Nạp Thiếp Ký – Chương 72: Chuyện xưa như mây khói – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 72: Chuyện xưa như mây khói

Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, thấy vết thương của Dương Thu Trì không hề gì, tinh
thần cũng tốt, lòng liền như vứt đi một khối đá nặng.

Dương Thu Trì không hỏi nàng vì sao lại giết mình, vì nguyên nhân đã thập phần
hiển nhiên và dễ thấy rồi. Hắn cầm con dao bị quăng lăn lóc dưới đất lên, im
lặng bước đến mộ phần, bắt đầu cắt cỏ trên mộ. Tần Chỉ Tuệ đứng một bên nhìn,
không hề lên tiếng.

Trong lúc động phòng, Dương Thu Trì tự thổi phồng là các việc thuộc nghề nông
gì hắn cũng đã làm hết rồi, kỳ thật từ nhỏ hắn chưa từng động tay vào cọng rơm
cái cỏ, trong khi đó việc dẫy cỏ được coi là cần một chút kỹ thuật, cắt không
khéo không chừng cỏ còn làm đứt tay nữa là khác. Rơi vào tình cảnh đó, con đao
nhỏ trên tay hắn lại chẳng phải là câu liêm, cắt cỏ chẳng thuận tay, quả nhiên
chẳng mấy chốc tay hắn đã bị cỏ cắt hết mấy vết thương. Dương Thu Trì dường
như chẳng thấy vậy, hắn hi vọng bộ dạng như vậy sẽ để lại cho Tần Chỉ Tuệ một
ấn tượng, đó là bản thân đang tận lực đền bù lại tội lỗi đã mắc phải.

Quả nhiên, Chỉ Tuệ cắn môi, bước đến giật lấy con dao trong tay Dương Thu Trì:
“Để thiếp làm cho.”

Tần Chỉ Tuệ dù sao cũng là con cái nhà nghèo khổ, lúc nhỏ đã làm rất nhiều
chuyện liên quan đến nghề nông, cắt cỏ đối với nàng giống như hái rau bắt bướm
vậy. Sau này, khi làm nha hoàn hầu hạ cho thiếu phu nhân của hạ gia, nàng cơ
bản không làm những chuyện nặng nhọc nữa, tay chân cũng khôi phục lại vẻ nõn
nà. Tuy nhiên, các công việc liên quan đến nghề nông thì vẫn không quên. Chẳng
mấy chốc sau, cỏ trên mộ đã được cắt hết, ngay cả cỏ ở hai bên hông cũng sạch
trơn.

Dương Thu Trì đem những tế phẩm bày trở lại ở trên mộ, rót một chung rượu,
chấp hai tay quỳ xuống khấn: “Nhược Lan cô nương, những chuyện trước đây ta
không nhớ gì hết, ta không biết những nguyên nhân bên trong, nhưng nếu như Chỉ
Tuệ không tiếc sinh mệnh đến giết ta, thì ta tin rằng, ta nhất định làm tổn
thương nàng, khiến nàng hận ta rất sâu. Bây giờ, ta xin quỳ ở đây bồi tội với
nàng.” Nói xong, đem chung rượu đó từ từ vẩy ra đất.

Tần Chỉ Tuệ cúi xuống, kéo Dương Thu Trì cùng ngồi trước mộ phần: “Phu quân,
thiếp đem mọi chuyện liên quan kể cho chàng nghe vậy.”

Gió núi thổi lên mái tóc dày lung linh của Tần Chỉ Tuệ phất phơ, than thở:
“Lúc nhỏ nhà thiếp nghèo lắm, để sống còn, khi thiếp mười tuổi đã bị cha mẹ
bán vào nhà Hạ lão gia ở Hạ Gia thôn làm nha hoàn. Hạ gia thôn cách Dương gia
thôn của nhà chàng không xa mấy. Nhược Lan tỷ dường như cũng được mua về Hạ
gia vào lúc đó. Hai đứa tiểu nha hoàn thiếp lúc đó không ai nương tựa, chỉ
biết dựa vào nhau mà sống. Nhược Lan tỷ lúc đó lớn hơn thiếp hai tuổi, lúc nào
cũng chiếu cố cho thiếp.”

