vậy, Bạch Thiên Tổng
cười lạnh: “Nếu nói như vậy trận lửa lớn ở tiểu lâu nhà họ Ân là do các ngươi
phóng hỏa?”

“Đúng vậy, trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, Ân Đức đã từng bỏ món tiền
lớn yêu cầu chúng ta phóng hỏa giết chết nương tử của hắn. Nhưng mà chúng ta
còn chưa muốn giết con gái ngươi, do đó,” Hồng lão đại quay đầu sang nhìn Tống
Vân Nhi, “Chúng ta cố ý chờ con tiểu nha đầu này cõng con gái của ngươi xuống
tiểu lâu đó rồi mới phóng hỏa.”

Tống Vân Nhi cả kinh: “Ngươi sao biết ta sẽ cõng Bạch tỷ tỷ xuống? Ngươi lúc
đó có mặt tại đấy sao? Sao ta lại không thấy?”

“Ngươi đuổi Ân Đức ra khỏi phòng, mặc đồ dạ hành vào, lấy phi trảo ra, không
phải muốn chạy trốn thì để làm gì?” Hồng lão đại cười lạnh.

“Sao ngươi lại biết?” Tống Vân Nhi cảm thấy lạnh cả người, thì ra đêm đó nhất
cử nhất động của nàng đều bị người ta giám thị, bản thân nàng lại không hề hay
biết gì, xem ra lão đầu này có võ công vượt xa so với nàng.

Hồng lão đại không để ý đến Tống Vân Nhi nữa, quay sang Bạch Thiên Tổng: “Tuy
ta không biết vì sao Ân Đức lại muốn giết con gái ngươi, nhưng ta không hề
thực lòng giúp hắn giết người bịt miệng. Nếu không thì con gái của ngươi dù có
trăm cái mạng cũng đã chết sớm rồi.”

Bạch Thiên Tổng cười lạnh: “Nói như vậy là ta còn phải cảm ơn ngươi sao?”

Hồng lão đại mặt dày da chắc, không hề để ý gì đến sự trào phúng của Bạch
Thiên Tổng: “Cái đó mà ích gì. Chúng ta không giết con gái ngươi, nguyên nhân
bên trong ắt ngươi phải biết?”

Bạch Thiên Tổng hừ lạnh không đáp.

Hồng lão đại nói: “Trong chiến dịch Tĩnh Nạn năm xưa, ngươi vốn là thủ hạ võ
tướng dưới trướng của Kiến Văn đế hoàng thượng, sau đó mới đầu hàng nghịch tặc
Yến vương Chu Lệ. Nguyên nhân ngươi phản bội chính là vì vợ và con ngươi bị
cầm giữ, ta nói có sai không?”

Bạch Thiên Tổng giật bắn người, mấy người này hiểu rõ mình như vậy, xem ra đã
sắp đặt mưu kế rất lâu rồi, mặt không khỏi biến sắc.

Hồng lạo đại dừng lại một chút rồi tiếp: “Hiện giờ chúng ta bất đắc dĩ mới
đành dùng lại vợ con ngươi hiếp bách ngươi làm phản, đó chỉ là biện pháp chẳng
đặng đừng. Hơn nữa có thể nói ngươi vốn là người của chúng ta, hiện giờ phản
loạn cũng ứng với chuyện quay về nẻo chính thôi mà.”

Bạch Thiên Tổng hỏi: “Nếu như ta cự tuyệt, thì kế sách mà các ngươi cực khổ
lắm mới gầy dựng được chẳng phải là đổ sông đổ biển hết sao?”

“Sẽ không đâu.” Dừng lại một chút, Hồng lão đại cất tiếng hỏi kèm theo ý rất
thâm sâu: “Thiên Tổng đại nhân, ông chẳng lẽ chẳng nghe rồi đó sao? Những năm
gần đây, những tướng quân đại thần phản bội đầu hàng Yến Vương Chu Lệ năm xưa
đều chết một cách rất kỳ quái, cái đó là vì sao?”

“Vì sao?” Bạch Thiên Tổng thuận miệng hỏi, sau đó lập tức minh bạch: “Là các
ngươi giết?”

“Một điểm cũng không sai! Những phản tặc chết còn không hết tội đó đều không
muốn quay trở lại quy thuận hoàng thượng. Bọn chúng năm xưa làm phản đầu hàng,
hiện giờ không nguyện ý quy thuận, thứ loạn thần tặc tử thế này chúng ta đều
không tha một kẻ nào!” Mắt Hồng lão đại lóe hào quang, lạnh lùng nhìn Bạch
Thiên Tổng, “Thiên Tổng đại nhân, ông là người sáng suốt, hiện giờ ông còn có
nước khởi binh làm phản mới có thể giữ được mạng sống vợ con. Bằng không, cái
thứ nghịch tặc như ngươi sợ cũng giống như bọn chúng làm quỷ dưới đao ta thôi!
Vợ và con gái ngươi đều phải bồi táng với ngươi, trước khi chết còn phải chịu
bị lăng nhục!”

Nếu vậy thì bọn Hồng lão đại đều là thiết kế bắt giữ những tướng quân đại thần
phản bội năm xưa, nếu có thể bức bọn họ tạo phản thì tốt nhất, bằng không thì
giết sạch cả nhà họ.

Hiện giờ, Hồng lão đại dùng vợ con của Bạch Thiên Tổng bức y tạo phản. Vợ và
con gái lại đúng là tử huyệt của y. Mồ hôi ứa đầm đìa trên trán, y đáp: “Thủ
hạ của ta chỉ có vài nghìn Kinh Doanh binh, làm sao mà đối kháng…”

Hồng lão đại nói: “Thiên Tổng đại nhân, điều này ông không cần phải lo. Binh
của ông phụ trách phòng ngự cho Ứng Thiên phủ, một khi khởi sự, thiên hạ sẽ
đại loạn ngay. Lúc đó các lộ nhân mã của chúng ta tự nhiên sẽ hợp lại hưởng
ứng. Sau này mọi chuyện thành công, ông là người có công phục hồi nguyên triều
nữa đấy!”

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.