“Có một lần, thiếp không cẩn thận làm đổ vỡ một bình hoa, đó là một đêm đông
giá lạnh. Thiếu phu nhân của Hạ gia bắt thiếp quỳ ở chỗ giếng trời đang đổ đầy
tuyết xuống, nói rằng muốn trời lạnh đông chết thiếp đi, lại còn không ngừng
thò đầu từ cửa sổ nhìn ra theo dõi. Thiếp cứ quỳ như thế ở dưới giếng trời,
tuyết trên đầu không ngừng đổ xuống. Đến tối, thiếp bị đông cứng không chịu
được nữa, hôn mê đi… Chờ khi thiếp tỉnh lại thì trời đã sắp sáng rồi. Thiếp
đang nằm trong mền ấm áp, nên rất kỳ quái, liền bật dậy chạy ra giếng trời
xem, thấy Nhược Lan tỷ đang mặc y phục của thiếp, thay thiếp quỳ trên tuyết,
toàn thân run bần bật… thì ra, tỷ ấy đã thế thiếp quỳ đó cả đêm.

“Thiếp chạy đến ôm tỷ ấy khóc lóc, tỷ ấy bị cóng chân tay không nói gì được,
thiếp ôm tỷ ấy về phòng, còn bản thân thì ra quỳ tiếp. Trời sáng, thiếu phu
nhân thấy thiếp không chết, lấy làm bất ngờ lắm, nên tha cho thiếp, và thế là
thiếp đã vượt qua tràng tai nạn ấy.”

Dương Thu Trì hậm hực mắng: “Hạ gia thật là độc ác!”

Tần Chỉ Tuệ cười khổ, “Các đầu ngón chân của Nhược Lan tỷ bị tê cứng bại cả
đi, đổ bệnh hết một thời gian, suýt chút nữa chết.”

“Sau đó có một ngày, thiếu phu nhân bảo thiếp và Nhược Lan tỷ tỷ ra ngoài làm
một chuyện. Khi chúng tôi trở về thì trời đã tối rồi, trên đường đi có ngang
qua cửa Dương gia thôn. Chàng từ trong bóng tối phóng ra, khắp người nồng nặc
mùi rượu, bắt lấy thiếp kéo vào đám lúa mì ở bên cạnh, định…. Thiếp sợ chết
đi được, cố sắc kêu gào giãy dụa, vốn Nhược Lan tỷ tỷ đã chạy thoát rồi, nghe
tiếng kêu của thiếp liền quay lại, dùng cục đất đập chàng. Chàng nhào lại đè
tỷ ấy xuống ruộng… Lúc đó thiếp còn nhỏ, sợ quá rồi, nên chạy cho xa tìm chỗ
trốn.”

Từng hạt nước mắt to lăn dài xuống má Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì đau đớn ôm
nàng, hy vọng có thể mang đến cho nàng chút an ủi.

Tần Chỉ Tuệ dựa vào người Dương Thu Trì, từ từ nói: “Trải qua thật lâu, mới
thấy Nhược Lan tỷ lảo đảo khó nhọc đi đến. Thiếp chạy ra đỡ tỷ ấy, câu đầu
tiên tỷ ấy đã hỏi thiếp có thụ thương hay không, thiếp…” Tần Chỉ Tuệ không
nói tiếp được nữa, bắt đầu thúc thít khóc.

Dương Thu Trì thầm cười khổ. Sao tên Dương ngỗ tác đời trước của mình lại còn
cường gian phụ nữ nữa chứ? Thật đúng là bại hoại mà. Như vậy thì ta làm sao
đối mặt nhìn đời đây? Rất may là chuyện này dường như không có ai biết.

“Sau đó, thiếp phát hiện Nhược Lan tỷ thường len lén rời khỏi đại viện của Hạ
gia, gần nửa ngày sau mới trở về, mỗi lần trở về thần sắc đều không ổn, mặt
lại đỏ hồng. Thiếp liền hỏi tỷ ấy tại sao, tỷ ấy không nói. Có một lần thiếp
lén theo phía sau, lúc ấy mới phát hiện, thì ra tỷ ấy đi ra ngoài là đến tương
hội chàng.”

A? Dương Thu Trì giật mình, thì ra là Nhược Lan bị cưỡng gian rồi, lại cùng
Dương ngỗ tác dính luôn!

“Chờ khi tỷ ấy trở về, thiếp mới hỏi tỷ ấy vì sao? Tỷ ấy bảo chàng đáp ứng sẽ
chuộc thân cưới tỷ ấy về. Sau đó, chàng trộm đồ của Hạ gia bị họ bắt được,
đánh cho một trận, trói trong kho củi, chờ người nhà của chàng đem tiền đến
chuộc.”

Dương Thu Trì thầm thở dài, ta sao mà xui xẻo như vậy chứ a?

“Nhược Lan tỷ tỷ lén thả chàng ra, cái khăn tay dính máu ấy chính là của Nhược
Lan tỷ dùng để lau máu cho chàng. Chàng lúc đó cầm lấy cái khăn ấy, thề nhất
quyết sẽ cưới Nhược Lan tỷ.”

Dương Thu Trì giờ đã hiểu rõ vì sao trong đêm tân hôn Tần Chỉ Tuệ uống rượu
độc rồi, trong lúc nghĩ là mình sắp chết, mang cái khăn này ra đưa cho hắn
xem, muốn cho hắn chết cho minh cho bạch. Không ngờ Dương ngỗ tác đã chết rồi,
còn người mà nàng gặp là hắn – một kẻ mượn thây Dương ngỗ tác để hoàn hồn, cái
gì cũng không biết.

Tần Chỉ Tuệ nói tiếp: “Chàng về nhà trốn, sau đó mẹ của chàng đem tiền đến bồi
thường, chuyện này mới êm xuôi.”

“Rồi lại một ngày, Nhược Lan tỷ ở ngoài trở về, trên mặt đầy vết thâm tím sưng
vù. Thiếp hỏi là vì cớ gì, truy mãi tỷ ấy mới nói, nói rằng tỷ ấy đã có con
với chàng, nên đến tìm chàng nói mọi chuyện. Chàng lại nói không có tiền chuộc
thân cho tỷ ấy, bảo tỷ ấy đi tìm lang trung uống thuốc để bỏ đứa nhỏ. Nhược
Lan tỷ không chịu, chàng đã đánh tỷ ấy.”

Dương Thu Trì vỗ đầu nói: “Ta sao lại khốn nạn như thế này!” Trong lòng lại
nghĩ, lão tử thế cái tên Dương ngỗ tác này quả thiệt là xui tám đời tám kiếp
mà.

“Sau đó, Ân gia lão thái gia đến Hạ gia làm khách, nhìn trúng Nhược Lan tỷ,
nói muốn cưới tỷ ấy làm tiểu thiếp, trong vài ngày sẽ đến nghênh thân. Nhược
Lan tỷ thà chết không chịu, len lén lấy hành lý đi tìm chàng, muốn cùng chàng
tư bôn. Nhưng ngày hôm đó tỷ ấy khóc lóc trở về, nói rằng chàng không muốn
cùng tỷ ấy bỏ trốn. Hạ gia phát hiện chuyện của hai người, liền giam lỏng tỷ
ấy trong một vườn nhỏ, chờ Ân gia đến rước dâu.”

Dương Thu Trì giật mình: “Ân gia? Có phải là nhà Ân Đức trong Quảng Đức huyện
này không?”

“Đúng rồi, có chuyện gì sao?” Tần Chỉ Tuệ hỏi.

Dương Thu Trì dường như cảm thấy trong này có điều gì đó không phải, nhưng
không biết rõ không phải ở điểm nào, liền đáp: “Không có gì, nàng kể tiếp đi.”

“Tối hôm ấy, Nhược Lan tỷ nói với thiếp, tỷ ấy và chàng đã có cái duyên làm
chồng làm vợ, thì cũng nên suốt đời có thủy có chung, tỷ ấy quyết không gả cho
ai khác nữa. Nhưng rất tiếc là chàng không chịu cùng tỷ ấy tư bôn, nên tỷ ấy
không thể sống được nữa. Tỷ ấy hận chàng đã hủy cả đời mình, xin thiếp hãy
tìm cách nào đó báo cừu giết chết chàng dùm tỷ ấy, để chàng xuống âm phủ nối
lại duyên vợ chồng.”

Cô ả Nhược Lan này cũng độc thiệt! Dương Thu Trì thầm nghĩ.

Tần Chỉ Tuệ đưa mắt nhìn mộ phần: “Thiếp không muốn giết người, nhưng thiếp
làm sao cự tuyệt đây? Nhược Lan tỷ tỷ hai lần cứu mạng thiếp, cái mạng này của
thiếp đáng ra chính là của tỷ ấy. Vì tỷ ấy mà chết, cũng là chuyện nên làm. Do
đó thiếp… thiếp đáp ứng luôn… Nguyên thiếp tưởng hôm sau sẽ khuyên nhủ tỷ
ấy, rồi giúp tỷ ấy lén trốn đi, không ngờ, ngay đêm khuya hôm đó, tỷ ấy đã đâm
đầu xuống giếng trong vườn nhỏ đó chết đi…”

Tần Chỉ Tuệ cúi đầu khóc nấc, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.